Nếu chuyện này là thật, đó chính là việc xấu trong nhà Lạc Gia, bọn họ cơ bản không thể thông báo ra ngoài.
Lạc Phủ không có vυ" già, phụ nữ ở đây ngoại trừ nha hoàn trẻ tuổi chính là mấy nữ đầu bếp cái gì cũng đều không biết, vai vế cao hơn một chút lại không thể đi làm loại chuyện này, cho nên Hoài Viễn nói muốn kiểm tra thân thể, nói dễ vậy sao.
Lạc Cẩn không có phản ứng quá lớn, sợ là y đã nghĩ tới điểm này.
Có điều Hoài Viễn nếu đã nói ra, y nhất định nắm chặt.
"Đại thiếu gia kiến thức rộng rãi, hẳn từng nghe nói, trong cung có một cách kiểm tra phụ nữ có còn trong sạch hay không chứ?" Hoài Viễn đột nhiên ném trọng tâm câu chuyện cho Lạc Phồn, người nọ sửng sốt, nhưng rất nhanh gật đầu.
Lạc Phồn biết một chút, nhưng việc này dù sao cũng là chuyện trong cung, Lạc Phồn cũng không rõ chi tiết lắm, có điều việc này không trọng yếu, Hoài Viễn chỉ là muốn y khẳng định việc này mà thôi.
"Đi lấy một ít tro hương tới, tìm thêm một cái bô ngồi, rải tro hương xuống chỗ ngồi, để tiểu thiếu phu nhân ngồi lên trên, tùy tiện cho một nha hoàn nào cũng được, chỉ cần đứng ở bên cạnh, chọc nàng ta cười, hoặc là dùng lông chim cọ mũi, khiến nàng ta hắt hơi là được."
Dừng lại một chút, Hoài Viễn chờ những người khác đều nghe rõ và hiểu, mới tiếp tục nói, "Nếu tro hương không động đậy, tiểu thiếu phu nhân vẫn là thân trong sạch, nếu có thay đổi, nàng ta cũng không thể nào cãi lại nữa."
Hoài Viễn nói đến đây, Lạc Cẩn đã không thể từ chối, việc này liên quan đến mặt mũi Lạc Cẩn, còn có danh dự Dương Nguyệt Nhi, dù cho Lạc Cẩn không muốn truy xét, trưởng bối Lạc Phủ cũng sẽ không bỏ qua, cho nên việc này đã không còn do Lạc Cẩn làm chủ, tên đã lên dây không thể không bắn.
Hơn nữa Dương Nguyệt Nhi cũng tỏ ý chấp nhận kiểm tra. Nàng không thể chịu oan uất này, việc này đối với một phụ nữ là sỉ nhục lớn nhất.
Hạ nhân Lạc Phủ rất nhanh đã chuẩn bị xong mấy thứ này, cô nàng hai mắt sưng cùng nha hoàn vào phòng, thời gian tại giờ phút này ngưng đọng, mọi người nín thở nhìn trừng mắt, nhìn chằm chằm cửa phòng, bọn họ đang chờ đợi đáp án cuối cùng.
Thật ra không làm kiểm tra này, kết quả ở trong lòng mấy người đều sáng tỏ, làm như vậy, chỉ là để chặn lời bàn ra tán vào mà thôi.
Trong thời gian này, người kia liếc mắt nhìn Lạc Cẩn, gương mặt tuấn mỹ có thể nói là kinh diễm vẫn không chút thay đổi, có điều Lạc Cẩn và những người khác khác nhau, y không nhìn cửa kia, mà cúi đầu như có điều gì suy nghĩ. Y tựa hồ, một chút cũng không lo lắng kết quả.
Ngôn Vô Trạm nghi ngờ nhíu mày, có điều rất nhanh, nghi ngờ của hắn đã có câu trả lời.
Cửa đang đóng đột nhiên bị người dùng sức đẩy khai ra, nha hoàn cùng đi vào sắc mặt tái xanh chạy ra, trong nháy mắt ván cửa bị đẩy ra, Ngôn Vô Trạm nghe được ba chữ "không hay rồi"..."Tiểu, tiểu thiếu phu nhân uống thuốc độc tự vận!"
Nha hoàn vì quá hoảng hốt, lắp bắp hô xong liền "oa" một tiếng mà khóc, sắc mặt mọi người cũng thay đổi, Lạc Phồn đứng cách cửa gần nhất trực tiếp đẩy nha hoàn kia ra dẫn đầu đi vào, Hoài Viễn thấy vậy, cũng rất nhanh đuổi theo.
Ngôn Vô Trạm cũng muốn đi vào, chỉ tiếc thắt lưng và chân hắn đều nhũn ra, rất nhanh liền bị người xô đẩy về phía sau, có điều may mà hạ nhân Lạc Phủ đều an phận, đi vào bên trong chỉ có trưởng bối Lạc Gia.
Chờ không ai chen lấn, Ngôn Vô Trạm mới đi vào trong, lúc này hắn phát hiện, Lạc Cẩn vẫn đứng tại chỗ.
