Du͙© vọиɠ dương cao bỗng nhiên run lên, chất dịch tiết ra trước đó trực tiếp vung ra ngoài, người kia cong người, trán đặt trên ván giường, ánh mắt trống rỗng thoáng cái đã ươn ướt.
Hắn hung hăng bấu sàn giường, mặt gần như đều bị che lại, giống như con sói a a a thở hổn hển, đầu lưỡi lại chặn ngang giữa hàm răng, không rút về cũng không vươn ra.
Hắn thầm muốn khóc, tưởng hung hăng phát tiết.
Ngón tay Hoài Viễn đi vào thân thể hắn, hắn không cảm thấy đau, chỉ có trống rỗng, trống rỗng vô cùng tận.
Muốn phải nhiều hơn nữa, mọi chỗ đều được đυ.ng chạm, hắn cái gì cũng đều không bỏ được, chỉ mong khiến hơi nóng này rút đi, muốn bản thân từ trong dục tình tê người này giải phóng ra.
Hoài Viễn chưa từng có kinh nghiệm về mặt này, thế nhưng y cái gì cũng biết, mỗi một bước y đều rất rõ ràng, sợ tổn thương người kia, Hoài Viễn sau khi đi vào không lập tức cử động, y muốn cho người kia thời gian thích ứng.
Ngón tay bị ép chặt, áp lực ấm áp từ bốn phương tám hướng kéo tới, chỗ đói khát kia nhu động, hút lấy ngón tay y, như là hận không thể cắn đứt.
Ngôn Vô Trạm từng có kinh nghiệm mấy lần, hơn nữa tác dụng của dược vật, chỗ kia đã hoàn toàn mềm ra, cũng chuẩn bị sẵn sàng, Hoài Viễn không thể nào hình dung cảm giác vào giờ phút này, nóng đến muốn chín người, chặt đến ngón tay y phát đau.
Y còn chưa kịp cảm nhận thật tốt, người kia đã không nén được lắc lư thắt lưng, động tác của hắn không lớn lắm, chỉ là để ngón tay kia ma sát vào người mà thôi, hắn rất ngứa, ngứa đến phát đau.
Chỗ kia tham lam cắn lấy tay Hoài Viễn, người kia vì phấn khởi mà tay run rẩy mò lấy thứ kia của mình, dồn tất cả trọng lượng lên đầu, Ngôn Vô Trạm nắm lấy thứ giữa hai chân sắp bạo liệt của mình, rất nhanh cử động lên xuống... Hắn cảm thấy muốn phát điên rồi.
Một tay cử động, một tay khác xoa thứ bên dưới, thắt lưng người kia cũng đang không ngừng động, hắn đã bất chấp tôn nghiêm và liêm sỉ, thật sự nếu không làm, hắn sẽ chết.
Hoài Viễn ngay cả cổ họng cũng khô rồi, yết hầu vô ý thức ngọ ngoạy lên xuống. Cảnh tượng trước mắt ngay cả nằm mơ y cũng không mơ tới, người này lại ở trước mặt y chủ động mở rộng thân thể, lay động vòng eo như vậy.
Y có thể nhìn thấy hắn, y có thể cùng hắn tiếp xúc thân mật, chính là mơ ước xa vời của Hoài Viễn.
Hoài Viễn cảm thấy từng sợi dây thần kinh trong đầu y đứt ra, y thậm chí có thể nghe thấy tiếng đứt gãy, lý trí còn sót lại cũng vào giây phút này ném lên chín tầng mây rồi.
"Người muốn, thần sẽ cho người..." Hoài Viễn chủ động đưa đẩy ngón tay, y nghe thấy người kia phát ra âm thanh thoả mãn lại không dằn nổi thở dài, y nghiêng người ra trước, vừa vuốt ve tấm lưng ướt mồ hôi của người kia, vừa ở chỗ kia hung hăng ra vào.
Ngón cái hướng tới xương cụt của người kia, hai ngón tay đã hoàn toàn tiến vào. Hoài Viễn biết trong thân thể đàn ông có một chỗ mẫn cảm nhất, thế nhưng không rõ lắm vị trí cụ thể, chỉ có thể tùy tiện sờ tìm.
Chỗ Hoài Viễn đang sờ là bên trong thân thể hắn, lòng ngón tay trơn trượt dán lên thành ruột khiến thân thể vốn đã mở rộng của hắn càng thêm mềm mại.
Động tác vuốt lên xuống của người kia chậm một chút, ngay cả nhịp thở cũng kéo dài, hắn tập trung cảm nhận động tác của Hoài Viễn, cũng đang mong đợi.
Giờ khắc này, tựa như hết thảy đều yên tĩnh lại, mãi đến khi Hoài Viễn chạm đến chỗ khó lường kia.
"Ưʍ..." Người kia thỏa mãn thở dài, cảm giác tê dại khiến hắn muốn nhảy lên đồng thời cũng khát vọng nhiều hơn, buông lỏng bàn tay tràn đầy chất dịch dính dáp, người kia một lần nữa bấu lấy ván giường, hắn vẫn dùng đầu tựa lên ván gỗ, có điều lúc này âm thanh của hắn phát ra rõ ràng.
"Chính là chỗ đó, dùng lực một chút..."
Phản ứng của người kia đã cho y biết kết quả, Hoài Viễn nghe lời xoa ấn xuống chỗ đó, y cảm giác cái chân dán lên người y đang run rẩy, nhu động bên trong càng lúc càng nhanh... khe mông càng ngày càng ẩm ướt. Đây đã không còn hoàn toàn là thứ y vừa quét lên.
"Sâu hơn một chút... dùng lực mạnh hơn một chút... nhanh lên một chút..." Người kia thúc giục, dù thời điểm này vẫn mang theo giọng ra lệnh, Hoài Viễn lại thích bộ dạng này của hắn, hắn là duy ngã độc tôn, hắn là không ai sánh nổi.
Hôn lên thắt lưng người kia, ánh mắt Hoài Viễn càng thêm sâu sắc, mãi đến khi chỉ làm như vậy đã không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn, Hoài Viễn mới dựng thẳng người.
Quần của y đã bị Ngôn Vô Trạm lột ra. Như vậy vừa hay.
Hoài Viễn chậm rãi rút tay ra, y nhìn hình dạng ngón tay của mình bị hắn từng tấc một phun ra, cửa vào hút lấy y, tựa như không muốn để y rời khỏi.
Bị kẹp lâu như vậy, đột nhiên rời ra, ngón tay Hoài Viễn tựa như không còn là của chính mình, không thể khống chế, cũng không có cảm giác chân thật gì.
Không khí thanh lãnh thay cho nhiệt độ của người kia khiến Hoài Viễn cảm thấy rất không quen, cảm nhận được hơi ấm sót lại, Hoài Viễn chỉ muốn đem chính mình chôn sâu vào, để nhiệt độ của hắn hoàn toàn bọc lấy y.
Rút ngón tay ra, chỗ kia thật sự không ngừng co rúc, như là đang tìm sự tồn tại của Hoài Viễn, Hoài Viễn hạ mi mắt xuống, nhìn người kia vì y mà phát sinh biến hóa.
Ngôn Vô Trạm vẫn luôn ra lệnh cho y làm việc, thế nhưng lúc này đây, hắn thật sự cần y, muốn y.
Hoài Viễn muốn nhìn nhiều hơn, thế nhưng hiện tại, y cũng nhịn không được nữa.
Ngôn Vô Trạm bị người hạ độc, nhưng Hoài Viễn cảm thấy mình mới là người bị trúng loại độc kia, món xuân dược có tên là Ngôn Vô Trạm.
Đỡ lấy thứ kia của mình, Hoài Viễn đặt vào chỗ có thể nói là mơ ước, y than nhẹ, lại không chậm trễ, y dùng sức dựng thẳng lưng, hung hăng đưa thứ kia của mình tiến vào thân thể hắn... Hoàn toàn chiếm cứ hắn, y rốt cuộc có được hắn. Hắn đã là của y.
Y nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của người kia thay đổi âm điệu, Hoài Viễn cũng đang không nhịn được gầm khẽ.
Không có gì có thể so sánh giờ phút này có thể khiến Hoài Viễn kích động hơn.
Thân thể và tinh thần đều được thỏa mãn, Hoài Viễn không có cảm giác tiếc nuối, thế nhưng y không chỉ muốn có nhiêu đây, không phải nhất thời là của mình, mà là vĩnh viễn giữ lấy... Cả đời này, hắn đều là của y.
