Chương 57

Ngôn Vô Trạm cảm thấy chuyện đùa này, không buồn cười.

Hắn nhớ đến Lạc Cẩn là muốn nếm thử mùi vị của đàn ông, chứ không phải chuẩn bị để người khác nếm thử mùi vị của hắn.

Thế này không đúng.

Thế nhưng hắn phải làm để thuyết phục Lạc Cẩn?

Trực tiếp đè xuống chinh phục y sao?

Ngôn Vô Trạm thật là sợ sẽ làm y chết luôn.

Đối với Lạc Cẩn, hắn không thể cứng rắn, ánh mắt người kia quét một vòng trên người Lạc Cẩn, cuối cùng dừng ở trong quần y.

Chỗ đó của Lạc Cẩn, nửa mềm chưa cứng, vẫn chưa có cảm giác.

Ngôn Vô Trạm nhớ lại, lần trước lúc họ làm, Lạc Cẩn mất rất lâu mới cứng, chỗ đó của y không có bệnh gì, thế nhưng phản ứng hình như rất chậm chạp.

Bọn họ vừa rồi đều kịch liệt đến vậy, chính hắn cũng cứng rắn không còn ra dạng gì, trái lại Lạc Cẩn vẫn không có cảm giác quá mãnh liệt.

Ngôn Vô Trạm rất nghi ngờ, nếu như hắn để y làm, Lạc Cẩn có thể được không.

Nghĩ vậy, người kia có chủ ý, hắn quyết định dụ dỗ y trước, chờ Lạc Cẩn ý loạn tình mê rồi, đến lúc đó hắn làm gì cũng đều là chuyện đã rồi.

(Thúc thúc ngây thơ quá òi lm j mà có chuyện đó 😌😌😌)

Ắt hẳn lúc đó, Lạc Cẩn ngay cả sức phản kháng cũng không có, hoàn toàn đắm chìm trong lòng hắn.

Nghĩ đến đấy, người kia liền gật đầu... Thả dây dài, câu cá lớn. Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt. Lạc Cẩn chắc chắn sẽ không ngờ đến.

"Ta cũng không phải để ý, có điều, ngươi biết làm sao?"

"Ta không biết, ngươi có thể dạy ta" Lạc Cẩn thẳng thắn, "Hơn nữa, trình tự đại khái, ta vẫn biết, chí ít ta biết rõ là phải đi vào bên trong..."

Lời nói gần như đơn giản của Lạc Cẩn khiến người kia buồn cười, lại nghĩ tới việc y làm vì hắn, còn có chứng minh của Lạc Cẩn, người kia liền ra vẻ ngoan ngoãn nằm trở lại trên giường, hắn nhìn phía trên, nửa đùa giỡn nói với Lạc Cẩn.

"Phải nhẹ nhàn với ta một chút, ta đây cũng là lần đầu."

Lần kia của Vân Dương, hắn là bị cưỡng ép, cho nên Ngôn Vô Trạm tự động bỏ qua, ở trong lòng hắn, đây là lần đầu tiên hắn làm với đàn ông.

Lạc Cẩn nở nụ cười, nụ cười kia mang theo một chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là chân thành tha thiết, "Ta sẽ."

Tựa như một lời hứa trịnh trọng.

Hai người một lần nữa ôm hôn, Lạc Cẩn mang đến cho hắn cảm giác giống như rượu hoa đào, không có vị cay của rượu, ngọt ngào, thơm ngát, nhưng lại tác dụng chậm vô cùng, thường thường sẽ không hay không biết mà say mèm.

Rõ ràng không có gì, hiệu quả lại rõ rệt đáng sợ.Quần áo Lạc Cẩn chưa cởi ra, có điều đã nới lỏng lộ ra một phần thân thể mà thôi, da thịt lạnh lão của y ma sát người kia, đem hơi nóng trên người hắn quét sạch, lại biến thành một loại lửa khác khó thể tắt.

Thân hình Ngôn Vô Trạm có thể nói là hoàn mỹ, xúc cảm cũng khá tốt, cơ thể săn chắc đầy đặn, mềm dẻo vừa phải, có một loại cảm giác cường tráng đẹp đẽ. Lạc Cẩn ở trên thân thể trần trụi của hắn tùy ý xoa vuốt, động tác của y rất nhẹ nhàng, không giống như Vân Dương hung hăng nắn bóp, y hôn môi hắn cũng chỉ là mυ"ŧ mát, chứ không dùng răng gặm cắn.

Điên cuồng rút đi, cảm giác không nóng không lạnh này trái lại càng có thể gợi lên cảm giác, khiến người khác muốn ngừng mà không được.

"Ngươi xoay lại đi." Lạc Cẩn hôn lên đầu vai người kia, rù rì nói.

"Ưʍ." Ngôn Vô Trạm đang nhắm mắt, từ trong mũi phát ra một tiếng miễn cưỡng, hắn phối hợp quay lại, bất quá trước khi quay qua, Ngôn Vô Trạm ngửi cần cổ Lạc Cẩn hai cái, hắn thuận miệng hỏi, "Trên người ngươi, có mùi thuốc."

Lạc Cẩn nhìn quanh một chút, không xác định hỏi người kia, "Vẫn có mùi sao? Ta vừa rồi tắm rất nhiều lần."

Lạc Cẩn đây là gián tiếp trả lời vấn đề của hắn.

Hắn vừa phải đi ngâm thuốc nước, bất quá kéo dài lâu như vậy, là vì Lạc Cẩn muốn đem mùi thuốc rửa đi... Y thật có lòng.

Người kia lắc đầu, cười hôn Lạc Cẩn một chút, liền thoải mái nằm xuống, "Chỉ có một chút thôi, không nồng."

"Vậy là tốt rồi, ta sợ ngươi không thích."

Lạc Cẩn đưa đầu nhìn gò má người kia, người kia lại một lần nữa lắc đầu, "Sẽ không, mọi thứ của ngươi, ta đều thích."

Lạc Cẩn cũng cười.

Không khí giữa hai người rất tốt, cũng rất hòa hợp.

Lạc Cẩn liếʍ lưng người kia, sờ đến giữa đùi, thuốc mỡ hắn quẹt vào trước đó đã tan ra, chỗ kia một mảng trơn trợt, có lẽ không ngờ tới sẽ là dạng này, y dừng lại, sau đó đưa tay giơ lên trước mặt, như có điều gì suy nghĩ nhìn vết nước bên trên.

"Ướt quá." Lạc Cẩn lẩm bẩm nói.

Bọn họ đều biết đó là thuốc mỡ tan ra, Lạc Cẩn vừa nói như vậy, thoáng cái khiến việc này mang đầy sắc tình.

Ngảy cả Ngôn Vô Trạm nghe thấy cung run lên trong lòng.

Bên dưới Lạc Cẩn vẫn không phối hợp, nhưng tay của y thì vừa hay, ngay khi ngón tay cứng rắn tiến vào thân thể, Ngôn Vô Trạm bắt đầu hối hận.

Thứ gì đó đang liều mạng len vào trong thân thể hắn, cùng với sự mềm mại hắn tưởng tượng khác xa, rõ ràng là ngón tay của đàn ông, khớp xương rõ ràng, ngay cả cảm giác đυ.ng chạm, cũng mang theo mấy phần mạnh mẽ.

Có hơi đau... còn có cảm giác cưỡng ép mở rộng...

Thân thể bị vật lạ đưa vào, đào móc.

Hắn không chịu nổi.

Người kia giật giật, hắn muốn Lạc Cẩn rút ra, thế nhưng Lạc Cẩn lại đè chạt hông hắn, trực tiếp đưa ngón tay vào sâu nhất.Ngôn Vô Trạm cố sức hít khí lạnh, lúc này Lạc Cẩn lại ở sau lưng hắn cảm thán.

"Nóng quá, chặt quá, ngón tay của ta, cũng muốn bị ngươi kẹp đứt rồi."

Ngôn Vô Trạm một chút cũng không cảm thấy lời này như đang vui vẻ, trái lại có chút khó chịu, hắn một người đàn ông, lại bị khen như vậy.

Cái này cơ bản không phải khen hắn.

"Ta thật thích ngươi, cám ơn ngươi." Lúc Ngôn Vô Trạm chuẩn bị đứng dậy, Lạc Cẩn đột nhiên ôm lấy hắn, đôi môi lạnh lẽo cẩn thận hôn lên vai người kia một cái, giống như đứa trẻ nhận được món đồ chơi yêu thích. Cẩn thận như vậy, từng lu từng tí, giống như bảo vật.

Điều này làm cho động tác đứng dậy của Ngôn Vô Trạm ngập ngừng, nhưng chính sự ngập ngừng này lại khiến hắn ân hận suốt đời.

Lạc Cẩn vừa hôn gáy hắn, vừa cẩn thận giúp hắn chuẩn bị, ngoại trừ lúc đầu có chút đau, được thuốc mỡ bôi trơn, người kia cũng dần dần thích ứng, có điều chân mày hắn trước sau nhíu chặt, thứ kia không ngừng co rút, vẫn khiến hắn rất khó chịu.

Cảm giác ngón tay Lạc Cẩn ra vào rõ ràng như vậy, Ngôn Vô Trạm siết chặt gối, bắp thịt trên cánh tay bởi vì cố nén đều siết lại, Lạc Cẩn nhìn thấy bộ dáng khổ sở của hắn, động tác trở nên nhẹ nhàng.

Thao tác mở rộng của Lạc Cẩn làm rất lâu rất lâu.

