Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngự Hoàng

Chương 46

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngôn Vô Trạm rất may mắn, không ngã đầu hướng xuống, mà rơi vào trong lòng Hoằng Nghị.

Hắn là đàn ông, tự nhiên sẽ rất nặng, cái ghế đẩy về phía sau rất xa, đầu gỗ ma sát với mặt đất, phát ra âm thanh chói tai, có điều Hoằng Nghị lại ngồi rất vững, không có bị hắn đẩy ngã.

Ngã trên người Hoằng Nghị không thể mạnh bằng so ngã trên mặt đất, Hoằng Nghị tự nhiên cũng như vậy, nhưng trên gương mặt lãnh đạm của y ngoại trừ lạnh lùng lại không có tâm tình gì.

Ngôn Vô Trạm lúng túng cười hai tiếng, nhưng trong lòng đem Bắc Thần chửi một hồi, thật ra thu hút sự chú ý của Hoằng Nghị là giả , Bắc Thần ngay từ đầu đã dự định làm như vậy.

Tên khốn này.

Ngôn Vô Trạm còn chưa mắng xong, cửa phòng đã bị người mở ra.

Người tới đều là tùy tùng của Hoằng Nghị, rất hiển nhiên bọn họ biến Ngôn Vô Trạm thành người có ý đồ, bọn họ không đoán sai, Ngôn Vô Trạm là có ý đồ, có điều so với suy nghĩ của bọn họ, có chút không giống nhau.

Bất quá Hoằng Nghị cũng không để bọn họ mang Ngôn Vô Trạm đi, mà cũng không quay đầu lại phẩy tay một cái.

"Xem như phần thưởng."

Bọn tùy tùng đều dừng lại.

Người cầm đầu còn liếc nhìn Ngôn Vô Trạm.

Cái gọi là "xem như phần thưởng" này, đơn giản chính là nhìn trúng đào kép đó, bỏ ra phần thưởng nhất định, liền mang khỏi gánh hát, thật sự một mặt nào đó mà nói, gánh hát và thanh lâu* không khác biệt lắm... Chỉ là so với thanh lâu cao giá hơn mà thôi.

(*Thanh lâu: lầu xanh, kỹ viện... nôm na chính là bia ôm ngày nay)

Bất quá Hoằng Nghị chỉ là thích xem biểu diễn, y chưa từng mời bất cứ đào kép nào tới.

Phản ứng của Hoằng Nghị khiến các tùy tùng của y giật mình, cũng khiến Ngôn Vô Trạm kinh ngạc, với tính cách của Hoằng Nghị, y sẽ cho người đánh hắn gần chết, rồi vứt về Lạc Phủ... Thế nhưng, hắn lại được giữ lại.

Bọn tùy tùng rời khỏi, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, ấm áp lần nữa bị chặt đứt, Ngôn Vô Trạm cảm thấy, trong phòng này lạnh muốn chết.

Để một khối đá lớn như vậy, không lạnh mới kỳ quái.

Ngôn Vô Trạm phát hiện, hắn không thích ở một mình cùng Hoằng Nghị.

Hắn muốn làm xong việc chính, mau chóng rời khỏi, nhưng lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện, tình cảnh của mình, không quá lý tưởng...

Hoằng Nghị mặc trường bào gấm, sợi vải thượng đẳng, mềm mượt như tơ, tuy rằng lúc ngã lên rất chắc chắn, nhưng hiện tại, quần áo kia quá trơn trượt, hắn đang từng chút trượt xuống.

Trên chân hắn có cà kheo, không đứng được, nếu để mặc trượt xuống, hắn nhất định sẽ té rất khó coi.

Hiển nhiên Hoằng Nghị cũng phát hiện tình hình của hắn, thế nhưng y cũng không có ý định ra tay giúp đỡ, tay y khoát lên tay vịn ghế, cặp mắt kia lạnh lùng nhìn hắn, như đang chờ chứng kiến cảnh xấu của hắn trong nháy mắt.

Ngôn Vô Trạm vốn muốn nhờ y giúp đỡ, có điều đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Hoằng Nghị, suy nghĩ này lập tức bỏ đi.

Hiện nay quan trọng nhất là an toàn rời khỏi người Hoằng Nghị.

