Ngôn Vô Trạm cho rằng Lạc Phồn tìm hắn là vì việc hôm trước ở lễ tang. Y muốn đến tính sổ. Thế nhưng, hắn bất ngờ rồi.
Lúc Ngôn Vô Trạm tới, Lạc Phồn đang xem sổ sách. Y ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, Ngôn Vô Trạm thấy vậy cũng không tiện quấy rối, chỉ có thể đứng chờ bên cạnh, nhưng một phen đứng chờ này chính là hơn một canh giờ*.
(*Một canh giờ = 2 tiếng)
Ngôn Vô Trạm cho rằng, Lạc Phồn định xem sổ sách xong mới có thể "nhớ tới" sự có mặt của hắn, thế nhưng tay gảy bàn tính của Lạc Phồn đột nhiên ngưng lại, tiếng động thanh thúy dừng lại đột ngột, Lạc Phồn mở miệng liền hỏi, "Ngươi và Lạc Cẩn là quan hệ như thế nào?"
Ngôn Vô Trạm ngàn vạn lần không ngờ, Lạc Phồn tìm hắn tới lại là vì chuyện này, biểu hiện kinh ngạc không phải giả vờ, Ngôn Vô Trạm thật sự khá kinh ngạc.
"Đại thiếu gia, ta không hiểu ý của ngươi..." Một lúc lâu, Ngôn Vô Trạm mới ấp úng nói.
Những lời này Ngôn Vô Trạm nói rất chậm, mỗi chữ hắn phun ra, đều quan sát sắc mặt Lạc Phồn, hắn muốn biết, Lạc Phồn vì sao đột nhiên hỏi hắn chuyện này, y đã biết cái gì, còn đã biết bao nhiêu.
"Không hiểu?" Lạc Phồn hừ lạnh, trực tiếp đứng lên, vì y đứng dậy quá nhanh, những con tính dưới tay đυ.ng vào nhau, phát ra một tiếng vang chói tai. Lạc Phồn nhìn người kia đứng lù lù bất động, cười lạnh nói, "Thế nào, ngươi muốn để ta nhắc nhở ngươi?"
Ngôn Vô Trạm vừa muốn thề thốt phủ nhận, chén trà trong tay Lạc Phồn trực tiếp bay về phía hắn, Ngôn Vô Trạm muốn tránh, thế nhưng hắn không thể tránh, Bắc Thần có thể không nghi ngờ hắn, Lạc Phồn thì không hẳn vậy.
Nếu như y phát hiện hắn có võ công, Lạc Phồn tất nhiên sẽ thấy kỳ quặc. Cho nên hắn lãnh nguyên chén trà nện lên ngực mình, chất lỏng nóng hổi bên trong khiến vạt áo trước của hắn đều là.
Nước trà rất nóng, Ngôn Vô Trạm rất nhanh cũng cảm giác được nhiệt độ, có điều may mà quần áo đủ dày, vẫn không đến mức khiến hắn bị phỏng, bất quá, cũng đủ khiến hắn hắn chật vật rồi.
Hắn chưa từng bị như vậy. Người kia cúi đầu nhìn thử vạt áo đầy nước trà của mình, lúc này Lạc Phồn đã tới bên cạnh hắn.
"Ngươi thoạt nhìn cũng không ngốc, sao lại làm việc ngu xuẩn như vậy, ngươi quấn lấy Lạc Cẩn là vì cái gì? Địa vị thiếu gia Lạc Gia của hắn hay là tiền của hắn? Hay là nói chuyện tình cảm nực cười."
Lạc Phồn không cần kiêng kỵ, y nói thẳng, ánh mắt y nhìn người kia ngoại trừ khinh miệt, còn có thương hại.
"Ngươi nghĩ, gương mặt này của ngươi, tuổi tác này của ngươi, đứng cùng Lạc Cẩn được sao? Ngươi thật cho rằng, Lạc Cẩn sẽ cùng ngươi chơi đùa sao?"
Lạc Phồn kỳ quái hừ cười, y nhìn bộ ngực dính bả trà của người kia, coi như công việc cho ngựa ăn đối với Ngôn Vô Trạm là có tài mà không thể phát huy, dù sao khí chất của hắn vẫn khiến người khác cảm thấy hắn hoàn toàn có tư cách làm một hạ nhân cao cấp.
Nhưng dù cho rất cao cấp, hắn cuối cùng vẫn là nô ɭệ hầu hạ người khác, là một con chó mà thôi... Người như vậy, sao có thể sánh cùng Lạc Cẩn. Lạc Phồn cảm thấy hắn buồn cười lại khiến người khác đồng cảm. Tuổi tác lớn như vậy, vậy mà còn tin tưởng loại chuyện này... Nhất là chuyện tình cảm nực cười.