Y đang nhìn hắn, ánh mắt kia vĩnh viễn vẫn không thể nắm bắt...
Dứt khoát thu lại ánh mắt, Ngôn Vô Trạm trực tiếp bước vào cánh cửa, Lạc Cẩn không có bất kỳ đáp lại nào cũng tiến vào, có điều ánh mắt cũng càng thêm thâm trầm.
Dương Nguyệt Nhi xích͙ ɭõa thân dưới ngã trên mép ghế, tơ máu màu đen như ẩn như hiện ở bên môi, Lạc Phồn thử thử hơi thở của nàng, sau đó lắc đầu.
Dương Nguyệt Nhi đã chết.
Nhìn tình hình thi thể, hẳn là uống thuốc độc không sai, môi Dương Nguyệt Nhi đều tím, nếu sau khi chết mới ép đổ vào, môi nàng ta sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Trên thi thể cũng không có vết thương khác, cũng không thể nào tức thời lấy mạng, hơn nữa chất độc có lợi hại đi nữa cũng không thể lập tức chết ngay, muốn phát huy tác dụng vẫn cần một chút thời gian.
Trong lúc trúng độc sẽ không thể tức thời lấy mạng, luôn sẽ có thời gian giãy giụa.
Trong thời gian này, kêu cứu hoặc là phát ra âm thanh gì có thể khiến người khác chú ý quá đơn giản.
Căn phòng này cửa sổ và cửa chính vừa vặn cùng một hướng, chính là chỗ mọi người tụ tập.
Ngoại trừ hai nha hoàn này, trong phòng không còn ai khác.
Cho nên đối với kết luận của Lạc Phồn, Hoài Viễn không hề có ý kiến khác, Dương Nguyệt Nhi nhất định là uống thuốc độc chết.
Nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không tự sát, một người phụ nữ đang cố hết sức chứng minh bản thân trong sạch, sao lại chọn cách tự sát.
Nàng ta như vậy, không phải gián tiếp thừa nhận nàng đã làm việc có lỗi với Lạc Cẩn.
Hoài Viễn nhìn về Lạc Cẩn phía sau đoàn người, người nọ đứng trong bóng tối, nhưng ánh mắt kia cũng vô cùng sáng tỏ... Có lẽ, Lạc Cẩn từ lâu đã nắm chắc phần thắng.
Hoài Viễn cười nhạt, hắn đột nhiên nắm lấy mắt cá chân Dương Nguyệt Nhi, nàng ta vừa chết đi, thân thể vẫn mềm mại, Hoài Viễn không tốn chút sức nào liền nâng được chân nàng lên, phần dưới nàng ta thoáng cái hiện rõ trước mặt mọi người.
Động tác bất ngờ khiến mọi người khϊếp sợ đến quên quay mặt đi.
Dương Nguyệt Nhi thích gõ nhịp, bên cạnh Hoài Viễn có một dùi trống nhỏ nhẵn nhụi, vật kia có chiều dài nửa cánh tay phụ nữ, phía trước gồ, phía sau mảnh, phía đuôi còn buộc ngọc nhỏ như trang trí, Hoài Viễn cầm lấy vật kia, cắm vào thân thể Dương Nguyệt Nhi...Động tác của y rất nhanh, nhưng lực đạo lại tính toán rất chuẩn, y không thương tổn đến Dương Nguyệt Nhi, sau khi dùi trống dừng một chút, rất nhanh thì hoàn toàn cắm vào.
Cái dừng lại kia đại biểu cho cái gì, bọn họ cũng đều biết.
Chờ giây lát, Hoài Viễn rút dùi trống ra, y thả chân nàng xuống, cọ dùi trống lên quần áo mày vàng của Dương Nguyệt Nhi hai cái, chờ khi y rời đi, trên vải vóc nhạt màu để lại mấy vệt màu đỏ.
Dưới màu nhạt làm nền, vết máu rõ ràng chiếu vào trong mắt mỗi người ở đây.
Những động tác liên tiếp này khá nhanh, dù muốn ngăn cản, cũng là bây giờ mới nghĩ tới... trễ rồi.
"Cẩn thiếu gia, ta nghĩ, người hẳn là nên hậu táng vị tiểu thiếu phu nhân vì người xử oan, lại lấy cái chết chứng minh này." Hoài Viễn ném dùi trống xuống, cười với Lạc Cẩn.
"Thứ lỗi cho Hoài Viễn vô lễ, nhưng thật sự là hành động bất đắc dĩ, Hoài Viễn nghĩ không ra biện pháp tốt hơn. Người đã chết, cũng nên trả cho nàng một sự trong sạch đúng không, phụ nữ sống cả đời, chẳng phải cần có danh dự. Nếu Cẩn thiếu gia không tin, vậy có thể tự mình tới kiểm tra, ta tin tưởng, tài năng của Cẩn thiếu gia hẳn sẽ có cách tốt hơn ý nghĩ kém cõi này của Hoài Viễn rất nhiều."
