Ngôn Vô Trạm một cước đá văng Bắc Thần, hắn lần này tuyệt đối không chừa lại chút sức lực. Hắn nghe thấy Bắc Thần khẽ hít khí, ngay sau đó lưng liền va vào vào tường, phát ra âm thanh nặng nề.
Bản lĩnh Bắc Thần tương đối khá, nhưng miễn cưỡng lãnh một cước này của Ngôn Vô Trạm, cũng khiến y thở không nổi.
Bắc Thần dựa vào tường, kiễng hai chân miễn cưỡng chống đỡ thân thể, bộ dạng giống như lúc nào cũng có thể ngã ra đất.
Y ôm lấy bụng, cả mũi cũng nhíu lại, Ngôn Vô Trạm biết y rất đau, nhưng trên mặt người kia, một chút biểu tình cũng không có.
Có trời mới biết, hắn càng muốn một cước đá chết Bắc Thần.
Lần này, y đã thật sự chọc giận hắn.
"Xin lỗi." Bắc Thần không tức giận, càng không phát hỏa, hắn nói xin lỗi với người kia. Giọng nói Bắc Thần nhỏ hơn bình thường một chút, mơ hồ có thể nghe thấy run run trong đó, có điều Bắc Thần cũng không biểu hiện đau đớn của hắn ra ngoài.
Nếu là trước đây, y nhất định sẽ quấn quít lấy người kia làm quá lên kêu đau, nhưng lúc này đây, y chỉ cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, "Việc Hoằng Nghị không thích đàn ông, ta đã sớm biết, chính vì vậy, ta mới có thể nói với Mộ Bạch như vậy, chỉ là ta không ngờ tới, Mộ Bạch lại nói việc này cho Hoằng Nghị."
Bắc Thần rất thành khẩn nói lời ăn năn.
Những việc này đều là ngoài ý muốn. Y cũng không muốn như vậy.
Bắc Thần là người vạch ra kế hoạch, Ngôn Vô Trạm sở dĩ cho phép y ở lại bên cạnh mình, là vì Bắc Thần có chỗ thể dùng, hiểu biết của y đối với Thanh Lưu Thành, thông minh, can đảm của y, còn có thân thủ bất phàm của y, còn có thân phận hộ viện Lạc Gia của y.
Ngôn Vô Trạm có thể từ trên người y nhận được rất nhiều thứ. Việc này cũng càng tiện cho hắn hành động.
Chủ yếu hơn chính là, Ngôn Vô Trạm không ghét hắn, tính cách Bắc Thần thật sự khiến người khác không thể chán ghét.
Đùa giỡn mập mờ của y, tay chân không an phận của y, Ngôn Vô Trạm cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại, hắn cảm thấy một loại hứng thú.
Rất nhiều thứ không thể cũng như không được, đều có thể thử nghiệm cùng Bắc Thần, không cần kiêng dè, cũng không cần lo nghĩ hậu quả, Bắc Thần là một đồng bọn chơi đùa rất tốt.
Ngoài những thứ này, cũng cần Bắc Thần nghe lời mới được.
Một quân cờ không hiểu chuyện, Ngôn Vô Trạm không ngại bỏ đi.
(Ta không đồng ý, Thúc thúc quá vô tình mà 😢😢😢)
Nếu như đêm nay, không có sắp xếp của Mộ Bạch, cũng không có châm chọc của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm tình nguyện cho y một cơ hội, tha cho y tội tự tiện làm chủ, cắt đứt sợi dây của hắn... Biến hắn thành con mồi.Nhưng hiện tại.
Ngôn Vô Trạm hờ hững liếc mắt nhìn Bắc Thần, hắn cơ bản không để ý tới tới ăn năn cùng thành ý của y, y đã sai, phải gánh chịu hậu quả, Ngôn Vô Trạm cũng không nghe lý do, hắn chỉ cần kết quả.
Người kia quay đầu bước đi, hắn không thể gϊếŧ Bắc Thần lúc này, việc này hắn sẽ để Hoài Viễn âm thầm xử lý.
Người kia ngẩng đầu liếc đôi mắt màu mực nhìn bầu trời, Thanh Lưu Thành hôm nay hỗn loạn như vậy, một người biến mất, cũng không khiến người khác chú ý rồi.
Ngôn Vô Trạm vừa đi hai bước, Bắc Thần liền ôm lấy eo hắn, y nhịn đau, một lần nữa ấn người kia vào tường, lần này Bắc Thần có phòng bị, không có cùng người kia mặt đối mặt, mà là ôm hắn từ phía sau... đề phòng hắn lại đá tới.
Cằm Bắc Thần khoát lên vai người kia, gương mặt quanh năm tươi cười lúc này mang một chút đau thương, ngay cả chân mày cũng nhíu lại.
"Đừng giận, ta chỉ là muốn đùa với ngươi một chút mà thôi" Bắc Thần biết Ngôn Vô Trạm tức giận, y cũng biết, nếu như bây giờ y để hắn rời đi, người kia sẽ không để ý tới y nữa, "Ngươi đừng đi, ngươi mắng ta đi, có thể đánh ta cũng được, ta biết sai rồi, thật sự sai rồi."
