Mộ Bạch quan sát bốn phía, có lẽ cảm thấy chỗ này của người kia nghèo túng thôi rồi, y ngay cả tâm tình đi vào cũng không có. Mộ Bạch nhìn người kia trên giường, hai tay vòng trước ngực, mặt mang vẻ giễu cợt.
"Nghe nói ngươi quyến rũ được tiểu thiếu gia Lạc Gia, nhưng sao lại rơi vào nông nỗi này?"
Ngôn Vô Trạm không nhớ rõ hắn đã đói bụng bao lâu, hắn e rằng ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có, thế nhưng hắn không ngờ tới, hắn lại vẫn có thể đứng được... Chỉ là có hơi hoa mắt mà thôi.
"Ta vẫn không hiểu, Hoằng Nghị lạnh lùng như vậy, sao ngươi có thể cứ dây dưa quấy rầy không yên." Mộ Bạch cười lạnh, y quay đầu lại thoáng nhìn hộ viện bên ngoài, khóe miệng châm chọc càng thêm mở rộng.
"Là vì hắn là thiếu gia Hoằng Gia sao? Cho nên ngươi ngay cả mặt mũi cũng không cần, bất chấp thân phận mình làm sao, liền muốn với lên cao."
Cứ luôn hiểu lầm y với Hoằng Nghị, có điều Ngôn Vô Trạm biết, hiểu lầm này sợ là không thể một lúc mà giải thích rõ, đối với giễu cợt của Mộ Bạch, hắn chỉ có im lặng.
"Ta cho rằng phụ nữ ti tiện một chút, thủ đoạn nhiều một chút, liền có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc, thì ra đạo lý này đàn ông cũng có thể áp dụng. Thật ra ta rất khâm phục ngươi, để đạt được mục đích, chuyện gì cũng làm được, danh dự gì đó, khí phách gì đó ở trong mắt ngươi đều không đáng một đồng. Chỉ cần có thể leo lên vị trí cao, chỉ cần có thể thành công, ngươi thật là sẽ dốc hết khả năng."
Lời của Mộ Bạch rất khó nghe, y hôm nay tới đây chính là để sỉ nhục người kia.
Thái độ thù địch của Mộ Bạch, Ngôn Vô Trạm trước sau không giải thích được, bọn họ bất quá chỉ gặp mặt một lần, y vì sao phải chĩa mũi nhọn vào hắn... Ngay cả hiện tại, y cũng không buông tha hắn.
"Đúng rồi, quên nói, chúc mừng ngươi thành công lên làm người của tiểu thiếu gia Lạc Gia, có điều cái giá này, có phải là quá lớn rồi hay không?"
Ánh mắt giễu cợt của Mộ Bạch dao động trên người người kia, Ngôn Vô Trạm biết, Mộ Bạch đã biết tình hình của hắn gần đây, cho nên mới cố ý tới đây, y chỉ là đến xem trò cười của hắn.
Mộ Bạch như vậy, thật sự là không cần thiết, hắn bất quá là một hạ nhân thân phận thấp hèn mà thôi.
"Sao? Cảm thấy ta nói sai hay là không lọt tai? Ngươi hiện giờ còn có tư cách gì để ghét bỏ? Không đúng, từ đầu ngươi đã không có tư cách này, ở Lạc Gia, sự tồn tại của ngươi chính là cả con chó cũng không bằng."
Lời chế giễu gây tổn thương chẳng qua cũng chỉ là những lời này, nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, người kia không muốn nghe y dài dòng, liền đi ra đóng cửa, nhưng hắn vừa chạm tới ván cửa.
Mộ Bạch đã đá tới một cú, nếu không phải người kia phản ứng nhanh, sợ rằng bốn ngón tay đều bị chặt đứt. Người kia tức giận.
"Tính tình thật ghê gớm, ngươi đã thành ra bộ dạng này rồi, còn giả vờ giả vịt cái gì? Thế nào, đừng nói với ta ngươi vẫn đang chờ Lạc Cẩn cứu ngươi? Bớt ngu xuẩn đi, thay vì mơ tưởng những thứ không thực tế như vậy, chi bằng cầu nguyện có thần tiên đi ngang, có lẽ sẽ có một hai người tốt bụng, ban cho ngươi thức ăn."
Người kia không nói gì, lại đến sờ ván cửa, nhưng Mộ Bạch đột nhiên nhích lại gần, y vô cùng hăng hái nhìn thấy tức giận trong đáy mắt người kia, thấp giọng nói.
"Hoặc là, ngươi cũng có thể cầu xin ta."
