- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 72
Ngự Hoàng
Chương 72
"Chát —— "
Mặt Hoài Viễn nghiêng sang một bên, không chờ quay lại liền bị tát thêm một cái.
Sức lực người kia không nhỏ, mặt Hoài Viễn rất nhanh liền sưng lên, Ngôn Vô Trạm vốn định tát y thêm hai cái, có điều nếu đánh tiếp, vết sưng đỏ trên mặt Hoài Viễn sẽ không cách nào biến mất, cho nên người kia chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế tức giận trong l*иg ngực, rút tay lại.
Gương mặt đau rát, thế nhưng Hoài Viễn giống như không có cảm giác, thật thà đứng trước mặt người kia, y cúi đầu, cũng không nhìn thẳng.
Hoài Viễn biết, người kia đánh y là vì y phạm sai lầm, không liên quan đến cô gái kia.
Ngôn Vô Trạm cơ bản sẽ không quan tâm y có hay không có cô gái khác.
Hoài Viễn vẫn luôn nghe lời, làm việc cũng rất chắc chắn, Ngôn Vô Trạm ngàn vạn lần không ngờ, sai lầm này lại xảy ra với Hoài Viễn mà hắn tin tưởng nhất.
Thật ra Hoài Viễn mới là người cho hắn một cái tát vang dội.
Thân là ám vệ, bỏ rơi nhiệm vụ, thiếu chút nữa làm hỏng việc lớn, dù hiện tại Ngôn Vô Trạm chặt đầu y cũng không quá đáng.
Hắn bảo Hoài Viễn điều tra án, thế nhưng Hoài Viễn lại cùng tứ tiểu thư Lạc Gia qua lại với nhau, còn làm lỡ việc, việc này khiến hắn ngoài tức giận, càng thất vọng nhiều hơn... Hoài Viễn lại khiến hắn lo lắng chưa từng có.
"Dù người không cần, Hoài Viễn vẫn luôn canh giữ bên cạnh người."
Không biết nói gì, Ngôn Vô Trạm đang cố gắng đè xuống lửa giận, mà lúc này, Hoài Viễn lại đã mở miệng.
Không được Ngôn Vô Trạm cho phép, đừng nói là giải thích, Hoài Viễn ngay cả tư cách nói chuyện cũng không có, sắc mặt người kia càng thêm xấu, Hoài Viễn này thật sự là càng ngày càng coi trời bằng vung*... Ngay cả quy tắc của hắn cũng quên rồi.
(*Vô pháp vô thiên: không coi ai ra gì # coi trời bằng vung)
Sắc mặt Ngôn Vô Trạm càng trở nên thâm trầm, hắn quay lưng về phía Hoài Viễn, hắn lúc nào cũng có thể quay đầu lại cho Hoài Viễn một đá chí mạng.
"Hôm đó Hoài Viễn đã ở Ninh Viễn Tự." Hoài Viễn không sợ hãi, nói tiếp.
Lời của y khiến người kia nao nao, hắn đã từng đến Ninh Viễn Tự một lần, là cùng Lạc Cẩn... Nói như vậy, Hoài Viễn cái gì cũng đã biết. Bao gồm cả việc hắn và Lạc Cẩn phát sinh quan hệ.
Ở trước mặt Hoài Viễn, người kia không căng thẳng, càng không biết chột dạ hay xấu hổ, giống như lúc Hoài Viễn giúp hắn xử lý dấu vết Vân Dương để lại.
Đây là chuyện đương nhiên, Hoài Viễn sẽ không phản bội hắn, cũng không có khả năng có bất kỳ ai biết trừ bọn họ ra.Thấy vẻ mặt không hề hấn của người kia, Hoài Viễn hung hăng siết lấy nắm tay, có điều bàn tay rất nhanh thả ra, Ngôn Vô Trạm cơ bản sẽ không để ý y có biết hay không, cảm nhận của y, hắn càng chưa từng nghĩ tới.
Hoài Viễn lần này tới Lạc Gia, là vì giúp người kia điều tra sự việc, đồng thời cũng là muốn thay đổi mối quan hệ giữa y và Ngôn Vô Trạm.
Hoài Viễn đã sớm vượt qua cực hạn, y không chịu nổi việc để người kia ở trước mặt y bị người khác ôm ấp.
"Tối đó, thần ở gần Ninh Viễn Tự, gặp được tứ tiểu thư Lạc Gia."
Thấy một màn Lạc Cẩn cùng người kia ở trong phòng, Hoài Viễn thật sự không chịu nổi. Giận dữ ngút trời cùng chua xót trong lòng, Hoài Viễn muốn tìm một chỗ thật tốt để phát tiết một chút.
Nhưng vào lúc này, y bắt gặp tứ tiểu thư Lạc Gia, Lạc Tĩnh Nhu, bị người khác cưỡng ép trói đi.
Lạc Tĩnh Nhu lúc đó sợ đến cả kêu khóc cũng không được, sắc mặt nàng tái mét, đôi mắt xinh đẹp mở trừng trừng, nàng cơ bản không nhìn thấy Hoài Viễn, dù có thấy, cũng sẽ không nhớ tới cầu cứu.
Lạc Tĩnh Nhu bị một người áo đen khiêng trên vai. Hoài Viễn nhận ra thân phận cô gái này liền ra tay cứu giúp.
Thân thủ đối phương khá tốt, có điều không cách nào đánh đồng với Hoài Viễn. Đối phương thấy đánh không lại Hoài Viễn, trực tiếp ném Lạc tứ tiểu thư cho Hoài Viễn, bản thân thì bỏ chạy.
Hoài Viễn muốn đuổi theo, nhưng Lạc tứ tiểu thư giống như đột nhiên tỉnh thần lại, nắm lấy y mà bắt đầu gào khóc. Bất đắc dĩ, Hoài Viễn chỉ có thể nhìn người nọ biến mất trong màn đêm.
Chuyện này, Ngôn Vô Trạm không biết.
Người kia suy tư, ngược lại hỏi Hoài Viễn, "Có đầu mối không?"
Hoài Viễn hẳn là đã sớm tra xong rồi.
Hoài Viễn chậm rãi lắc đầu, "Thần và hắn giao thủ, thần nhớ rõ cảm giác của hắn, nhưng thần tìm khắp cả Thanh Lưu Thành lại không có tìm được một chút manh mối."
Người nọ dù không ở Thanh Lưu Thành, cũng sẽ không cách quá xa, dựa vào việc gã đơn thương độc mã* xông vào Lạc Phủ trói được tiểu thư Lạc Gia có thể xác định.
(*Đơn thương độc mã: một thương một ngựa, ý chỉ có một cây thương và một con ngựa rồi ra trận. Thương ở đây là cây thương dùng để đánh nhau.)
[Một thương – một ngựa là những gì tối thiểu mà một vị tướng quân (hay dũng sĩ, theo văn hóa và quan niệm Trung Hoa cổ) cần để tung hoành ngang dọc trên chiến trường. Xét về khía cạnh văn học, nó mang ý nghĩa "một người đang ở trong hoàn cảnh khó khăn thiếu thốn (nhưng vẫn giữ được bản lĩnh và tài năng của mình)".
Theo nhiều học giả, thành ngữ Đơn Thương Độc Mã xuất phát từ một sự kiện nhất định, đó là điển tích mãnh tướng Triệu Vân (Triệu Tử Long-Lâm Cẩu đóng với YoonA nhà mình) một mình phá vòng vây Đương Dương để cứu con của Lưu Bị. Theo Tam Quốc Diễn Nghĩa, Triệu Vân khi đó chỉ có một con ngựa, một cây thương bên mình.]
Đây là nhiệm vụ bất khả thi, cả Hoài Viễn cũng làm không được, nhưng nếu người nọ là ai đó khá quen thuộc với Lạc Phủ, đối với Thanh Lưu Thành nắm rõ trong lòng bàn tay thì lại là chuyện khác.Ngôn Vô Trạm vuốt cằm, tức giận trước đó đã không thấy đâu.
Hắn suy nghĩ, Lạc tứ tiểu thư này tính cách cởi mở, lại là một cô nương khiến người khác yêu thích, nhưng nàng ta cùng những tiểu thư khuê các giống nhau, cửa lớn không ra, cửa trong không tới, hắn ở Lạc Phủ lâu như vậy, mấy vị tiểu thư Lạc Gia này, hắn cũng chưa từng thấy một lần.
Có thể thấy, gia giáo Lạc Phủ nghiêm ngặt bao nhiêu. Lạc tứ tiểu thư này vì sao lại bị người trói đi... Trói lại thì có ích lợi gì?
"Thưa ngài, tuy rằng không xác định thân phận của đối phương, thế nhưng người nọ trói Lạc tứ tiểu thư là chuẩn bị đến Thủ Viễn Tự."
Hướng kia chỉ có Thủ Viễn Tự.
Người kia hơi lộ ra một tiếng "ồ" kinh ngạc, cũng không nói tiếp, Hoài Viễn thấy vậy liền tiếp tục nói.
"Sau đó, ta đưa Lạc tứ tiểu thư về Lạc Phủ, Lạc Tĩnh Nhu là một cô gái chưa gả chồng, hiện tại xảy ra chuyện này, truyền ra ngoài sợ là sẽ bị người ta bàn tán, cho nên ý Lạc Phồn là muốn thần cưới Lạc Tĩnh Nhu."
Lạc Tĩnh Nhu sau khi bị trói đi, Lạc Phủ liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi. Dù không lộ ra, nhưng không có bức tường nào không lọt gió*, việc này sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài.
(Không có bức tường nào không lọt gió: ý chỉ dù che giấu thế nào thì trước sau sự việc cũng lộ ra,= Kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, giấy không gói được lửa.)
Lạc Tĩnh Nhu dù sao cũng là một hoàng hoa khuê nữ, dù nàng đã bị làm nhục hay chưa, danh tiếng của nàng đều sẽ bị ảnh hưởng.
Lạc Phồn không muốn việc mai mối sau này của Lạc Tĩnh Nhu bị việc này ảnh hưởng, vừa vặn nhân cơ hội này, kín đáo giao Lạc Tĩnh Nhu cho Hoài Viễn, sau này dù cho việc này thật sự bị người khác biết, cũng sẽ không quá khó nghe, cứu lấy danh dự Lạc Tĩnh Nhu.
Lạc Tĩnh Nhu đã chịu kinh sợ, cũng sợ nàng lại xảy ra việc ngoài ý muốn, Lạc Phồn sắp xếp nàng đến nơi khác. Trong thời gian này, Hoài Viễn trước sau đều ở cùng nàng ta.
Hoài Viễn cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của người kia quét tới phía y. Hơi thở của y hơi ngưng lại. Hoài Viễn thiếu chút nữa thốt ra lời trung thành của y với người kia.
Y hoàn toàn không có ý với Lạc tứ tiểu thư. Thế nhưng đến cuối cùng y chỉ nói, "Hoài Viễn sẽ thay ngài làm tốt việc này."
Hoài Viễn không giải thích, y có nói, người kia cũng sẽ không để ý.
Quả nhiên, toàn bộ suy nghĩ của Ngôn Vô Trạm đều đặt vào án mạng, "Ngươi đã thành công nhận được sự tin tưởng của bọn họ, hãy đem sự việc làm tốt cho ta, nếu lại xảy ra vấn đề thì đem đầu tới đây."
Mũi tên xuyên thấu l*иg ngực, loại đau khổ này khiến Hoài Viễn thiếu chút nữa ngã xuống rồi. Thân thể cao to hơi lắc lư. Hoài Viễn cúi đầu, ẩn giấu chua xót trên mặt, khó khăn nói tiếng, "Vâng."
Người kia lúc này mới hài lòng gật đầu. Hoài Viễn phạm phải một sai lầm lớn, chuyện này dù không đủ để lấy công chuộc tội, nhưng với y mà nói, cũng là một tin tức tốt.
"Được rồi, tình hình Lạc Cẩn gần đây ra sao?" Người kia không phát hiện thay đổi của Hoài Viễn, thuận miệng hỏi.Hoài Viễn không ngẩng đầu, y rất nhanh đáp lại.
"Tình hình cụ thể thần không rõ lắm. Nói chung, hiện giờ Lạc Gia không còn là độc quyền của Lạc Phồn nữa. Lạc Cẩn không biết dùng cách gì, đàm phán thành công mấy vụ làm ăn lớn, việc này khiến cho Lạc Gia vẫn luôn ở trạng thái yếu kém có khởi sắc. Mà gần đây, danh tiếng Lạc Cẩn đột nhiên vang xa ở Thanh Lưu Thành. Uy tín của y không thua gì Lạc Phồn. Lạc Phồn tìm đủ mọi cách vẫn không thể nào ngăn chặn hắn, rốt cuộc để Lạc Cẩn trở mình."
Cho nên Lạc Phồn mới ngay cả thời gian đối phó với hắn cũng không có. Sợ là phen này, y bị Lạc Cẩn làm cho sứt đầu mẻ trán.
Xem tình hình này, hôm nay y lừa hắn ra khỏi phủ, cũng không phải là muốn gϊếŧ hắn, mà là muốn lấy hắn làm lợi thế uy hϊếp Lạc Cẩn.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, người kia đều đã tính đến, Lạc Cẩn nhất định sẽ tới cứu hắn. Đã dự đoán trước, cho nên hắn mới không hoảng hốt.