"Lạc Cẩn nói gì với ngươi? Thích? Yêu? Là muốn sống cùng ngươi đời đời kiếp kiếp, ta tưởng nó đã muốn người một lòng một dạ với nó, nhất định sẽ không dùng tiền mua ngươi, cũng sẽ không bảo đảm với ngươi thứ gì lớn lao, nó nói chuyện tình cảm với ngươi sao?"
Lời của Lạc Phồn khiến người kia nhíu mày, Lạc Phồn nói rất đúng, Lạc Cẩn nói với hắn, chính là chuyện tình cảm. Không liên quan đến thân phận địa vị, chỉ đơn giản là yêu thích.
Thấy biểu tình của người kia, Lạc Phồn liền biết y đã đoán đúng, châm biếm trong nụ cười càng thêm rõ ràng, nếu không chê hắn bẩn, Lạc Phồn thật muốn vỗ vỗ mặt hắn, để hắn tỉnh táo một chút.
"Cho ngươi một lời khuyên, cách xa Lạc Cẩn một chút, nếu không đến lúc đó, ngươi chết như thế nào, cũng không biết."
Lạc Phồn tại sao lại cảnh cáo hắn như vậy.
Ngôn Vô Trạm vừa định hỏi y nguyên do trong đó, phía sau liền truyền đến một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Có ta che chở, hắn sẽ không chết, đại ca anh lo xa quá rồi."
Lạc Cẩn ung dung đi đến, y không nhìn Lạc Phồn, nhưng lại nhìn chằm chằm vào vạt áo người kia, y giúp hắn phủi sạch bả trà bên trên, cũng vỗ vỗ hai cái tượng trừn lên cái áo ướt nhem, mới ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Phồn.
"Đại ca, ngươi tính toán với người sắp chết như ta làm gì chứ? Ta bất quá chỉ muốn trước khi chết, nếm hết mùi vị trần gian mà thôi, lẽ nào ngươi ngay cả việc này, cũng phải phá hỏng?"
Nhìn thấy Lạc Cẩn, Lạc Phồn ngay cả biểu cảm đều giảm bớt, gương mặt tuấn tú lộ ra vô cùng cứng ngắc, y đối với lý do từ chối của Lạc Cẩn, chỉ cho một cái hừ lạnh khinh thường.
"Người sắp chết? Cẩn thiếu gia ngươi thật biết nói đùa, sợ rằng cho dù trời long đấy lở, ngươi cũng sẽ bình yên vô sự, kẻ nào cũng có thể có thể chết, kể cả cha chúng ta trong đó, nhưng chỉ có Cẩn thiếu gia ngươi không chết được, không biết ta nói có đúng không?"
Quan hệ của huynh đệ Lạc Gia này cũng không tốt như thoạt nhìn bên ngoài, Ngôn Vô Trạm biết bọn họ chỉ là ra vẻ với người ngoài một chút mà thôi.
Lạc Gia chỉ có hai người con trai này, Lạc lão gia còn sống thì còn có thể nói là tốt, y chết rồi, bọn họ tất nhiên muốn tranh đoạt gia nghiệp, vì một núi không thể có hai hổ, huống chi quan hệ bọn họ từ nhỏ cũng rất không tốt.
Ngôn Vô Trạm im lặng đứng một bên, hắn cũng không có "quấy rầy" huynh đệ này cãi nhau, nhưng mấy câu kia của Lạc Phồn lại khiến hắn ngạc nhiên không ít.
Lạc Cẩn thân thể không khỏe, việc này đã không phải là bí mật gì, y từ lúc còn rất nhỏ đã như vậy, lời của Lạc Phồn là có ý gì? Bên trong ám chỉ cái gì? Hay chỉ đơn giản là châm chọc... Còn có y vì sao nhắc tới Lạc lão gia đã quá cố.
"Nhờ có lời chúc của đại ca, nếu Lạc Cẩn có thể sống lâu trăm tuổi, Lạc Cẩn tất nhiên cảm tạ đại ca, có điều bây giờ, mong đại ca đừng làm tiếp những việc nhàm chán như vậy. Lạc Gia lớn như vậy, chỗ cần đại ca quan tâm rất nhiều, đại ca không cần thiết phí sức lên người Lạc Cẩn, ngay cả việc riêng tư như vậy cũng muốn ngăn cản."
Lạc Cẩn cười nhạt, y rất yếu ớt, nhưng khí thế lại tuyệt đối không thua Lạc Phồn, có thể nói, bọn họ ngang nhau.
Lạc Cẩn sau khi nói xong, lại tự nhiên kéo tay Ngôn Vô Trạm, y không ngại Lạc Phồn biết quan hệ của bọn họ.
"Đại ca, ngươi nếu muốn biết, cứ trực tiếp đến hỏi ta được rồi, không cần nói bóng nói gió như vậy với hắn, hiện tại ngươi thấy được rồi, đã hài lòng chưa?"
Tay Lạc Cẩn vẫn như trước rất lạnh, lạnh như băng khiến cho người khác có kí©h thí©ɧ muốn ra sức nắm lấy hắn, thế nhưng lại sợ dùng sức quá mạnh mà khiến y bị thương.
Lạc Cẩn tựa như một đồ sứ tinh xảo, đẹp đẽ, nhưng lại không cách nào mặc sức đυ.ng chạm.
Ánh mắt Ngôn Vô Trạm từ chỗ hai người nắm tay, chuyển sang gò má hoàn mỹ của Lạc Cẩn, hắn không rút tay về, nhưng trong mắt hắn vẫn mang theo thăm dò không đổi.
"Hồ đồ!" Lạc Phồn có thể cùng y đánh võ mồm, nhưng vừa nhìn thấy bọn họ nắm tay, sắc mặt liền nhất thời thay đổi, dù bọn họ cãi nhau thế nào, đó cũng là việc trong nhà, Lạc Phồn sẽ không cho phép y ra ngoài làm mất mặt Lạc Gia.
Y quấn quýt cùng một hạ nhân, việc này truyền ra sẽ thành bộ dạng gì nữa.
"Đại ca, ngươi không cần lo lắng, ta làm việc có chừng mực, đại ca không nên lo lắng nhiều, bằng không, sẽ rất mau già, đại ca đừng giống như ta đây, làm người phù hợp với quỷ chứ?"
Lạc Cẩn kéo Ngôn Vô Trạm đi, trước khi ra khỏi cửa, người kia quay đầu lại liếc mắt nhìn Lạc Phồn, huynh đệ Lạc Gia đều giỏi che dấu tâm sự, sắc mặt Lạc Phồn ngoại trừ cứng ngắc, cũng nhìn không ra bất kỳ cảm tình gì... tức giận hay ghen ghét gì đều không có.
Lạc Cẩn bước đi vẫn không nhanh lắm, cho nên y đợi không được mang người kia tới một chỗ an toàn, thấy bốn bề vắng lặng, y liền kéo Ngôn Vô Trạm đến chỗ ngoặt của hành lang, còn chưa lên tiếng, trước hết cởϊ áσ hắn ra.
"Có bị phỏng không?" Lạc Cẩn cẩn thận kiểm tra cổ và ngực người kia, trên mặt y toát ra vẻ lo lắng mơ hồ.
Ngôn Vô Trạm không nói tiếng nào nhìn Lạc Cẩn bận rộn trước mặt mình, lắng nghe giọng quan tâm của y.
"Ta vừa nghe nói đại ca tìm ngươi tới, ta liền vội vàng chạy tới, thế nhưng không ngờ vẫn chậm một bước. Sau này ngươi không nên một mình đi gặp hắn, hắn tìm ngươi, ngươi tới báo với ta, ta sẽ đi cùng ngươi. Ngươi biết đó, đại ca của ta làm việc rất dứt khoát, ta sợ ngươi xảy ra chuyện."
Trên người Ngôn Vô Trạm không có vết bỏng, ngay cả đỏ cũng chưa đỏ, xem ra không có vấn đề gì, Lạc Cẩn lúc này mới yên lòng.
"May mà không có việc gì, ta đây cũng không cần lo lắng, ngươi đi thay quần áp đi, không sẽ trúng phong hàn đó."
Lúc Lạc Cẩn nói chuyện, còn nhìn ngực người kia, lúc này y mới phát hiện y nói nhiều như vậy, Ngôn Vô Trạm đúng là một câu đáp lại cũng không có.
Y khó hiểu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt dò xét của người kia.
Biểu tình Lạc Cẩn ngưng trệ, lúc này giọng nói êm dịu của người kia, cũng không chứa bất kỳ tình cảm gì hỏi hắn.
"Cẩn thiếu gia, ngươi vì sao muốn ở cùng với ta?"
Sắc mặt Lạc Cẩn có chút biến đổi, y che giấu rất tốt, thế nhưng đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, những thứ này cơ bản không thoát khỏi ánh mắt của hắn.
Dò xát trong mắt người kia lại càng sâu hơn một phần.