Y vẫn dùng một ngón tay, ngón tay kia khi thì uốn lượn, khi thì thẳng tắp tiến vào, lặp lại mấy lần động tác này, mà khi y hướng lên trên rút ra, người kia bên dưới đột nhiên run một cái.

Giọng Ngôn Vô Trạm tựa như đau đớn hừ một tiếng... Thanh âm này khiến Lạc Cẩn dừng lại lần nữa.

Y nhìn gò má người kia, thử nhấn vào cùng chỗ, thịt ngón tay chạm đến, ngoại trừ thành ruột ấm áp, còn sờ thấy một khối cứng lớn cỡ ngón cái.

Lạc Cẩn lần nữa cố sức đè xuống, người kia lần này phát ra tiếng hừ lớn hơn, khác với vừa rồi, trong đây mang theo vui thích. Ngay cả thân thể cũng run rẫy.

Thanh âm của Ngôn Vô Trạm rất êm tai, có thể nói, rất quyến rũ.

Lạc Cẩn nhìn chằm chằm vào gò má nhuộm đỏ của hắn, ngón tay ở chỗ đó xoa ấn cọ sát tới lui, những chỗ khác lại không động đến, Lạc Cẩn tập trung lắng nghe thanh âm của người kia.

Thân thể Ngôn Vô Trạm ngày càng nóng, càng về sau, eo lưng cũng vô thức lắc lư theo.

Lạc Cẩn nhét gối đầu vào bụng dưới người kia, cùng lúc lót vào eo lưng hắn, y cũng có thể sờ đến thứ ở phía trước hắn, hiện tại tên kia đã nổi gân xanh, màu sắc đã căng thành xanh tím, Lạc Cẩn ước lượng thứ nặng trình trịch trong tay, thầm biết người kia đã khá kích động.

Y cúi đầu nhìn thử thứ trong quần mình, tên nhóc vốn mềm nhũn không chút sức lực đã đứng lên thẳng tắp, Lạc Cẩn lại liếc nhìn người kia, trong mắt rất nhanh hiện lên một vẻ dò xét... Có điều y vẫn rất nhanh kéo quần ra.

Lạc Cẩn không cởϊ qυầи áo của mình, mà chỉ kéo quần đến trên đùi, y vuốt ve thân thể mềm mại của người kia, ngón tay rốt cục đưa vào hai ngón.Y còn cố ý ấn vào chỗ đó của người kia.

Ngôn Vô Trạm bị hắn sờ đến hai chân như nhũn ra, cả người không chút sức lực, ngay cả thứ trong quần mạnh mẽ phóng ra chất lỏng, đúng lúc này, Lạc Cẩn đột nhiên rút tay về.

Cảm giác lập tức rời khỏi khiến lỗ chân lông thả lỏng của người kia đều theo đó co rút lại. Hắn đau khổ hừ một tiếng, mà lúc này, thứ gì đó càng to lớn hơn đặt giữa đùi hắn.

Ngôn Vô Trạm ngạc nhiên, từ trong mê ly thoáng cái tỉnh táo lại.

Tên nhóc Lạc Cẩn này cứng rắn từ khi nào.

"Ta muốn đi vào." Lạc Cẩn tuyên bố.

Ngôn Vô Trạm trong lòng cả kinh, hắn vội né tránh, nhưng Lạc Cẩn cũng vững vàng đỡ hông của hắn, chớp mắt tiếp theo, thứ có nhiệt độ thấp hơn người khác rất nhiều của y liền thẳng tắp tiến vào... Như một cây gậy băng.

Ngôn Vô Trạm chợt siết chặt đệm giường bên dưới, cảm giác đau đớn khiến hắn không thể hô hấp.

Bất kể đã chuẩn bị đầy đủ, bị người khác tiến vào, đều là việc không thể kiềm chế.

Hắn không ngờ, sự tình lại phát triển đến nước này.

Hắn một lần sơ sẩy, lại để Lạc Cẩn thực hiện được rồi.

Hắn lần này nhập vai có hơi quá sâu.

Đã vượt qua giới hạn của hắn.

Ngôn Vô Trạm hít mạnh một hơi, lúc định đem Lạc Cẩn không đề phòng từ trên người mình gạt xuống, Lạc Cẩn đột nhiên nâng mặt hắn, hôn lên.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tiểu kịch trường]

Vân Dương cười nhạt: Hôn à, muốn nếm thử mùi vị thúc thúc sao?

Bắc Thần hừ cười: Khuyến mãi, sòng phẳng đáp lại à!

Lạc Cẩn mỉm cười: Còn tem nha! Hôn!

Hoằng Nghị không cười: Lời rồi.

Thúc, lặng lẽ ngồi xỗm trên mặt đất, che đầu: Các ngươi đủ rồi!