Hoài Viễn nhẹ nhàng ném vấn đề cho Lạc Cẩn, người nọ cũng chỉ lắc đầu, ý bảo hạ nhân đỡ thi thể Dương Nguyệt Nhi đi.
"Người chết quan trọng, ta đã sai lầm một lần, không thể lại sai nữa. Ta đã hối hận, thế nhưng chậm rồi. Lúc còn sống, ta không đối xử tử tế với nàng, hiện giờ, ta sẽ tiễn nàng đi thật long trọng. Ta nợ nàng, đời này trả không hết, từ giờ khắc này, Lạc Cẩn ta ăn chay niệm phật, chuộc lỗi hôm nay ta phạm phải."
Lạc Cẩn vô cùng đau đớn, sắc mặt khó khăn mới dịu lại lần nữa trở nên trắng bệch, thoạt nhìn y rất mệt mỏi, không chỉ mấy lời kia nói ra yếu ớt, bộ dáng kia của y tựa như lúc nào cũng có thể khóc thành tiếng.
Sự trong sạch của Dương Nguyệt Nhi được chứng minh, Ngôn Vô Trạm cũng không còn bị nghi ngờ, chuyện này đến đây là hết, không ai nhắc lại những chứng cứ này.
...
"Tìm người chăn ngựa phát hiện thi thể lúc đó, còn có nha hoàn hôm đó cùng Dương Nguyệt Nhi vào kiểm tra, đều bắt lại cho trẫm."
Người kia không phát ra được tiếng nào, chỉ viết lên giấy, Hoài Viễn xem qua, tất cả liền đều biến thành tro tàn.
Ngôn Vô Trạm ở Lạc Phủ lâu như vậy, vụ án này hắn không thể một chút manh mối cũng không có, giải thích hợp lý duy nhất chính là hắn tạm thời không muốn điều tra.
Suy nghĩ này của người kia, Hoài Viễn đã sớm biết, hắn không chịu rời khỏi là muốn biết rõ, mọi việc Lạc Cẩn đối với hắn, chỉ đơn thuần là lợi dụng, hay là vẫn mang theo một chút cảm tình.
Ngôn Vô Trạm không thích suy đoán, chỉ muốn đáp án chắc chắn.
Án mạng của tổng quản nhìn như không rõ đầu đuôi, thế nhưng Ngôn Vô Trạm đã có phán đoán đại khái, tất cả đầu mối đều hướng về Lạc Cẩn, người kia ở bên cạnh y, một mặt là muốn tìm ra sự thật, đồng thời cũng không hy vọng chuyện này thật sự liên quan với Lạc Cẩn.
Hắn dùng bản thân để chứng thực. Thật hay giả, hắn đều muốn biết.
Hoài Viễn không muốn để hắn tra ra, là không muốn để hắn biết được kết quả có thể nói là tàn khốc như vậy, cùng là Hoài Viễn sợ, Lạc Cẩn đối với Ngôn Vô Trạm là nghiêm túc.
Y sợ Lạc Cẩn ảnh hưởng quyết định của Ngôn Vô Trạm, cũng sợ người kia thật sự bị Lạc Cẩn cướp đi.
Hiện giờ bụi trần lắng đóng*, thấy thái độ kiên quyết của Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn dĩ nhiên cao hứng, nhưng người kia có kiên cường như ngoài mặt ngoài hay không, y không biết được.
(*Trần ai lạc định: bụi trần lắng đọng, ý nói mọi việc đã đâu vào đó)
Vì khoảng giữa này, chuyện giữa bọn họ, Ngôn Vô Trạm tạm thời không có thời gian nói tới, hắn phải nhanh chóng kết thúc vụ án này, cắt đứt Lạc Gia này.
"Thân phận Lạc Cẩn đã điều tra xong chưa?"
"Không tra được." Hoài Viễn dùng tất cả lực lượng, nhưng Lạc Cẩn này vẫn sạch sẽ như tờ giấy trắng, nhưng bọn họ đều rõ ràng, tờ giấy trắng chỉ này chỉ dựa vào sức một người không thể làm được nhiều chuyện như vậy, phía sau Lạc Cẩn hẳn là so với bọn họ tưởng tượng còn phức tạp hơn.
"Chúng ta hẳn phải đi gặp Hoằng Nghị" viết đến đây, người kia dừng lại một chút, "Hắn hẳn sẽ biết rất nhiều chuyện thú vị mà chúng ta chưa biết."
Hoài Viễn gật đầu nhận lệnh, Ngôn Vô Trạm nói như vậy, có nghĩa là, thân phận của hắn sắp thông báo khắp thiên hạ.
Trò chơi này, hắn không định chơi tiếp nữa, ít nhất lúc hắn gặp Hoằng Nghị, sẽ không còn là Tông Bảo, mà là hoàng đế Nam Triều.
Hoài Viễn thở phào nhẹ nhõm, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc.