Bắc Thần một câu cũng chưa từng nói, vào cửa liền bắt đầu cởϊ qυầи áo. Người kia nhận thấy không ổn, vốn hắn đang nằm, túm lấy quần áo liền đứng lên. Có điều hắn vẫn chưa mặc vào, miếng vải trong tay thoáng cái bị Bắc Thần kéo ra, một giây sau, đã bị hung hăng ném xuống đất.
Quần áo rơi xuống đất làm cuộn lên đám bụi nhỏ, đám bụi còn chưa chạm đất, người kia đã bị Bắc Thần trực tiếp xách lên, ném xuống giường.
Chiếc giường cũ kỹ phát ra tiếng chói tai, người kia rõ ràng nghe được tiếng gỗ nứt gãy, hoặc là chỗ mối nối trật ra, nói chung âm thanh này không phải thứ tốt lành gì, ở đây lâu như vậy, Ngôn Vô Trạm biết cái giường này của hắn không chịu nổi lăn qua lăn lại.
Có điều hiện giờ, thay vì lo lắng cho cái giường, không bằng quan tâm tình hình bản thân.
Bắc Thần tới làm gì, y không nói, Ngôn Vô Trạm cũng biết.
Tuy rằng chịu đói một trận, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng độ nhanh nhẹn của người kia vẫn như lúc ban đầu.
Trong tích tắc rơi xuống giường, người kia mượn lực ngã xuống để lăn về phía trước, nắm tay của hắn chống ở mép giường, ngay lúc Bắc Thần đè xuống liền nhảy xuống đất.
Tốc độ của Bắc Thần cũng không chậm, có lẽ đã sớm nghĩ tới người kia sẽ làm như vậy, y ngay cả đầu cũng không quay lại, liền nhấc chân quét qua.
Sức lực trên chân Bắc Thần tuyệt đối không thua hắn, người kia đưa hai tay đỡ, bước chân nhanh chóng di chuyển về phía sau, thế nhưng căn phòng lại chỉ lớn cỡ này, phía sau hắn chính là giường.
Bắc Thần nắm lấy cổ áo người kia, trực tiếp liền xách hắn lên, lưng Ngôn Vô Trạm đυ.ng lên tường, nhưng đồng thời Bắc Thần cũng bị hắn đá xuống đất.
Hai người đánh nhau.
Thực lực Bắc Thần sâu không thấy đáy, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng không cách nào thăm dò, hiện giờ y đang nổi giận, trạng thái người kia lại cũng không phải tốt nhất, chiến đấu với Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm không chiếm được chút lợi thế nào.
Bắc Thần không chừa lại chút sức lực, mỗi lần ra tay đều là mạnh mẽ đánh tới, Ngôn Vô Trạm đã trúng mấy đấm chắc nịch, chân mày cũng đã sớm vì đau đớn mà nhíu lại với nhau. Động tác của hắn không mau lẹ như vừa rồi, có điều hắn cũng không từ bỏ, nhân lúc Bắc Thần không phòng bị, hắn đá mạnh vào cổ y.
Dù là so tài hay là chiến đấu, chỉ cần chọc giận Ngôn Vô Trạm, hắn mặc kệ thân phận của đối phương ra sao, trực tiếp liền ra sát chiêu*, phen này, cổ Bắc Thần e là cũng sẽ bị đá gãy.
(*Sát chiêu: chiêu thức lấy mạng)
Bắc Thần không hề phòng bị, muốn tránh cũng đã không kịp, thân thể va chạm mạnh mẽ, âm thanh nặng nề xen lẫn tiếng răng rắc vang lên, âm thanh đan vào nhau khiến người kia trong nháy mắt tỉnh lại, Ngôn Vô Trạm ngây ngẩn cả người.
Hắn vậy mà đã gϊếŧ Bắc Thần.Hắn không muốn gϊếŧ y, trong tình thế gấp gáp, hắn đã quên mất. Hắn chỉ làm theo thói quen.
Ngôn Vô Trạm đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Hắn chưa từng nghĩ tới muốn Bắc Thần phải chết.
Bắc Thần là người đầu tiên thật sự thích hắn...
Tất cả sát khí trong nháy mắt tiêu tan, mệt mỏi cực độ kéo tới, người kia đột nhiên không còn chút sức lực.
Nhưng lúc này, Bắc Thần vốn nên không chút sức lực ngã xuống lại nắm lấy chân đang chuẩn bị hạ xuống của hắn.
Bắc Thần đè đầu gối người kia xuống, kéo chân ra thẳng tắp, hai chân tạo thành một nếp gấp đẹp mắt.
"Tin hay không, ta vặn gãy nó, cho ngươi cả đời này cũng không thể nào bước đi."
Người kia bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn không tin vào tai mình, còn có cảm giác chân bị kéo giãn, Bắc Thần vậy mà lại không chết... Không ai có thể thoát khỏi chân của hắn.
Mặt Bắc Thần hiện rõ một mảng xanh, vị trí trung tâm còn đang chảy máu, thế nhưng Bắc Thần không chết, cổ cũng không bị đá gãy.
Y xoay đầu một cái mạnh, cần cổ lần nữa phát ra một tiếng rắc, âm thanh đó khiến người kia nổi lên một trận rét run xưa nay chưa từng có. Bắc Thần là người đầu tiên bị hắn đá vào cổ còn có thể sống... Không phải võ công trên chân của hắn thụt lùi, mà là Bắc Thần quá mạnh mẽ.
Đối mặt với kinh ngạc của người kia, gương mặt Bắc Thần vẫn căng chặt, không có đắc chí, càng không có đau lòng, lo lắng, y nắm lấy chân người kia, nện một đấm lên bụng Ngôn Vô Trạm, lần này người kia nức nở một tiếng, liền trực tiếp co rúc trên mặt đất... không đứng dậy nổi.
Cơ quan bên trong giống như bị Bắc Thần đánh nát. Ngôn Vô Trạm đau đớn hít thở, hít thở không thông khiến hắn há hốc miệng, mắt cũng lồi ra.
Bắc Thần sờ sờ lên vết thương trên xương gò má, nhấc người kia lên lần nữa, giống như một bao hàng, ném một lần nữa về lại trên giường.
Bắc Thần xé rách áo trong của người kia, vải vóc trắng tinh tựa như danh dự của người kia, ở trong tay Bắc Thần rách tan thành vô số mảnh.
Bắc Thần nâng tay đang ôm bụng của người kia qua khỏi đầu, trực tiếp cột vào cột giường, y nhìn vẻ mặt đau đớn của người kia, lột sạch hắn.
Sau đó, Bắc Thần bắt đầu tiếp tục cởϊ qυầи áo của mình.
Ngôn Vô Trạm muốn nói, nhưng dạ dày đau như bị xoắn lại khiến hắn chỉ có thể phát ra tiếng hít khí vô nghĩa, lúc này Bắc Thần kéo chân của hắn, cưỡng ép hắn vòng lấy eo của y.
Thấy tình hình không ổn, người kia liều mạng muốn phát ra âm thanh, thế nhưng Bắc Thần lại dùng sức nắm lấy cằm hắn. Người kia vì miệng bị đau mà hoàn toàn mở ra. Bắc Thần nhìn đầu lưỡi người kia, không chút khách sáo dùng ngón tay quấy động.
Chân mày Ngôn Vô Trạm gần như nhíu chặt vào nhau, quá khó chịu rồi.
Bắc Thần cơ bản không quan tâm cảm nhận của hắn, đem đầu lưỡi hắn biến thành đồ chơi, nắm bóp, đùa giỡn, y thậm chí kéo đầu lưỡi hắn ra, hung hăng kéo ra ngoài.
Gốc lưỡi giống như bị kéo đứt, đầu lưỡi càng bị bóp đến không còn cảm giác, khắp miệng đều là mùi vị của Bắc Thần, tươi mát sạch sẽ, khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Miệng hoàn toàn bị chặn, kể cả hít thở cũng đều bị tắt trong cổ họng, Ngôn Vô Trạm bị nghẹn đến mắt trợn trừng, hắn cảm thấy như cả bàn tay của Bắc Thần đều lấp vào.
Nướt bọt theo khóe miệng chảy khắp nơi, Bắc Thần cơ bản cũng không lau cho hắn, cặp mắt hờ hững như đang giễu cợt hắn dơ bẩn.
Chờ Bắc Thần buông tay ra, phản ứng đầu tiên của người kia chính là nghiêng đầu liên tục nôn khan. Hắn nôn đến nước mắt trực trào khỏi khóe mắt. Bắc Thần vẫn thờ ơ, thậm chí ngay cả liếc hắn thêm một cái cũng không có hứng, y lui chân về phía sau, khiến chỗ hai người dán vào nhau cách ra nhiều hơn.
Bàn tay bị nước bọt người kia làm cho rất ẩm ướt theo kẽ hở kia sờ soạng xuống dưới, ngón tay mang theo chút hơi ấm sót lại chính xác không sai đặt ngay tại trung tâm.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân thản nhiên vọt lên, lưng người kia đều đã cứng lại, khó chịu trên người nhất thời bị bỏ quên. Ngôn Vô Trạm khàn khàn cổ họng, vừa cố sức giãy khỏi trói buộc trên cổ tay, vừa vội vàng nói, "Bắc Thần, đừng làm vậy..."
"Không làm vậy, vậy phải làm sao?" Bắc Thần giống như đang hỏi ý kiến người kia, nhưng ngón tay kia lại ngay lúc y nói chuyện tiến vào thân thể hắn. Gương mặt cũng không đẹp mấy vẫn như cũ không mang theo bất kỳ tình cảm gì.
Người kia "ưm" một tiếng, cảm giác vật lạ xâm nhập dù đã thử mấy lần đều không thể thích ứng, hắn dùng sức hít khí hai cái rồi mới miễn cưỡng mở miệng, hắn không dám nói quá nhanh, khiến run rẩy trong giọng nói trút ra ngoài.