Ngôn Vô Trạm nhìn thử ghế dựa sau lưng Hoằng Nghị, nhưng hắn vừa đưa tay, Hoằng Nghị đột nhiên cử động, vốn người kia tràn ngập nguy hiểm, nửa cái mông liền trượt ra giữa không trung.

Hắn cả kinh, vội vã nắm lấy lưng ghế dựa, nhưng tay hắn, trước khi chạm tới gỗ liệu trơn tuột đã bị Hoằng Nghị bắt lại.

Y kéo hắn về hướng mình, Ngôn Vô Trạm thoáng cái ngã vào lòng Hoằng Nghị.

Sau đó, eo của hắn cũng bị bắt lấy.

Hơi thở Hoằng Nghị lạnh như băng, thoáng cái kéo gần đến hắn.

"Diễn tuồng rồi à?"

Ngôn Vô Trạm cứng nhắc nở nụ cười, hắn biết Hoằng Nghị đang nói gì, hắn không ở Lạc Phủ làm hạ nhân, đổi nghề đến diễn tuồng.

Hạ nhân làm không xong, diễn tuồng cũng không được, còn té lên người y. Hoằng Nghị là nói hắn, cái gì cũng tệ.

Ngôn Vô Trạm ho khan hai tiếng, hắn có chút không thích ứng với việc dựa sát vào Hoằng Nghị như vậy, Hoằng Nghị không giống với người bình thường, càng gần y, trái lại cảm thấy khoảng cách càng xa, quanh người y tản ra cảm giác xa cách, khiến cho người khác rất khó chịu.

Giống như việc hắn ngã vào trong lòng, Hoằng Nghị còn không nghĩ sẽ đón lấy.

Ngôn Vô Trạm ra hiệu Hoằng Nghị đặt hắn xuống, có lời gì, chờ hắn đứng ngay ngắn rồi nói.

Nhưng lúc này, Hoằng Nghị lại lên tiếng.

"Thật xấu."

Hoằng Nghị nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng cuối cùng dừng lại trên gương mặt đầy màu vẽ của người kia, Hoằng Nghị không nói nhiều, nhưng Ngôn Vô Trạm cũng đã đọc hiểu ý châm chọc trong mắt y.

Hoằng Nghị đang nói, bộ dáng này của hắn, ai giữ hắn lại, thì chờ thuận lợi đóng cửa đi.

Ngôn Vô Trạm không cảm thấy hôm nay hắn xấu chỗ nào, ngược lại, hắn cảm thấy cũng không tệ lắm, lời của Hoằng Nghị ít nhiều khiến tự tôn của hắn hơi đau nhói.

Cho tới giờ không ai dám cười nhạo hắn.

Ngôn Vô Trạm có chút mất hứng, thu lại biểu tình trên mặt, hắn đem tầm mắt chuyển hướng sang cổ tay bị Hoằng Nghị nắm.

Ngôn Vô Trạm thử rút tay về, bất quá Hoằng Nghị lại nắm rất chặt... cũng ôm rất chặt.

Hoằng Nghị đây là ý gì?

Cố ý khiến hắn xấu mặt?

Ngôn Vô Trạm bất động, đôi mắt chất chứa giận dữ đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Hoằng Nghị, không né không tránh.

Khí thế của Hoằng Nghị, hẳn nhiên không cách nào áp đảo hắn.

Bất quá đối với việc này, Hoằng Nghị cũng không kinh ngạc, y không phải lần đầu tiên cảm thấy vậy...Người này, rất khác biệt.

Bốn mắt nhìn nhau, Hoằng Nghị thản nhiên mở miệng.

"Nhớ ta?"

Ngôn Vô Trạm khựng lại, tức giận trong đáy mắt từ từ biến mất, thay vào đó là con người ngày càng mở lớn.

Biểu tình của người kia, rất nhanh từ nghiêm túc, biến thành ngạc nhiên, cuối cùng lại biến trở về xấu hổ.

Hắn rất muốn hỏi, đây là lý do Hoằng Nghị giữ hắn lại sao.

Hoằng Nghị cho rằng, hắn đối với y, có ý gì sao?

Lúc này, Hoằng Nghị lại đến gần một chút, còn đem Ngôn Vô Trạm ôm vào một cái, bọn họ bây giờ hoàn toàn dán cùng một chỗ.

Hoằng Nghị nhìn ánh mắt người kia, không cần hỏi lại, từ biểu tình chột dạ của người kia, y liền biết đáp án.

Vẻ mặt dò xét của Hoằng Nghị, khiến Ngôn Vô Trạm đột nhiên nảy sinh tò mò với Hoằng Nghị, hắn rất muốn biết, khối băng này sau khi biết được "tình cảm" của hắn, sẽ phản ứng gì.

Vẫn là lạnh như băng không ai sánh nổi?

Hay là sẽ không thể tiếp nhận, cảm thấy ngại ngùng.

Bầu không khí trong phòng trở nên vi diệu...

Chân Hoằng Nghị hơi nhếch lên, y vuốt thắt lưng người kia, đem dây thừng bên trên cởi ra, Ngôn Vô Trạm quay đầu lại nhìn thoáng qua, hỏi, "Việc này, ngươi quen Mộ Bạch?"

Hoằng Nghị không có khả năng tự dưng lại suy đoán như vậy, khả năng duy nhất chính là lý do kia của Bắc Thần bị Hoằng Nghị biết được, Bắc Thần không có cơ hội nói với Hoằng Nghị như vậy, cũng chỉ có Mộ Bạch.

"Có qua lại." Hoằng Nghị không phủ nhận.

Quả nhiên.

Mộ Bạch là cố ý .

Trách không được y lại đồng ý, để một người lai lịch không rõ ràng như hắn lên sân khấu biểu diễn, thì ra là y đang chờ xem trò vui.

Chờ hắn và Hoằng Nghị biểu diễn.

Chỉ có hắn, còn ngu ngốc không hay biết gì, còn thật sự giúp y diễn vở kịch này.

Thiên Thủy Viên này, sợ là chỉ có Mộ Bạch này diễn tốt nhất.

Ngôn Vô Trạm cảm thấy, hắn cần phải giải thích một chút.

Hiện tại Hoằng Nghị cũng đã gặp được, hắn làm như vậy, chỉ là muốn tiếp cận y, hỏi y một chút về việc nhân viên thu chi mà thôi.

Hoằng Nghị lúc này lại đứng lên, y đem người kia ôm chắc vào trong ngực, đi ra lan can.

Theo bước chân của Hoằng Nghị, tiếng nhạc càng thêm lớn, Ngôn Vô Trạm rất nhanh bị hắn ôm đến rồi thành lan can, đến đây, ngay cả tiếng hoan hô dưới sân khấu, đều nghe rõ mồn một.

Ngôn Vô Trạm không hiểu cho nên liếc nhìn Hoằng Nghị, hắn không rõ ý tứ của y, thế nhưng Hoằng Nghị cơ bản không nhìn hắn, mà là nhìn căn phòng đối diện.

"Hắn đang nhìn."

Hoằng Nghị hừ lạnh, âm thanh nho nhỏ này lại át hết mọi tiếng ồn, nhìn vẻ mặt không thay đổi của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm đột nhiên cảm thấy không rét mà run.

Cảm giác này trước giờ chưa từng có.

Khiến người khác lo sợ từ đáy lòng.

Theo ánh mắt của Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm thấy được Lạc Cẩn.

Lạc Cẩn ở trong phòng đối diện, y đang cầm chén trà, vừa uống, vừa nhìn về phía bên này.

Động tác Lạc Cẩn trước sau ưu nhã, từ khoảng cách này, Ngôn Vô Trạm cũng có thể thấy rõ, con ngươi thâm thúy của y... Trong đó mang theo tâm tình khiến cho không ai có thể nghĩ tới.

Hoằng Nghị nhìn y, giơ Ngôn Vô Trạm ra ngoài lan can.

Ngôn Vô Trạm lần này rốt cuộc hiểu được ý muốn của Hoằng Nghị.

Y muốn ném hắn ra ngoài.

Người này, có cần ác như vậy hay không...

Ngôn Vô Trạm muốn nắm lấy vật gì đó, thế nhưng Hoằng Nghị khéo léo che chắn mọi phương hướng hắn có thể bỏ chạy.

Lúc này, thân thể Ngôn Vô Trạm trầm xuống, cùng lúc đó, động tác uống trà của Lạc Cẩn, dừng một chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »