- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 70
Ngự Hoàng
Chương 70
Bắc Thần bị kẹp lấy, không thể động đậy, người kia gắt gao quấn lấy y, giống như bọn họ cùng nhau lớn lên.
Bắc Thần không dễ chịu, tình hình Ngôn Vô Trạm bên kia càng không xong, hắn đau đến cả người đầy mồ hôi lạnh, ngay cả hít thở cũng đang run rẩy.
"Thật chặt, chết tiệt, sắp bị ngươi kẹp gãy rồi." Bắc Thần mắng chửi, có điều y cũng không lập tức cử động, y để người kia có thời gian thích ứng, bọn họ hiện tại cũng không quá tốt.
"Ngươi không phải đã ở cùng Lạc Cẩn sao? Sao lâu như vậy ngươi vẫn chưa quen với chuyện này? Sao còn có thể chặt như vậy? Lạc Cẩn cũng không ôm ấp ngươi sao?"
Giống như chưa từng tiếp nhận thứ gì... Giống như xử nữ*... Chờ một chút, xử nữ?
(*Xử nữ: Cô gái còn trinh trắng, Tiểu Phong cũng hoàng đạo Xử Nữ này.. aihiiiiiiii..)
Lại nhìn biểu tình khó chịu của người kia, Bắc Thần đột nhiên hiểu ra gì đó.
"Sao, hắn chưa từng chạm vào ngươi sao?"
Ngôn Vô Trạm không nói gì, dứt khoát nhắm mắt lại.
Bắc Thần đoán được đáp án, y chép miệng hai cái, y không nghĩ tới lại là như vậy.
"Nếu biết vậy, ta sẽ không cứ như thế mà tiến vào, ngươi vẫn ổn chứ?" Bắc Thần sờ sờ mặt người kia, giọng nói rốt cuộc có chút thay đổi, không còn lạnh lùng, cứng rắn như trước, có quan tâm, cũng có yêu thương. Giống như đã trở về Bắc Thần trước kia.
Lời nói của Bắc Thần khiến người kia đột nhiên cảm thấy uất ức, một sự chua xót không biết từ đâu lại trào lên, hắn vẫn nhắm mắt, giọng run rẩy nói, "Đau..."
Đau, rất đau, đau đến muốn chết.
Con người từ trước đến nay luôn kiên cường lộ ra một mặt mềm yếu như vậy, dù là ai cũng sẽ có chút động lòng.
Bắc Thần rất áy náy.
"Xin lỗi, ta không biết..." Bắc Thần hôn lên trán người kia trấn an, dùng môi miệng ma sát người kia. Y còn khıêυ khí©h những chỗ mẫn cảm trên người hắn, bao gồm cả thứ không có phản ứng nào bên dưới của hắn.
Bắc Thần đã sớm muốn làm như vậy, thế nhưng thật không ngờ, y lại dưới tình huống như vậy mới có thể chạm vào hắn.
Giờ phút này, trong lòng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có sự phấn khích của thân thể, còn có chua xót trong lòng, và thương tích với người kia.
Vì sao, hắn hết lần này tới lần khác muốn chọn Lạc Cẩn chứ.
Bắc Thần thật cứng, y nhẫn nhịn đến khổ sở, thứ kia hoàn toàn bộc phát trong thân thể người kia, sự dồn ép này, cảm giác giày vò này khiến Bắc Thần sắp điên rồi, có trời biết y muốn cử động nhiều thế nào.
Thế nhưng không được. Nếu y cố chấp tiến tới, y sẽ thoải mái, nhưng người kia sẽ đau đớn... Y không muốn làm hắn bị thương.
Bắc Thần lúc này so với vừa rồi bình tĩnh hơn rất nhiều, y kiên nhẫn hôn lên thân thể cứng nhắc của người kia, môi từ sau tai hắn di động đến cổ người kia, rồi đến bộ ngực nhô ra.
Dù rất muốn hoàn toàn phóng túng một lần nhưng Bắc Thần vẫn chậm rãi liếʍ hắn, mυ"ŧ hắn, dùng hàm răng khẽ cắn miết, y từng chút từng chút giúp người kia tìm được cảm giác, cũng chờ hắn thích ứng.
Chỗ kia sưng đến tê dại, đến cuối cùng khó thể ức chế.
Biểu tình người kia dịu lại đôi chút, thân thể thả lỏng, ngay cả sự kìm kẹp bên dưới cũng không còn chặt như trước. Bắc Thần biết hắn đã có cảm giác, chỗ bao bọc lấy y đã bắt đầu động đậy.
Y rất muốn nói với hắn, đừng kẹp lấy nữa, y không chịu nổi... Thế nhưng Bắc Thần lại biết, đây là dấu hiệu người kia từ từ thả lỏng, y chỉ có thể nhịn.