"Ngươi sẽ phải hối hận." Ngôn Vô Trạm muốn nói nhiều lắm, nhưng mở miệng lại chỉ nói năm chữ này, tâm tình đối với Bắc Thần rất phức tạp, y là người duy nhất khiến Ngôn Vô Trạm không biết đối xử như thế nào.
Bắc Thần tới tìm hắn, y muốn làm việc này với hắn, những thứ này đơn giản đều là vì tình cảm của y đối với hắn.
Y vẫn còn thích hắn, y không buông bỏ hắn được, cho nên mới tức giận, mới muốn đối với hắn như vậy, đều là đàn ông, Ngôn Vô Trạm có thể hiểu, nhưng.
Phàm là người đã chạm đến hắn, một khi hắn khôi phục thân phận hoàng đế, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Thế nhưng...
Hắn thật có thể đủ tỉnh táo, dùng thân phận hoàng đế của hắn trừng trị Bắc Thần sao...
Hắn đối với Bắc Thần vẫn có một chút cảm tình...
Không phải, hắn sao lại không muốn Bắc Thần chết, đây là y dĩ hạ phạm thượng*, một lần nữa bất kính với hắn.
(*Dĩ hạ phạm thượng=người dưới mạo phạm người trên.)
"Hối hận? Hối hận lớn nhất của ta chính là lúc đó không làm gì ngươi, để cho Lạc Cẩn được lợi!"
Bắc Thần gầm nhẹ, ngón tay cắm thẳng vào sâu nhất, người bên dưới chợt giật mạnh, có lẽ là do đau, thế nhưng Bắc Thần chính là muốn làm hắn đau, càng đau càng tốt, như vậy mới có thể nhớ kỹ y.
"Ta không nỡ chạm vào, ta vẫn luôn giữ gìn, để ngươi thích ứng, cho ngươi thời gian làm quen, thế nhưng ngươi thì sao?"
Ngón tay linh hoạt tới lui trong cơ thể người kia, chỉ là nước bọt cơ bản không thể có tác dụng bôi trơn đầy đủ, chỗ đó của người kia vẫn có chút khô khan, thế nhưng Bắc Thần mặc kệ, cứ như vậy mạnh mẽ mở rộng thân thể hắn.
Một ngón tay, hai ngón tay, sau đó càng ngày càng nhiều.
"Tại sao lại là Lạc Cẩn? Bởi vì hắn là thiếu gia sao? Bởi vì hắn có địa vị, có tiền tài sao? Ngươi nói cho ta biết, mấy thứ kia đối với ngươi mà nói có quan trọng không? Ngươi thực sự xem trọng sao?"
Động tác của Bắc Thần theo giọng nói của y trở nên kịch liệt. Trước đó hắn bị chặn miệng, hít thở không thông, nhưng bây giờ, người kia vẫn có thể cảm thấy hít thở không thông, lúc này đây, là ngạt từ trong ra ngoài. Thật là khó chịu.
"Có phải vì bộ dạng Lạc Cẩn xinh đẹp, cho nên ngươi chọn hắn?"
Bắc Thần dừng lại, thần thái trong mắt y khiến người kia đau nhói trước nay chưa từng có, hắn lắc đầu, hắn ở cùng Lạc Cẩn không phải như Bắc Thần nghĩ.
"Không phải." Người kia thấp giọng trả lời.
Cũng không phải vì Lạc Cẩn xinh đẹp nên hắn mới chấp nhận y, đây chỉ là một phần mà thôi.
Nếu như không có nhiều việc như vậy, Lạc Cẩn và Bắc Thần, có lẽ hắn sẽ chọn người này cũng không chừng.
Lạc Cẩn khiến hắn tò mò, Bắc Thần lại khiến hắn động lòng.
Động lòng này với đơn thuần muốn vui đùa một chút, nếm thử một chút trước đây khác nhau.
"Không phải? Vậy là vì cái gì?" Động tác Bắc Thần dừng lại, y nhìn vào ánh mắt người kia, muốn tìm được đáp án. Cả đêm điên cuồng, giờ phút này, Bắc Thần đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả giọng nói cũng bình tĩnh không ít, y hỏi người kia, "Ngươi, thích ta sao?"
Tim thắt chặt.
Ngôn Vô Trạm không có cách nào trả lời, hắn quay đầu sang chỗ khác.
Đáy mắt bình tĩnh của Bắc Thần xuất hiện vết nứt, từng tia lại từng tia, nhanh chóng vỡ tan ra, lộ ra tức giận ẩn giấu phía sau.
"Khốn kiếp!"
Bắc Thần lập tức rút ngón tay ra, dựng thẳng sống lưng liền đem bản thân tiến vào, Ngôn Vô Trạm còn chưa chuẩn bị xong, lần này khiến hắn hoàn toàn cứng đờ.
Một lát sau, thân thể bắt đầu run rẩy...