Thân thể người kia rất chặt, cũng rất nóng, Hoài Viễn không có kinh nghiệm gì, lần tiến vào này thiếu chút nữa khiến vốn liếng của y tiêu hết, y liều mạng kiềm chế, ngay cả động cũng không dám động một cái, thế nhưng chỗ kia hút lấy y, kɧoáı ©ảʍ từng đợt tiếp từng đợt, y cảm thấy người kia nếu không khiến y xuất ra sẽ không bỏ qua.
Ánh mắt Hoài Viễn đỏ lên, như dã thú hung tợn.
Bên này y lâm vào cảnh giao chiến với thần tiên, người bên kia không được thỏa mãn, liền lại tự mình tìm kiếm cảm giác, đầu óc Hoài Viễn kêu lên ong ong, gân xanh trên lưng bàn tay đều nổi lên.
Y cúi thấp đầu, hít một hơi thật sâu.
"Chết thì chết..." Hoài Viễn buông bỏ, y không khống chế nữa, ra sức phi nhanh, thân thể hai người va chạm kịch liệt, người bên dưới bị y húc đến thiếu chút nữa nằm xuống...
Vì Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn nguyện ý đánh đổi hết thảy, thế nhưng mạng sẽ không cho hắn, Hoài Viễn phải sống, ở nhân gian mà yêu thương hắn, vĩnh viễn cho hắn dựa vào, giúp hắn loại bỏ hết mọi buồn phiền về sau.
Thân thể trống rỗng đến cuối cùng cũng được thỏa mãn, người kia cũng hoàn toàn mất đi khống chế, du͙© vọиɠ chiếm lĩnh mọi thứ, ngoại trừ nghe theo bản năng, hắn cũng không để ý tới bất cứ cái gì.
Muốn kêu thì kêu, muốn động là động... Thoải mái sẽ nói ra, muốn nhiều hơn nữa hắn cũng sẽ yêu cầu, hắn thậm chí sẽ phối hợp cử động thắt lưng... Hai người bọn họ, đều điên rồi.
Hoài Viễn liều mạng giữ lấy hắn, mỗi một chỗ, mỗi một tấc da đều không bỏ sót, phản ứng của người kia, thậm chí là mỗi một biểu tình, Hoài Viễn đều nhớ kỹ... Đây là lần đầu tiên của bọn họ, y đã nhận được bảo vật của mình.
Người kia ở dưới thân y thỏa mãn rêи ɾỉ, cũng khiến y thấy được bộ dạng bất lực và mềm yếu nhất.
Thân thể gắn bó, da thịt thân cận, ngay cả mồ hôi cũng hòa vào nhau, hơi thở đây đó lây lan sang đối phương, dù là yêu vật khứu giác nhạy bén cũng không cách nào phân biệt ra bọn họ.
Thuốc này khiến Ngôn Vô Trạm quên hết tất cả, thế nhưng hắn cũng không phải cái gì cũng không biết, hắn biết rõ người ôm hắn là ai, cũng biết bọn họ đang làm gì, Ngôn Vô Trạm chỉ là không có cách nào từ chối mà thôi.
Hắn biết rõ mỗi việc Hoài Viễn làm, bao gồm cả mỗi một câu nói của y... Hoài Viễn nói, y thích hắn, yêu hắn.
Bọn họ vừa kịch liệt yêu thương, Hoài Viễn vừa nói ra tình cảm của y... Từ đầu đến giờ, hết thảy mọi thứ. Thậm chí những thứ nhỏ nhặt Ngôn Vô Trạm chưa từng để ý tới.
Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên biết người sớm chiều chung đυ.ng cùng hắn lại có những bí mật chôn sâu đã lâu này... Y so với bất kỳ ai đều phải yêu hắn hơn, y mới là người đầu tiên động lòng với hắn.
Hoài Viễn đêm nay nói nhiều nhất chính là thích và yêu... Không ngừng ghé vào tai hắn lặp đi lặp lại.
Lời nỉ non dịu dàng kia, ánh mắt mang theo đau thương kia, còn có chân mày khẽ nhíu của Hoài Viễn, những thứ này giữa những cảm xúc mãnh liệt là tồn tại rõ ràng nhất.
Quan hệ giữa hắn và Hoài Viễn trong một đêm này hoàn toàn phát sinh biến hóa.