Trên mũi Bắc Thần đầy mồ hôi, gân xanh trên trán đã nổi lên, người kia động đậy như vậy còn khiến Bắc Thần khó thể nhẫn nại hơn lúc nãy... Có trời biết, đây là thử thách giày vò nhất đối với y.
"Đỡ hơn chút nào không?" Bắc Thần gặm cằm người kia, nhướn mày nhìn hắn.
Thân thể đã không còn đau như vừa rồi, chỉ có chỗ bị tiến vào còn đang đau âm ỉ, cảm giác tồn tại của thứ kia vô cùng mạnh mẽ, dường như cắm thẳng vào bụng, trướng đến khó chịu.
Nhưng thật ra cảm giác bị xé rách này dịu lại không ít.
"Đi ra..." Giống như rốt cuộc cũng sống lại, người kia hít sâu một hơi, Bắc Thần ở bên trong hắn, hắn có thể khỏe chỗ nào chứ. Ngôn Vô Trạm tức giận nói, có điều tình trạng hiện giờ khiến lời nói này của hắn rất không có sức mạnh.
Ngôn Vô Trạm không thể cử động, khẽ động liền đau, hắn sợ đau, chỉ có thể để Bắc Thần tự lấy ra.
"Ngươi đừng làm rộn." Lúc người kia nói chuyện, bên dưới cũng bị ảnh hưởng, chỗ kia co bóp càng lúc càng nhanh, cảm giác của Bắc Thần cũng càng ngày càng mãnh liệt, y vốn nhịn đến khó chịu, hiện giờ càng gần tới sụp đổ.
Mồ hôi theo chóp mũi Bắc Thần trượt xuống, trực tiếp nhỏ lên người, chất lỏng ấm áp dịch khiến người kia cứng đờ, hắn cho rằng, Bắc Thần khóc.
Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một bộ mặt của người vì nhẫn nại mà căng chặt, dưới sự tô điểm của mồ hôi, gương mặt đỏ ửng của Bắc Thần cũng sáng lên.
Lúc này, Bắc Thần giống như dã thú động dục, nhẫn nhịn của y, còn có du͙© vọиɠ gần bạo phát khiến bụng dưới người kia nhịn không được xao động theo... đánh vào thị giác vô cùng mạnh mẽ.
"Ta rốt cuộc bị hủy trên người ngươi rồi." Bắc Thần xót xa gầm nhẹ một tiếng, y tới đây là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với người kia. Chỉ có như vậy, hủy hoại hắn, tổn thương hắn, Bắc Thần mới có thể hoàn toàn quên đi.
Y chịu không nổi cuộc sống như vậy nữa, nhưng khi nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, y vẫn không có cách nào cắt đứt ân tình với hắn, không có cách nào không quan tâm cảm nhận của hắn.
Bắc Thần không muốn hôn hắn, nếu bản thân Ngôn Vô Trạm lựa chọn biến thành đồ chơi mà không phải bảo vật, Bắc Thần cũng sẽ không thèm quý trọng, thế nhưng.
Nâng cằm hắn lên, Bắc Thần hôn xuống, nụ hôn này mang theo đấu tranh của Bắc Thần, còn có không cam lòng, cho nên so với bình thường càng mạnh mẽ hơn.
Khi y nhiệt tình hôn xuống, trận địa cuối cùng của người kia cũng đã thất thủ, thân thể hắn đã hoàn toàn mềm nhũn ra, bên dưới kia càng như thúc giục không ngừng kẹp lấy y, Bắc Thần biết lúc này cử động, hắn sẽ không bị thương.
Y cũng đã nhẫn nhịn đến cực hạn.
"Ta thích ngươi."
Giữa hơi thở nặng nề của hai người, Bắc Thần nỉ non tự nói.
Ngôn Vô Trạm nghe thấy chỉ rũ mi mắt xuống...
"Ngươi thích ta thì ta nhất định phải đáp lại sao? Ta không chọn ngươi, ta sẽ bị đối xử như vậy sao? Bắc Thần, ngươi như vậy chỉ khiến ta càng ghét ngươi hơn mà thôi."
Bị Vân Dương ép buộc, người kia chỉ tức giận, mà hiện giờ, hắn có chút đau lòng.
Nhìn ánh mắt của người kia, Bắc Thần bật cười một tiếng, giống như trong lời nói của hắn có chuyện cười gì thú vị lắm.
Cười xong, Bắc Thần đột nhiên hạ xuống thấp nhất, chóp mũi hai người trực tiếp chạm vào nhau, mồ hôi Bắc Thần theo mũi người kia chảy xuống, giống như nước mắt.
"Cảm giác của ngươi đối với ta là gì, bản thân ngươi biết rõ," Bắc Thần mở rộng bàn tay đặt trước ngực người kia, y cảm nhận được trống ngực mạnh mẽ của hắn.
Đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu hết thảy, thẳng tắp nhìn chằm chằm người kia. Y không muốn cho hắn cơ hội trốn tránh, thế nhưng hắn trước sau lại đang trốn tránh.
Dù hiện giờ Bắc Thần hiểu rõ, y sợ rằng không nghe được một lời thật lòng của hắn. Thất vọng, Bắc Thần ngay cả tâm tình để cười khổ cũng không có, y cứ vậy nói với hắn.
"Đừng lừa mình gạt người nữa, ta tức giận là vì ngươi ngay cả bản thân cũng lừa gạt, vì những mục đích kia, ngươi làm như vậy, có đáng không?"
Người kia nghẹn lời.
Bắc Thần như là đã biết cái gì, lại cũng như không biết rõ, Ngôn Vô Trạm nhìn không thấu y, từ lần đầu tiên gặp Bắc Thần, hắn đã nhìn không thấu người này.
Hắn thật chỉ là một hộ viện nho nhỏ sao? Người kia không chỉ hỏi mình một lần. Thế nhưng Bắc Thần lại nhìn rất rõ hắn.
"Ta muốn động."
Y nhịn không được nữa, hiện giờ càng không phải là thời gian nói những chuyện này, Bắc Thần đè lấy eo người kia, chợt hướng bên trong đâm tới, thứ kia của y trực tiếp vọt vào sâu nhất, lại bị y thoáng cái rút ra.
Người kia một chút chuẩn bị cũng không có, gần như kêu lên sợ hãi nắm lấy cánh tay Bắc Thần, móng tay bấu chặt, thế nhưng hai người đều hoàn toàn không có cảm giác.
Bắc Thần đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ thân thể người kia mang đến, mà Ngôn Vô Trạm, lại lạc lối trong dục tình xa lạ.
Động tác ra vào của Bắc Thần rất lớn, từ lần đầu tiên tốc độ đã khá nhanh, thân thể mạnh mẽ va chạm, tiếng phành phạch vang lên không ngớt bên tai, thậm chí truyền ra rất xa... ái muội lại kí©ɧ ŧìиɧ.
Bắc Thần ôm lấy người kia, đem nửa người trên của hắn gần như nhấc lên, eo lưng mạnh mẽ ép xuống, thứ kia một lần lại một lần vùi vào thân thể người kia, một lần lại một lần sâu hơn.
Địa phương vẫn chưa hoàn toàn được mở rộng, từ từ thích ứng, cũng dần quen với y. Động tác của Bắc Thần càng thêm trôi chảy, biểu tình người kia từ đau đớn chuyển sang nhẫn nhịn, không phải vì đau đớn, mà là vui sướиɠ.
Ở cùng Bắc Thần có thể không chút kiêng kị, cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần nghiêm túc cảm nhận cảm giác y mang tới là được.
Muốn điên thì điên, muốn vui cứ vui.
Làm loại chuyện này, cũng không có mục đích, chỉ đơn giản là bọn họ muốn làm mà thôi.
Giống như dã thú vì động dục mà phát tiết.
Lúc này đây, Ngôn Vô Trạm cũng không phải hoàn toàn bị cưỡng ép, hắn rốt cuộc ỡm ờ. Ở trước mặt Bắc Thần, hắn quên mất thân phận của mình, quên mất kiêu ngạo của hắn, còn có dáng vẻ hoàng đế, hắn chỉ là người đàn ông mà thôi.
Không quan tâm ai trên ai dưới, cũng không có bất kỳ mục đích gì, hắn chỉ là muốn làm mà thôi, cùng người kia làm... Hoàn toàn thả lỏng và phát tiết.
Lúc này đây, vui sướиɠ tràn trề, mùi vị này khác với trước đây, người kia một khi nếm được mùi vị kỳ diệu bị người ôm ấp, sâu tận xương tủy, cảm giác muốn ngừng mà không được... Thì ra không phải chỉ có ôm ấp người khác mới có thể thoải mái.
Loại thoải mái này càng thêm khó thể hình dung.
Bắc Thần đêm nay hầu như không nói lời gì, bọn họ chỉ làm, mạnh mẽ làm, làm được một nửa, giường người kia liền trực tiếp lắc lơ lỏng khỏi khung, hai người không hề chuẩn bị liền trực tiếp ngã xuống.
Bắc Thần phản ứng rất nhanh, y liền ôm lấy hắn, duy trì tư thế co rúm, mang người kia sang bên cạnh, sau đó chiến trường của hai người chuyển từ giường, sang bất kỳ chỗ nào trong căn phòng nhỏ này.
Hoàn toàn điên cuồng làm cho người kia hầu như đánh mất bản thân, đắm mình trong bể dục.
"Lạc Cẩn không phải người tốt, ngươi cách hắn xa một chút, nếu không, ngươi mới là người phải hối hận."
Trong nháy mắt người kia phát tiết, Bắc Thần chợt nắm lấy thứ kia của hắn, trong kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, đau đớn khiến hắn khôi phục một chút tỉnh táo, Ngôn Vô Trạm liền nghe thấy một câu này.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 70