Ngôn Vô Trạm dừng lại một chút, vừa nhìn thấy Mộ Bạch, hắn đã có thêm một chút hy vọng, nếu như lợi dụng được, Mộ Bạch có thể là cơ hội xoay chuyển của hắn, hắn không cần chỉ có thể chờ đợi sắp xếp của Lạc Phồn, thế nhưng nghe được những lời này của Mộ Bạch, đừng nói có thể trông cậy vào y giúp đỡ, Mộ Bạch không ném đá xuống giếng* đã là may rồi. Hắn có thể tìm người cầu cứu, nhưng rõ ràng là Mộ Bạch không thích hợp.
(*Lạc tỉnh hạ thạch: ném đá xuống giếng, ý chỉ nhân lúc người gặp khó khăn mà chà đạp thêm, đây là một trong 36 kế của binh pháp Tôn Tử đấy)
Tìm Mộ Bạch, chi bằng trực tiếp đi tìm Lạc Phồn, hắn chỉ cần nói với hộ viện bên ngoài một tiếng, hắn muốn gặp Lạc Phồn, mọi việc sẽ đều dễ dàng giải quyết... Hắn chính là sẽ không chết, nhưng đời này đừng mong gặp lại Lạc Cẩn nữa.
Đây chính là nguyên nhân Ngôn Vô Trạm đấu tranh, không bộc lộ thân phận, còn tiếp tục kiên trì... Không đến một khắc cuối cùng, Ngôn Vô Trạm không muốn từ bỏ.
Có điều lời này của Mộ Bạch khiến người kia đã có ý định từ bỏ nghe ra một chút manh mối, phiền muộn trong lòng cũng có dấu hiệu hồi sinh lại.
Hắn rất muốn xem thử, Mộ Bạch làm sao có thể giúp hắn.
"Muốn ăn sao? Tốt lắm, chỉ cần ngươi xác nhận, những lời ta vừa nói với người đều đúng, ngươi vốn là ti tiện, cũng không cần mặt mũi, ngươi nịnh bợ Lạc Cẩn, chẳng qua là nhìn tới thân phận và địa vị của hắn, ngươi chính là một kẻ đê tiện, vì đạt được mục đích, cả cái mông cũng có thể bán."
Mộ Bạch nhếch miệng châm chọc, y dời sang bên cạnh, nhường cánh cửa bị y cản trở. Đằng sau Mộ Bạch là một cô gái diện mạo thanh tú.
Người kia không có tâm tình để ý đến tướng mạo của cô gái, hắn thật ra nhìn thấy đồ ăn ở trong tay cô gái.
Ngôn Vô Trạm lại nhìn về phía Mộ Bạch.
"Đồ ăn đã ở đây, ngươi có thể lựa chọn, ăn hay không ăn."
Ăn, sẽ chứng minh lời Mộ Bạch nói là chính xác, hắn có mưu đồ với Lạc Cẩn. Không ăn, hắn sẽ bị đói, hoặc là đầu hàng Lạc Phồn, hoặc là đói chết.
Cả hai mặt với hắn mà nói đều là bất lợi.
Mộ Bạch biết rõ mâu thuẫn trong lòng người kia nên mới để hắn lựa chọn. Giọng nói của y vừa rồi cũng đủ lớn, mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.
Chỉ cần Ngôn Vô Trạm chịu ăn, hắn sẽ có thể thoát khỏi tình cảnh khốn khổ hiện tại, nhưng sau này, một khi Lạc Cẩn biết được, cuộc sống của hắn cũng sẽ chẳng thoải mái gì.
Nếu đổi là người khác sẽ không có gì rầm rộ, Mộ Bạch hiểu rõ tính cách Lạc Cẩn, đến lúc đó, nhất định sẽ còn đặc sắc hơn so với hiện giờ.
"Ngươi nói đúng, ngươi nói đều đúng, ông chủ Mộ thật là con mắt tinh tường." Không cần lo lắng, Ngôn Vô Trạm trực tiếp đi tới đồ ăn.
Hắn kiêu ngạo nhưng không phải ngu xuẩn, hắn hiểu được đạo lý co được duỗi được, hiện tại không thể ỷ mạnh, tỏ ra yếu kém trước mặt Mộ Bạch so với đi tìm Lạc Phồn tốt hơn... đó là kết quả tệ nhất, cả bàn đều thua.
Ở đây nhận thua với Mộ Bạch chưa tính là thua, chỉ là một bước ngoặt mà thôi.
Ngôn Vô Trạm cho rằng, Mộ Bạch sẽ chuẩn bị cho hắn mấy thứ gì đó khó thể nuốt xuống, nhưng khi hắn thấy cháo nóng trong hộp đựng thức ăn, người kia nhịn không được quay đầu lại nhìn Mộ Bạch.
Mùi cháo tràn ngập trong không khí, đã lâu không ăn gì, người kia lúc này lại quên đi cơn sôi trào trong bụng, nhìn ánh mắt Mộ Bạch, đã có nhiều thêm mấy phần dò xét.
Thế nhưng Mộ Bạch nhìn hắn, vẫn là châm biếm như cũ, hiện tại lại thêm coi thường.
Con người này ti tiện, xấu xa, ghê tởm, lại khiến người khác chán ghét, hiện tại còn thêm nhát gan sợ chết, Mộ Bạch ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn thêm một cái, y muốn đi khỏi.
Nhưng người kia lại đuổi theo.
Hắn đứng bên cạnh Mộ Bạch, hạ thấp giọng hỏi, "Ngươi đã gặp Lạc Cẩn rồi chứ?"
Mộ Bạch dừng lại, y chậm rãi quay đầu, trên gương mặt tuấn mỹ mang một vẻ kinh ngạc. Thế nhưng rất nhanh, Mộ Bạch lạnh lùng hừ một tiếng, khóe miệng châm biếm mang theo một chút mùi vị khác, đây không đơn thuần là mỉa mai người kia, mà càng giống như đang đùa cợt người khác hơn.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Mộ Bạch nói xong, bước nhanh về phía trước, Ngôn Vô Trạm nhìn ra, y là không muốn đến quá gần hắn, sự chán ghét của Mộ Bạch lúc này trực tiếp thể hiện rõ nhất.
"Đúng rồi, nói cho đại thiếu gia các ngươi biết, Mộ Bạch ta đã thay hắn cứu một mạng người, cũng giúp hắn cứu vãn danh dự Lạc Phủ, nếu việc này truyền ra ngoài, người đi theo Lạc Gia, đến cuối cùng sẽ chết đói ở Lạc Gia, mặt mũi của Lạc Gia, đã có thể vứt đi sạch sẽ."
Mộ Bạch đi mấy bước, đột nhiên lại vòng trở lại, có điều lần này y không phải tìm Ngôn Vô Trạm, mà là hộ viện bên cạnh, "Không cần cảm tạ ta, để hắn nhớ kỹ nợ ta ân tình là được rồi."
Mộ Bạch đi rồi.
Đồ ăn để lại.
Trong hộp đựng thức ăn có cháo, bên dưới còn có bánh màn thầu và rau, người kia không có ăn cào ăn cấu, mà là dùng một ít cháo trước. Một chén cháo này, hắn dùng đủ nửa canh giờ, cái bụng đói kêu vang rốt cuộc có lúc thoải mái, người kia mới thở ra một hơi thật dài.
Hắn được cứu rồi.
Bánh màn thầu và rau hắn để đến tối ăn, nếu là trước đây, đừng nói là ăn, cơm canh đã lạnh, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhưng bây giờ, lần đầu tiên hắn nhận ra thì ra đồ ăn lại quý đến như vậy.
Hắn đã không còn nghĩ tới thứ bệnh kén chọn nữa rồi.
Có điều bánh màn thầu này, người kia vẫn là không ăn được, không phải bởi vì bị Lạc Phồn phát hiện, mà là đến tối, lại có người đưa đồ ăn đến cho hắn.
Vẫn là hạ nhân lúc đầu kia.
Không có Lạc Phồn bày mưu tính kế, người nọ sẽ không tới.
Lạc Phồn thay đổi ý định.
Việc này ít nhiều đã ở trong dự tính của Ngôn Vô Trạm, chỉ là hắn không ngờ lại nhanh như vậy.
Nguyên do việc này cũng là vì Mộ Bạch.
Mộ Bạch cứu hắn, thế nhưng lý do... Ngôn Vô Trạm không nghĩ ra.
Lạc Phồn không kiểm soát đồ ăn của hắn nữa, người kia dần dần khôi phục thần thái ngày xưa, có điều đói bụng nhiều ngày như vậy, tay chân hắn vẫn có chút mềm yếu vô lực, muốn hoàn toàn khôi phục, vẫn phải cần một khoảng thời gian.
Hắn không biết Lạc Phồn còn có thể dùng thủ đoạn gì đối phó hắn, nhưng hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Vào lúc người kia còn đang suy đoán suy nghĩ của Lạc Phồn, một tối nào đó, cửa phòng của hắn lần nữa bị đẩy ra.
Bất quá lần này không phải Mộ Bạch, cũng không phải Lạc Cẩn đến thực hiện hẹn ước đưa hắn đi... mà là Bắc Thần.
Từ hôm hành hình đến giờ, đây là lần đầu tiên Ngôn Vô Trạm nhìn thấy Bắc Thần, so với bộ dang tiều tụy của hắn, Bắc Thần vẫn như cũ, tinh thần thoải mái. Hai người bọn họ, một ở bên trong cửa, một ở bên ngoài cửa, im lặng nhìn nhau.
Sau một lát, Bắc Thần cũng không bước tới, y cũng không quay đầu, mà là đưa tay đóng cửa lại, tiện tay cài chốt.
Ánh mắt kia, trước sau vẫn cùng người kia nhìn nhau, không hề chệch đi.