"Buông tay." Ngôn Vô Trạm không vùng ra, chỉ dựa vào cảm giác trên lưng hắn cũng biết Bắc Thần dùng bao nhiêu sức lực, Bắc Thần rất kích động, nhịp tim dán sau lưng hắn vô cùng kịch liệt.
Phản ứng của Bắc Thần có chút cường điệu.
Ngôn Vô Trạm để hắn trở thành đồng bọn hợp tác, đồng bọn chơi đùa, y không cần phải biểu hiện kích động như vậy.
Phản ứng vô cùng lạnh lùng của Ngôn Vô Trạm khiến Bắc Thần càng khó chịu, cánh tay ôm lấy hắn lần nữa siết chặt, Bắc Thần cọ sát trên cổ người kia hai cái, giọng nói nặng nề cất lên, "Ngươi đừng như vậy..."
Y không có thói quen như vậy. Mấy ngày này tiếp xúc cùng Ngôn Vô Trạm, hai người không có gì giấu nhau, vô cùng thân mật, hôm nay thái độ Ngôn Vô Trạm đột nhiên trở nên lạnh lùng, Bắc Thần không biết làm sao.
"Ngươi đừng phớt lờ ta."
Giọng nói gần như van nài của Bắc Thần khiến Ngôn Vô Trạm càng hiếu kỳ, người kia nghiêng đầu qua, hắn chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Bắc Thần, chí có mái tóc đen thui.
Có lẽ là cảm giác được Ngôn Vô Trạm đang nhìn mình, Bắc Thần cũng ngẩng đầu lên, trong hoàn cảnh tối đen, trong đôi mắt Bắc Thần có một điểm sáng rất nhỏ, dù là lúc nào, y thoạt nhìn đều sôi nổi như vậy...
"Ngươi nhất định thấy rất kỳ quái, vì sao ta cứ quấn lấy ngươi, còn luôn nói mấy lời này."
Ngôn Vô Trạm không nói gì, hắn rất muốn biết, Bắc Thần này rất kỳ quái, vì sao cứ dây dưa với hắn, còn cứ luôn tự cho mình thân phận là tướng công* của hắn... Hắn nghĩ đó là trò đùa, thế nhưng đã hơi quá.
(*Tướng công: chồng)
Sức lực bên hông thoáng thả lỏng một chút, Bắc Thần một lần nữa vùi đầu vào cổ hắn, như đang ngửi mùi vị của hắn.
"Cha ta mất sớm, ta cũng không nhớ được dáng vẻ của ông ấy, thấy những đứa trẻ khác có cha chăm sóc, ta rất hâm mộ, cũng rất muốn có được cảm giác được cha thương yêu, hy vọng này, cùng với quá trình trưởng thành của ta trở nên thay đổi, ta nhận ra, ta thích đàn ông, thích người lớn tuổi hơn một chút, đàn ông trưởng thành."
Bắc Thần rất cởi mở, cũng thích đùa giỡn, thế nhưng những người quen với y đều biết, y chưa từng lấy việc này ra đùa giỡn. Đối với tình cảm, y rất nghiêm túc.
Bắc Thần không dễ nhìn, nhưng cũng có cô nương nhớ hắn, thế nhưng Bắc Thần vĩnh viễn đều cười trừ, dùng vẻ đùa giỡn làm mờ đi tình cảm.
Ngôn Vô Trạm là người đầu tiên. Bắc Thần không phải đùa giỡn. Tuy biểu hiện của y mập mờ.
"Đàn ông tuổi này, chưa có gia đình thì chê ta nhỏ tuổi, người thích hợp với ta vốn ít, ta còn rất kén chọn, không phải tùy tiện ai cũng được."
Quá già, quá xấu, y không thích. Hơn cả bề ngoài, y càng không thể nào tiếp nhận người quá cổ hủ. Cho nên Bắc Thần vẫn chưa tìm được người vừa lòng .
"Thật ra hôm Lạc Cẩn thành thân, ta đã nhìn thấy ngươi, " Bắc Thần là hộ viện, lúc đó Hoằng Nghị dẫn người đến náo loạn, y dĩ nhiên ở đó, y dĩ nhiên, chứng kiến toàn bộ quá trình, kể cả lúc cuối Ngôn Vô Trạm chặn lối đi của Hoằng Nghị.
"Sao lại có người ngốc như vậy, chạy đi ngáng đường Hoằng Nghị, còn làm ra bộ dáng chuyện tất nhiên..."
Ngôn Vô Trạm cũng nhớ lại chuyện hôm đó, có điều hắn không phải ngáng đường Hoằng Nghị, hắn chỉ là trùng hợp đứng ở chỗ đó mà thôi... Hắn cũng không phải không biết tránh, mà là hắn có thói quen được người khác tránh.
"Quan hệ giữa Lạc Gia và Hoằng Gia vốn không tốt, ta chỉ biết, nếu có cơ hội, Hoằng Nghị nhất định muốn dạy dỗ ngươi một bữa, cho nên hôm đó..."
Sự xuất hiện của Bắc Thần cũng không phải một sự trùng hợp, có thể nói, y lặng lẽ chú ý Ngôn Vô Trạm rất lâu rồi. Y vẫn chờ cơ hội này, Hoằng Nghị vừa hay giúp cho y, khiến y tự nhiên đến gần người kia... cũng không chút dấu vết, tạo mối quan hệ tốt với hắn.
"Ngươi đối với ta mà nói, rất quan trọng, cho nên ta mới tìm mọi cách tiếp cận ngươi. Ta không dám trực tiếp nói với ngươi nói, ta sợ dọa ngươi, dọa ngươi bỏ chạy... Ta luôn cố gắng ám chỉ với ngươi, khiến ngươi quen dần, cũng sẽ tiếp nhận ta."
Bắc Thần muốn dùng cách thức ôn hòa nhất, làm cho người kia tiếp nhận y, y rất để ý, cho nên không muốn biến khéo thành vụng, sẽ không còn cơ hội.
"Ta đối với ngươi, không phải chỉ một câu đùa giỡn, ngươi hẳn nhìn ra, ta rất thích gần gũi với ngươi, ta có thể cùng bất kỳ ai đùa giỡn, thế nhưng ta chỉ đùa giỡn với ngươi, ta chỉ chọn ngươi..."
Nghĩ kỹ một chút, đúng như lời Bắc Thần nói, Ngôn Vô Trạm chưa từng thấy y cùng những người khác đùa giỡn kiểu này, tay chân lại càng không thành thật như đối với hắn vậy.
Nghe xong lời này, nói không bất ngờ là giả, từ lúc Bắc Thần nói y thích đàn ông tuổi này như hắn, hắn đã bắt đầu ngạc nhiên. Hắn càng không có nghĩ tới, vì hắn, Bắc Thần tốn nhiều tâm tư như vậy... Bởi vì y, thích hắn.
Sự thành thật của Bắc Thần, còn có tâm tình của hắn, khiến tức giân của Ngôn Vô Trạm trước đó dịu lại không ít.
"Ta rất nghiêm túc." Thấy biểu tình người kia không còn căng thẳng như trước, Bắc Thần rốt cục buông hắn ra, sau đó đỡ vai hắn, để hắn nhìn mình.
"Ta biết Hoằng Nghị không thích đàn ông, cho nên ta mới dám để ngươi tiếp cận hắn, ngươi phải biết, con người ta cũng rất hẹp hòi."
Bắc Thần vừa nói xong, Ngôn Vô Trạm mới phát hiện, Bắc Thần bình thường giám sát hắn, không cho hắn tiếp xúc nhiều với đàn ông khác, nếu không thể không tiếp xúc, Bắc Thần nhất định sẽ ở bên cạnh.
Y giám sát hắn, giám sát rất nghiêm ngặt. Hắn trước đây vẫn không để ý.
"Ngươi có biết, vừa rồi lúc Mộ Bạch hóa trang cho ngươi, ta rất tức giận, nếu ta biết làm, ta chắc chắn sẽ không cần hắn giúp, ta ghét hắn chạm vào ngươi, ghét hắn ở gần ngươi như vậy, cũng ghét người khác dùng vẻ mặt kinh diễm nhìn các ngươi... Ngươi và hắn một chút cũng không xứng, cùng ta mới là trời đất tạo nên."
Bắc Thần nói xong, tựu sờ lên mặt người kia, y đỡ hắn, giọng nói càng ngày càng nhỏ, dựa sát lại cũng càng ngày càng gần.
"Ở cùng ta được không, ta khó khăn lắm mới chờ được ngươi."
Ngôn Vô Trạm là người phù hợp nhất yêu cầu của Bắc Thần cho đến hiện nay, hắn và người trong mộng của y, hầu như giống nhau như đúc.
Bắc Thần sao có thẻ buông tay...
"Ngươi đêm nay, rất đẹp, đẹp đến mức khiến ta lưu luyến không chớp mắt, nếu như có thể, ta sẽ không để Hoằng Nghị chạm vào ngươi, ta muốn đem ngươi giấu thật kỹ, ngươi là người của ta."
Đêm nay, ánh mắt Bắc Thần không rời khỏi Ngôn Vô Trạm, lúc người kia thành công ngã vào trong phòng Hoằng Nghị, y lập tức xông lên lầu hai, y muốn độc chiếm khoảnh khắc người kia đẹp như vậy, y ngay cả nhìn, cũng không muốn cho Hoằng Nghị nhìn.
"Theo ta, ta sẽ cả đời trân trọng ngươi, cưng chiều của ngươi."
Lời Bắc Thần muốn nói đã nói xong, y nhìn người kia, chờ đợi câu trả lời.
------------------------------------------
Bắc Thần tỏ tình, Thúc có thể tiếp nhận không, ╮(╯_╰)╭