Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngự Hoàng

Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Cẩn đang tức giận, y không nói lời nào.

Bởi vì chịu quá nhiều lườm nguýt, Ngôn Vô Trạm cũng không nói gì.

Dọc đường, dù là đội thuyền vô tình gặp được, hay là người đi đường trên bờ, không ai không nhìn bọn họ, dù không nhận ra, cũng rất nhanh có người chỉ vào bọn họ kêu réo... Mau nhìn!

Bọn họ thật sự trở thành đối tượng để mọi người chú ý.

Ngôn Vô Trạm cảm thấy, việc này nói không chừng còn có thể khiến người chết sống dậy, kinh động cả Thanh Lưu Thành.

Nghĩ tới đây, người kia liền xúc động muốn đỡ trán.

Hiện tại hắn là hạ nhân Lạc Phủ không sai, một ngày hắn khôi phục thân phận, vậy cũng thật sự gọi là muôn màu muôn vẻ rồi.

Thanh Lưu Thành này sợ sẽ nổi danh thiên cổ.

Đương kim thánh thượng ở đây biểu diễn, còn cùng một người đàn ông ngồi thuyền nhân duyên.

Ngôn Vô Trạm muốn lợi dụng Lạc Cẩn, cho dù quan hệ hai người không như vậy, hắn cũng không dự định thông báo rộng rãi ra ngoài, mọi thứ tiến hành âm thầm, chỉ có hai người bọn họ biết được, chờ đến cuối cùng, hắn cũng dễ thoát thân.

Nhưng bây giờ.

Ngôn Vô Trạm chưa từng nghĩ Lạc Cẩn lại bướng bỉnh như vậy, càng không có cảm thấy điểm kỳ quặc của y, hiện giờ phát hiện thì đã chậm, giống như lời y nói trước đây, bọn họ đối với những thứ này đều không biết rõ.

Nếu như hắn biết tính tình Lạc Cẩn như vậy, hắn cũng sẽ không hởi như thế, hắn sẽ tìm một dịp thích hợp nói bóng nói gió.

Lần này thì hay rồi.

Nhìn gương mặt khổ qua của chính mình phản chiếu trên mặt nước, Ngôn Vô Trạm nhịn không được hít một tiếng, nhưng ngụm khí này vẫn chưa hoàn toàn nhả ra ngoài, người kia đột nhiên ngậm miệng lại, đem tiếng thở dài phía sau nuốt hết trở vào.

Lạc Cẩn đang nhìn hắn. Ánh mắt kia như đang hỏi, ngươi vì sao lại thở dài, là không muốn ở cùng ta, hay là cảm thấy uất ức khi ở cùng ta.

Ngôn Vô Trạm cuối cùng vẫn là hai tay đỡ trán, có trời mới biết, hắn đau cả đầu.

Vừa che mặt, ánh sáng trên đầu cũng biến mất, cái bóng lớn che trên đỉnh đầu hắn, ngón tay người kia tách ra, nghi ngờ nhìn lên, hắn không thấy cây cầu nào, trái lại thấy được gương mặt Lạc Cẩn.

Lạc Cẩn mặt không thay đổi nhìn hắn, Ngôn Vô Trạm theo bản năng nuốt nước miếng một cái, nếu như nửa đêm đang ngủ bị Lạc Cẩn nhìn chằm chằm như vậy, dù vẻ ngoài của y dễ nhìn thế nào, hắn cũng sẽ nghĩ y là quỷ.

Lạc Cẩn ngồi xuống bên cạnh người kia, không gian vốn chật chội, có vẻ nhỏ hơn nữa, hai người dán thật chặt cùng một chỗ, một chút kẽ hở cũng không có, Ngôn Vô Trạm cảm thất, hai người bọn họ giống như điểm tâm bị cứng ép nhét vào trong hộp, muốn láy ra sợ rằng cũng không lấy ra được nữa.

Trong lúc người kia oán thầm, Lạc Cẩn giơ tay một cái, liền kéo hắn vào trong ngực của mình.

Ngôn Vô Trạm ngạc nhiên. Hắn khô khan nháy mắt, có chút không thể tin.

Hắn trước đây sao không phát hiện, thân hình Lạc Cẩn, so với hắn còn lớn hơn một chút.

Hắn vẫn cảm thấy, Lạc Cẩn là thanh niên yếu đuối, là loại chim nhỏ nép vào người, nhưng bây giờ, hắn ở trong lòng y, không những không tỏ ra không hài hòa, còn tự nhiên như vậy.

Hắn hình như, nhìn lầm.

Đây là, lần đầu tiên.

Ngón tay thon dài cử động trên người hắn. Chờ lúc người kia lấy lại tinh thần, hắn đã bị lột sạch sẽ, Lạc Cẩn cởϊ áσ ẩm ướt của hắn xuống, sau đó dùng áo choàng dày buộc hai người lại với nhau.

Sức khỏe Lạc Cẩn không tốt, cho nên dù ở phía nam ấm áp, y mặc cũng nhiều hơn người bình thường, áo choàng dày cộp khiến người kia cảm thấy ấm áp, lại càng cảm thấy không đúng lắm.

Có lẽ là cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Ngôn Vô Trạm khiến y thoải mái, Lạc Cẩn ôm hắn chặt hơn, y còn đôi khi cọ cọ lên người hắn, như đang hấp thu hơi ấm của người kia. Bọn họ ở trong áo choàng dày, người bên ngoài nhìn không thấy tình hình của bọn họ, thế nhưng áo choàng cũng không có vẻ yên tĩnh, lại khiến mọi người không ngừng suy diễn.

Dưới áo choàng, Lạc Cẩn nắm lấy tay người kia, rõ ràng người mặc nhiều hơn người khác là Lạc Cẩn, nhưng tay y vẫn lạnh lẽo như cũ, bàn tay hầu như không có độ ấm không nặng không nhẹ nắm lấy tay hắn, điều này làm cho lý do từ chối Ngôn Vô Trạm đã chuẩn bị xong lại nín trở lại.

Hai người cứ ngồi lẳng lặng như vậy, tâm tình người kia cũng từ kích động ban đầu dần dần bình tĩnh lại.

Dù sao thứ nên nhìn người khác cũng đều thấy rồi, cho dù không thấy, hắn tin cũng sẽ rất nhanh biết được, việc đã đến nước này, hắn rầu rỉ cũng vô ích, không bằng để mình dễ chịu một chút.

Thuyền nhỏ dập dềnh thật lâu, mãi đến khi Lạc Cẩn khẽ hắt xì, Ngôn Vô Trạm mới quay qua một chiếc thuyền đi ngang cầu cứu. Lúc bọn họ được kéo lên bờ, Ngôn Vô Trạm và Lạc Cẩn đã ở trên thuyền tròn hai canh giờ.

Trời chiều hoàng hôn, màu sắc bầu trời rất đẹp, có điều Ngôn Vô Trạm không có tâm tình thưởng thức, hắn phải đưa Lạc Cẩn về nghỉ, mặt của y trắng tờ giất.

Thế nhưng Lạc Cẩn mặc kệ, y không trở về Lạc Phủ, bọn họ vào khách sạn lớn nhất Thanh Lưu Thành thuê một căn phòng.

Chỉ một căn phòng.

Ngôn Vô Trạm mơ hồ đoán được ý định của Lạc Cẩn, thế nhưng hắn lại không thể nào xác nhận, sức khỏe Lạc Cẩn yếu như vậy, việc này, e rằng chỉ là suy nghĩ tốt đẹp của hắn mà thôi.

Lạc Cẩn gọi một bàn rượu và đồ ăn, cũng sai người đi mua quần áo cho người kia, lúc sắp xếp xong, Lạc Cẩn cũng không cùng người kia ăn, mà để người kia tự ăn trước.

Y chưa nói y muốn đi đâu.

Ngôn Vô Trạm hỏi, y cũng không nói.

Cuối cùng, Lạc Cẩn bỏ lại bàn đồ ăn kia và Ngôn Vô Trạm, y nói y sẽ sớm trở về.Ngôn Vô Trạm không tiện nói nhiều, chỉ có thể gật đầu, có điều Lạc Cẩn vừa đi khỏi không bao lâu, hắn liền đi theo ra ngoài.

Lạc Cẩn thật ra không đi đâu khác, vẫn ở trong khách sạn này, có điều là ở một căn phòng hạng nhất khác, cùng với căn phòng Ngôn Vô Trạm, vừa khéo xéo nhau hai căn.

Lạc Cẩn tới đây là muốn.

Căn phòng này ở cuối hành lang, góc tường bày chậu hoa vừa vặn tạo thành một góc chết, người kia liền đứng ở góc không được tối lắm đó, nếu như không tới gần, cơ bản không phát hiện được sự có mặt của hắn.

Xác định chỗ của mình rất an toàn, Ngôn Vô Trạm liền cẩn thận đẩy cửa sổ ra, vị trí hắn chọn rất tốt, hắn thấy được Lạc Cẩn.

Mùi thảo dược nồng nặc cũng theo đó bay ra.

Ngôn Vô Trạm nhíu mày lại.

Mùi này cũng quá nặng.

Lạc Cẩn đứng ở trước tấm bình phong, cởi từng món quần áo của mình xuống, bày trí trong phòng che chắn thân thể Lạc Cẩn, hắn chỉ có thể thấy được đầu vai trắng nõn nhưng không gầy yếu, sau đó Lạc Cẩn liền ngồi vào trong thùng tắm bên cạnh.

Ngôn Vô Trạm cho là hắn đang tắm, thế nhưng Lạc Cẩn múc lên một gáo nước, hắn thấy bên trong không phải chát lỏng trong suốt, mà là màu nâu đậm.

Hắn chợt nhớ tới, Lạc Cẩn hình như mỗi ngày đều phải ngâm thuốc tắm, dùng cách này xua đi hơi lạnh trong người y.

Có điều, hình như không hiệu quả gì.

Thân thể Lạc Cẩn lạnh như băng.

Ngôn Vô Trạm vừa định khép cửa sổ, liền thấy một bàn tay từ sau tấm bình phong chìa ra, đưa cho Lạc Cẩn món gì khác.

Người kia dừng một chút, một lần nữa mở cửa sổ, thế nhưng đối phương đứng ở sau tấm bình phong, Ngôn Vô Trạm nhìn không thấy mặt người nọ, ngoại trừ vai Lạc Cẩn, ngay cả người nọ đưa cho Lạc Cẩn cái gì, hắn cũng không biết.

Lạc Cẩn đang cúi đầu, không biết là đang nhìn đồ trên tay, hay là đang nghe người kia nói, thế nhưng với thính lực của hắn, lại không thể nghe được gì.

Bên trong chính là không có âm thanh.

Ngôn Vô Trạm suy đoán, người nọ có thể là đại phu, giúp y pha chế thuốc tắm, thế nhưng hắn luôn cảm thấy, có gì đó không đúng, thế nhưng lại không nhìn ra không đúng chỗ nào.

Rất kỳ quái.

Những câu hỏi này của Ngôn Vô Trạm cũng không thể tìm được đáp án, khoảng chừng qua một nén hương, Lạc Cẩn lại đứng dậy từ trong thùng nước tắm, Ngôn Vô Trạm biết hắn không thể ở lại lâu hơn, bằng không cũng sẽ bị Lạc Cẩn phát hiện.

Người kia rất nhanh lẻn về căn phòng của mình, cũng ăn qua loa vài miếng, bên này vừa buông chén đũa, tiểu nhị liền đem nước nóng lên.

Y nói, Lạc Cẩn kêu hắn tắm trước.

Làm ấm thân thể một chút.

Ngôn Vô Trạm nhìn mặt nước bốc khói, trong đầu còn đang suy nghĩ việc của Lạc Cẩn, căn phòng kia rốt cuộc là chỗ nào quái lạ, còn có chủ nhân của cái tay kia là ai, hắn lại đưa cho Lạc Cẩn cái gì.

Mặt khác, Lạc Cẩn dẫn hắn tới đây là muốn gì?

Còn kêu hắn tắm.

Một cơn gió mát thổi qua, người kia muốn tắm nước nóng, hắn rất nhanh liền cởi sạch sẽ, vô cùng thoải mái ngâm vào trong nước nóng, lần này hắn tắm thật lâu, thế nhưng mãi đến lúc hắn tắm xong, Lạc Cẩn cũng chưa quay lại.

Theo lý thuyết, trong lúc hắn tắm y hẳn đã phải quay lại.

Người kia nhìn thoáng qua bầu trời đã tối đen, hắn không đi ngủ trước, mà tùy tiện lật cuốn thơ bày trên bàn, chờ đợi Lạc Cẩn, hắn cho rằng không bao lâu, cửa kia sẽ bị đẩy ra, nhưng lúc Lạc Cẩn thật sự trở lại, đã hơn một canh giờ từ lúc Ngôn Vô Trạm rời khỏi chỗ của y.

Lâu như vậy, Lạc Cẩn đã làm gì?

Người kia nhìn người đang đóng cửa, trong lòng suy đoán.

Mà lúc này, Lạc Cẩn bước từng bước tao nhã xưa nay, đi tới trước mặt người kia, sau đó giống như ban ngày, ngang ngược nắm lấy hắn, trực tiếp dẫn hắn tới bên giường.

"Lên đi." Lạc Cẩn nói.

Người kia không nhúc nhích.

"Sao, còn để ta ôm ngươi?" Lạc Cẩn nhướng mày, đồng tử sâu thẳm lóe ra tia u ám, tia sáng kia, như ngọn lửa âm ty.

Ánh sáng u ám, lại không ảm đạm, khiến không ai có thể không chú ý.
« Chương TrướcChương Tiếp »