Chương 52

"Ngươi là người đầu tiên, ngoại trừ mẹ ta ra, đối xử tốt với ta. Cũng là người đầu tiên khiến ta nghĩ phải cố gắng sống, người muốn được nhìn thấy."

Thế giới của Lạc Cẩn rất đơn giản, y suốt ngày sinh hoạt trong Lạc Phủ, bởi vì y là thiếu gia, không có hạ nhân dám gần gũi với y, Lạc Cẩn không có bằng hữu, quan hệ của Lạc Phồn với y cũng không tốt lắm, y vẫn rất cô độc.

Ngay cả một người nói chuyện cũng không có.

Ngôn Vô Trạm vĩnh viễn không thể tưởng tượng, đêm đó lúc hắn đồng ý với Lạc Cẩn dẫn y đi cưỡi ngựa, tâm tình Lạc Cẩn đã nhảy cẫng lên. Cảm giác giống như chết đi sống lại.

Hắn khiến cuộc sống vắng lặng như người đã chết của Lạc Cẩn có chờ đợi, có nhớ mong, hắn cũng khiến cho Lạc Cẩn muốn trải nghiệm nhiều hơn.

Bởi vì là người đàn ông kia, cho nên Lạc Cẩn mới dám thuyết nói như vậy, làm việc như vậy, không cảm thấy thẹn, cũng không biết liêm sỉ, y biết Ngôn Vô Trạm sẽ không cười nhạo y, hắn là người duy nhất y có thể tin được.

Lạc Cẩn mặc kệ thân phận gì, y có thể chết bất cứ lúc nào, y chỉ muốn có được thứ mình thích, y không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào.

"Trước đây, ta mặc kệ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn ở cùng ta hay không?"

Lạc Cẩn nói thẳng, y không thích quanh co lòng vòng, cuộc sống ngắn ngủi của y cũng không cho phép. Y nhìn người kia, ánh mắt kiên định kiên quyết.

"Không phải bằng hữu mà giống như quan hệ giữa ngươi và Bắc Thần."

Việc này đối với Ngôn Vô Trạm mà nói là chuyện mừng. Hắn cầu còn không được, dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Nghe xong lời bộc bạch của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm ngoại trừ mừng rỡ, còn có một chút đau lòng, hắn lần đầu tiên cảm thấy mình đê tiện. Lợi dụng tình cảm của Lạc Cẩn.

Có điều, hắn sẽ không lùi bước. Sau này nếu có cơ hội, hắn sẽ nghĩ cách bồi thường cho Lạc Cẩn.

(Ông bà ta nói đâu có sai đâu có ai tuyệt tình bằng đế vương)

"Ta và Bắc Thần, không phải như ngươi nghĩ, " Ngôn Vô Trạm giải thích, nhưng lại cũng không nói quá rõ ràng, hắn cố ý làm cho vô cùng mờ ám, "Bọn ta chỉ là rất ăn ý mà thôi, ta thích là người như Cẩn thiếu gia vậy..."

Ngôn Vô Trạm nói xong, lại rất nhanh bổ sung một câu, có điều lúc này âm thanh của hắn hạ xuống rất thấp, hắn tới gần Lạc Cẩn, ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: "Ta cũng thích Cẩn thiếu gia, thế nhưng, ta không dám."

Thân phận bọn họ cách xa, đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, Lạc Cẩn chính là thứ có thể ngắm mà không thể cầu.

Lạc Cẩn giương mắt, y thấy được vẻ căng thẳng và lo lắng từ trên mặt người kia. Y là thiếu gia, Ngôn Vô Trạm là hạ nhân, hắn không có tư cách động lòng với Lạc Cẩn, một khi bị người khác phát hiện, sợ là chỉ có một con đường chết. Cho nên Ngôn Vô Trạm không dám, cho dù Lạc Cẩn có ý này, hắn cũng không dám.

"Cẩn thiếu gia có thể xem ta là bằng hữu, ta cũng đã rất vui lòng, những thứ khác, Tông Bảo không có lá gan lớn như vậy."

Người kia lui về sau một bước nhỏ, đầu trực tiếp cúi thấp xuống, hắn nhẹ vái một cái, hắn là tự mình biết rõ, hắn không dám trèo cao với thiếu gia Lạc Gia.

Ý tứ của Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn cũng hiểu. Chỉ cần người kia đối với y có tình cảm kia, những thứ khác, y cũng không quan tâm.

Lạc Cẩn không nói nhiều nữa, mà trực tiếp kéo tay người kia ra khỏi linh đường, việc này hết thảy đều nằm trong suy tính của Ngôn Vô Trạm, có điều hắn vẫn biểu hiện rất kinh ngạc, hắn chỉ đi theo vài bước liền đứng lại.

"Cẩn thiếu gia, ngươi đây là muốn mang ta đi đâu?"

"Dùng cơm." Lạc Cẩn nói, "Hôm nay, ngươi không phải chưa ăn gì sao."

Tuy Lạc Cẩn không ở đây, nhưng mọi thứ về Ngôn Vô Trạm y đều biết rất rõ, y cho rằng Bắc Thần sẽ đến quan tâm hắn, thế nhưng Lạc Cẩn thật không ngờ, Ngôn Vô Trạm lại thật sự cứ như vậy bị Hoằng Nghị giày vò cả buổi chiều. Bắc Thần trước sau không xuất hiện.

Y không nỡ mới đến xem thử, có điều trong lòng Lạc Cẩn vẫn rất không tự nhiên, y không muốn quan tâm đến hắn... Người kia là của Bắc Thần. Có điều bây giờ Lạc Cẩn cảm thất, y đến thật là đúng.

Tâm tình của y vào giờ phút này rất tốt.

Ngôn Vô Trạm vừa lạnh vừa đói, nghĩ đến đồ ăn, bụng của hắn cũng đã réo lên, thế nhưng hắn vẫn không đi, hắn khổ sở nhìn ngọn đèn trong linh đường, nếu hắn đi, hắn cũng không nghi ngờ chút nào việc Hoằng Nghị sẽ đến tìm hắn kêu thắp đèn.

"Yên tâm, sẽ có người coi chừng." Lạc Cẩn nếu dám dẫn hắn đi, dĩ nhiên đã có sắp xếp, y không muốn nghe người kia nói lời dư thừa nữa, trực tiếp liền kéo hắn đi.

Thân thể Lạc Cẩn không khỏe, nhưng y vẫn có những thứ một người nên có, bao gồm cả tính thiếu gia, y đã quyết, sẽ không cho phản kháng, "Ta phát hiện, ngươi trở nên có điểm lôi thôi."

Lời của Lạc Cẩn khiến người kia phì cười một tiếng, hắn không phải lô thôi, hắn là lo lắng nhiều, hắn không giống với Lạc Cẩn, vừa lơ là, mọi hậu quả đều phải một mình gánh chịu.

Có điều bây giờ hắn không cần lo lắng. Quan hệ giữ hắn và Lạc Cẩn không như trước. Cứ như vậy, thoáng cái đã kéo khoảng cách đến gần nhất.

Lặng lẽ liếc nhìn Lạc Cẩn, người kia nở nụ cười.

Lạc Cẩn trực tiếp mang Ngôn Vô Trạm ra khỏi Hoằng Phủ, dọc đường gặp phải hạ nhân Hoằng Phủ, dù bọn họ cố tình ngăn cản, nhưng đối phương là thiếu gia Lạc Gia, cũng không tiện nói thêm gì, dù sao Hoằng Nghị không có hạ lệnh, không cho phép Ngôn Vô Trạm rời khỏi.

Lạc Cẩn mang người kia tới một quán ăn gần Hoằng Phủ, y vừa vào cửa đã gọi tiểu nhị bưng cháo lên, giữa ánh mắt nghi ngờ của Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn không chút nhăn nhó nào, trực tiếp thừa nhận.

"Cháo này, ta đã sớm chuẩn bị, có điều chưa quyết định có muốn đem cho ngươi hay không."

Bát cháo ấm áp rốt cục khiến thân thể cứng ngắc của hắn khôi phục một chút cảm giác, nghe xong lời này, Ngôn Vô Trạm liền liếc nhìn Lạc Cẩn ngồi ngay ngắn ở một bên.

"Bắc Thần quan tâm ta, ngươi sẽ không quan tâm."Lạc Cẩn gật đầu, "Dĩ nhiên."

"Cho nên Hoằng Nghị gây khó dễ ta như vậy, ngươi cũng không nói giúp ta một câu." Lời này của Ngôn Vô Trạm có chút vô lại, cũng có chút uất ức.

Hắn nói với Lạc Cẩn, hắn và Bắc Thần không phải loại quan hệ như y nghĩ, người hắn thích là Lạc Cẩn, cho nên thái độ này là chuyện đương nhiên.

Hắn đã trở thành người thân cận nhất của Lạc Cẩn. Còn là Lạc Cẩn chủ động lấy lòng.

"Ngươi có Bắc Thần rồi, ta cần gì phải tự đi tìm mất mặt."

Ngôn Vô Trạm cảm thấy, lời này của Lạc Cẩn đầy chua chát, có điều hắn nghe lại rất thích.

Bắc Thần thích hắn, Lạc Cẩn cũng thích hắn, tuy hắn đối người này dùng một chút thủ đoạn, có điều sẽ không đến mức khiến Lạc Cẩn ái mộ hắn.

Điều này khiến cho Ngôn Vô Trạm cảm thấy hắn vẫn rất có mị lực... Bởi vì bọn họ đều không phải là muốn nịnh bợ hắn mới có tình cảm này. Xem ra thỉnh thoảng rời khỏi đế đô, cũng là một lựa chọn tốt.

"Ngươi đang cười cái gì?" Lạc Cẩn thấy lúc người kia ăn cháo, khóe miệng nhếch lên.

"Dĩ nhiên là vui vẻ." Người kia múc một muỗng cháo, lúc thổi cho nguội, hắn cũng không đưa vào miệng mình, mà đưa đến trước mặt Lạc Cẩn, hắn cười, "Mùi vị không tệ, ngươi nếm thử đi."

Lạc Cẩn liếc nhìn muỗng cháo, chần chờ một chút, vẫn là há miệng nuốt lấy muỗng cháo nguội vừa phải, muỗng sứ đè ép đầu lưỡi y trượt ra khỏi miệng, nhưng không trở lại chén cháo, mà bị Ngôn Vô Trạm ngậm vào trong miệng.

"Thật sự ăn rất ngon." Ngôn Vô Trạm nhìn hắn, chính là đang cười.

...

Ngôn Vô Trạm đêm nay ở trong khách sạn, lúc trời gần sáng hắn mới trở lại Hoằng Phủ, tiếp tục vai trò chong đèn của hắn, chỉ là lần này, hắn mặc trên người quần áo ấm áp, cả người khí lạnh cũng được hơi ấm trong khách sạn đuổi đi hết.

Sáng nay, Ngôn Vô Trạm tinh thần sảng khoái. Lúc Hoằng Nghị thấy hắn, còn bất ngờ dừng lại.

Ngôn Vô Trạm biết, y đang nhìn quần áo của hắn, quần áo này là của Lạc Cẩn, Hoằng Nghị nhận ra được.

Lạc Cẩn cố ý để hắn mặc, như vậy Hoằng Nghị sẽ không có cách nào lại cởϊ qυầи áo của hắn nữa.

Tâm tình Ngôn Vô Trạm rất tốt, đặc biệt thấy Hoằng Nghị không thể thực hiện gian kế được thì càng tốt hơn, hắn còn quay qua Hoằng Nghị gật đầu, lên tiếng chào hỏi.

Có điều Hoằng Nghị cũng không để ý gì tới hắn, quay đầu đi, có thể nhận ra, tâm tình vui vẻ của Hoằng Nghị bị hắn xáo trộn rồi.

Ngôn Vô Trạm nhún vai một cái, hắn cảm thấy đàn ông không nên quá hẹp hòi mới tốt.

Sau đó Hoằng Nghị còn đến hỏi Lạc Cẩn, y đây là ý gì.

Lạc Cẩn không nói nhiều, chỉ cười cười, y nói hạ nhân Lạc Gia của y, bọn họ cũng không nỡ hϊếp đáp, sao lại để người khác khi dễ.

Từ đó, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, ánh mắt Hoằng Nghị nhìn hắn, càng thêm thù hận.

Mối quan hệ giữa hắn và Hoằng Nghị rốt cuộc hoàn toàn kết.

Ngôn Vô Trạm dở khóc dở cười, cứ mơ hồ như vậy kết thù với Hoằng Nghị.

Có lẽ nhờ vào Lạc Cẩn, mãi đến lúc hạ táng nhân viên thu chi, Hoằng Nghị chưa từng đến tìm hắn làm phiền, có điều Lạc Cẩn vốn chỉ cần đến một ngày, vẫn ở cùng hắn đến lúc sự tình kết thúc.

Trong thời gian này hai người thật ra không nói chuyện nhiều với nhau, thậm chí ngay cả mặt cũng không nhìn được mấy lần, chỉ là mấy lần giao lưu ánh mắt, chỉ là gặp thoáng qua thì khẽ tươi cười, cũng khiến cho người khác thỏa mãn.

Ngôn Vô Trạm cảm thấy, đây là việc rất thần kỳ, nhưng khi nhìn thấy Lạc Cẩn, hắn lại cảm thấy an lòng, cũng rất vui vẻ.

Về phần Bắc Thần, quan hệ của bọn họ hoàn toàn đỗ vỡ rồi.

Bắc Thần vẫn không để ý tới hắn, dù có gặp, cũng như người xa lạ, không những không chào hỏi, cả nhìn cũng không liếc nhìn đối phương.

Bắc Thần cắt đứt rất dứt khoát.

Cái hộ viện khác dù rất ngạc nhiên, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, việc này dù sao cũng là việc của hai người bọn họ.

Cứ như vậy, toàn bộ lễ tang Ngôn Vô Trạm rốt cuộc bình an vượt qua, nhưng hắn bên đây còn chưa kịp thở phào, sự việc bên kia nữa rồi.

Hắn vừa bước chân trước vào Lạc Phủ, đã có người tới báo với hắn, Lạc Phồn muốn gặp hắn.