"Phía Lạc tứ tiểu thư, tình hình ra sao?" Nếu không có giá trị, Hoài Viễn sẽ không mạo hiểm lớn như vậy, đối với Hoài Viễn, Ngôn Vô Trạm vẫn hiểu rõ.
Hoài Viễn nghe vậy, đầu tiên là nghiêng tai lắng nghe, xác định quanh căn phòng này không có người ngoài mới kề sát vào người kia, đem sự việc y phát hiện đều nói ra.
Ngôn Vô Trạm im lặng lắng nghe, chờ Hoài Viễn nói xong, sau khi suy nghĩ, lại liền ở chỗ này, đưa đầu kề đến bên tai Hoài Viễn mà bắt đầu dặn dò sự tình. Hoài Viễn giống như bình thường, yên tĩnh đứng một bên, ngoại trừ gật đầu, không có nói quá nhiều.
Bọn họ đã lâu không có dựa sát như vậy, Hoài Viễn tới giờ cũng không cùng Ngôn Vô Trạm xa nhau quá lâu như vậy, hôm nay hơi thở của người kia khiến ý cảm thấy thoải mái, nhưng đồng thời, trong lòng cũng mơ hồ đau đớn.
Ngôn Vô Trạm thay đổi rồi. Cảm giác của hắn cho người khác, kể cả mùi vị của hắn cũng thay đổi... Thay đổi này, cũng không phải là vì hắn.
Đêm nay, Hoài Viễn không biết là đã nắm tay lần thứ bao nhiêu nữa.
Hai người rời nhau ra, tâm tình hoàn toàn khôi phục, Ngôn Vô Trạm mới phát hiện vết đỏ trên mặt Hoài Viễn. Hắn không để Hoài Viễn lập tức rời khỏi mà bắt lấy cằm hắn, nhìn quanh một chút, "Đi bôi chút thuốc."
Hoài Viễn khẽ ngẩng đầu, mí mắt rũ xuống nhìn người kia. Không biết sao, ánh mắt Hoài Viễn khiến người kia đột nhiên cảm thấy bất an.
Hoảng hốt từ trước đến nay chưa từng có này khiến hắn cảm thấy không giải thích được. Người kia lúc này liền thả Hoài Viễn ra, ý bảo y có thể rời khỏi.
"Ngươi là đang chờ trị tội, nhớ kỹ cho ta một chút, nếu lại xảy ra việc, cũng không cần tới gặp ta."
Đây là cơ hội duy nhất Ngôn Vô Trạm dành cho y. Nếu lần này y làm xong, Ngôn Vô Trạm có thể cho y một con đường sống, thế nhưng nghiêm phạt đối với Hoài Viễn cũng sẽ không nhẹ. Một ám vệ tự tiện hành động không thể giữ lại.
Trên cằm mơ hồ mang theo hơi ấm còn lại của người kia, Hoài Viễn nói tạ ơn rồi rời khỏi căn phòng này. Thân phận hiện nay khác trước, y không thể thường xuyên đến gặp người kia, trừ phi là có chuyện lớn.
Hoài Viễn ngẩng đầu, đáy mắt phản xạ bầu trời đen đặc. Suy nghĩ của Ngôn Vô Trạm, y đều biết. Y cũng biết, hắn sẽ xử phạt y thế nào.
Ngôn Vô Trạm không có tình cảm, hắn cũng sẽ không nghĩ đến tình xưa gì, y đã sai, sẽ bị phạt.
Quan hệ bọn họ là chủ tớ, nhìn như thân cận, cũng là quan hệ hời hợt nhất.
Trên mặt Hoài Viễn không chút biểu tình dư thừa, y nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị người kia đánh.
Y đối Ngôn Vô Trạm là trung thành, nhưng lúc này đây, y sẽ không chịu thêm bất cứ sắp xếp gì của hắn. Hoài Viễn muốn làm chủ, để y làm chủ Ngôn Vô Trạm. Y không thể quá dung túng hắn, người này quá tùy hứng.
Một Vân Dương đã đủ để y hối hận suốt đời rồi, loại sự tình này, Hoài Viễn sẽ không để xảy ra lần thứ hai. Y muốn trông chừng hắn thật tốt. Đây mới là nhiệm vụ chủ yếu nhất khiến y đến Lạc Phủ.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 72