Lạc Phồn đang nghi ngờ hắn.
Ngôn Vô Trạm im lặng, hắn tìm không ra lý do để Lạc Phồn không nghi ngờ.
Tổng quản làm việc ở Lạc Gia rất nhiều năm, y đối với hạ nhân rất hà khắc, dĩ nhiên đắc tội không ít người, thế nhưng chỉ khi y vừa xung đột với mình lại chết thảm trong chuồng ngựa, dù thế nào, hắn cũng không thể thoát khỏi nghi ngờ.
Đối mặt với nghi ngờ của Lạc Phồn, hắn cũng chỉ có gật đầu thừa nhận, cơ bản không cần phải tranh cãi, sự việc hôm nay lại không một ai nhìn thấy.
"Ngươi vào phủ khi nào?" Lạc Phồn đối với Ngôn Vô Trạm một chút ấn tượng cũng không có, tiệc cưới lần trước, tất cả tinh lực của y đều đặt lên người Hoằng Nghị, đối với tiết mục nho nhỏ kia cũng không để ý, cho nên hôm nay vẫn là lần đầu tiên thật sự biết được Lạc Phủ có một nhân vật như Ngôn Vô Trạm.
Ngôn Vô Trạm suy nghĩ một chút, sau đó cho ra đáp án, tiếp đó Lạc Phồn lại hỏi một vài vấn đề, Ngôn Vô Trạm đều cẩn thận suy nghĩ mới có thể trả lời, mỗi đáp án của hắn đều rất cẩn thận, Lạc Phồn nghe cũng rất nghiêm túc, tựa như từng chữ Ngôn Vô Trạm nói ra, y đều cân nhắc.
Xung quanh rất yên tĩnh, giọng nói của hai người luân phiên vang lên, tuy rằng không lớn, nhưng vẫn lọt vào tai rất nhiều người, Bắc Thần không nói được một lời, nhìn bọn họ, mà Lạc Cẩn cách đó không xa, đồng tử đen thẩm cũng không cử động nhìn chỗ này.
Một lát sau, câu hỏi của Lạc Phồn cuối cùng kết thúc, Ngôn Vô Trạm cho rằng, y sẽ bắt người khả nghi nhất là hắn lại trước, thế nhưng Lạc Phồn lại không như vậy, mà quay sang bọn hạ nhân, biểu đạt quyết định của mình.
"Việc này sẽ giao cho quan phủ xử lý, Lạc Gia tất nhiên sẽ hết sức phối hợp, cũng hy vọng mọi người, có thể cố gắng cung cấp đầu mối hữu ích, sớm ngày trả cho tổng quản một sự công bằng, để y nhắm mắt."
Lạc Phồn nói xong, cùng bộ dạng khôn khéo trước đó hoàn toàn khác biệt, dường như thoáng chút liền mất hứng.
Lạc Phồn thở thật dài, có thể nhận thấy đau thương rõ ràng trong đó. Tổng quản ở Lạc Phủ rất nhiều năm, cũng coi như nhìn hắn và Lạc Cẩn lớn lên, hiện tại lại giúp hắn hoàn thành rất nhiều việc, tổng quản qua đời, về tình về lý, đối với Lạc Phồn đều đả kích rất lớn.
"Tổng quản ở Lạc Gia nhiều năm như vậy, tận tâm tận lực, cúc cung tận tụy, hậu sự của hắn, Lạc Gia sẽ lo liệu chu đáo, để hắn ra đi được mở mày mở mặt, người nhà của hắn, Lạc Gia cũng sẽ an bài thỏa đáng, vì bọn họ dốc chút sức mọn."
Lạc Phồn nhìn thoáng qua tổng quản vẫn nằm như cũ dưới đất, trên người y đang đắp cẩm bào* đắt tiền của Lạc Phồn, nhìn một lúc mới thu lại ánh mắt, tiếp tục nói.
(*Cẩm bào: áo khoác bằng lụa)
"Tổng quản cũng tốt, mỗi vị ở đây cũng được, Lạc Phồn ta không muốn nhìn thấy bất cứ ai gặp phải việc này, mất bò mới lo làm chuồng, biết thì đã muộn, ta sẽ bỏ thêm tiền mời một ít hộ viện đến bảo vệ an toàn của mọi người, giống như Cẩn thiếu gia nói, mọi người làm việc ở Lạc Phủ, hy vọng các ngươi đều cảm thấy an toàn và an tâm, đây là việc duy nhất hiện giờ ta có thể làm vì mọi người."
Lạc Phồn tựa như vô cùng mệt mỏi, mấy câu này nói ra hùng hồn thiếu lực, nhưng rất có trọng lượng.
Kế khóc binh này thành công mua được lòng người. Cũng khiến lo sợ của hạ nhân giảm tới thấp nhất.
Ngôn Vô Trạm cảm thấy hắn trước đây dường như đã coi thường Lạc Phồn.
Lạc Cẩn thông minh, Lạc Phồn cũng không thua gì hắn, chí ít về xử lý sự việc, bọn họ không phân cao thấp. Đối với lòng người, tìm hiểu cũng rất thấu đáo.
Lạc Phồn nói xong không bao lâu, người của quan phủ đã tới, bọn hạ nhân bị giải tán sạch sẻ, có điều những người có mặt lúc phát sinh xung đột ban ngày được giữ lại.
Ngôn Vô Trạm và Bắc Thần là một trong số đó. Lạc Cẩn cũng ở lại.
Lúc ngỗ tác* khám nghiệm tử thi, bọn họ bị gọi vào tra hỏi, nội dung chỉ là chi tiết về việc cãi vã ban ngày, sau đó người của quan phủ lại hỏi Lạc Phồn một vài vấn đề, mặc dù thoạt nhìn rất mệt mỏi, Lạc Phồn vẫn phối hợp trả lời.
(*Ngỗ tác: quan giám nghiệm tử thi # bác sỹ pháp y hiện tại, ai coi Tẩy Oan Lục thì biết hen)
Chờ kiểm tra xong hiện trường, người của quan phủ muốn đưa Ngôn Vô Trạm và Bắc Thần về nha môn. Lạc Phồn không có ý kiến, nhưng Lạc Cẩn vẫn luôn im lặng lại chặn Tri Phủ Thanh Lưu đang muốn rời đi.
"Việc này, làm phiền Tri phủ đại nhân." Lạc Cẩn cung kính thi lễ, có điều có lẽ do đứng lâu, Ngôn Vô Trạm thấy Lạc Cẩn ngay cả môi đều trắng không còn chút máu. Bất quá Lạc Cẩn vẫn hết sức lên tinh thần, nụ cười kia vẫn thản nhiên mê người như trước.
"Tổng quản chết đi cùng Lạc Cẩn ít nhiều cũng có một chút liên quan. Trên đời này, thứ đáng sợ nhất không phải đao kiếm, mà là lòng người. Lạc Cẩn không muốn bị người đàm tiếu, mong Tri phủ đại nhân tra rõ mọi việc, trả cho Lạc Cẩn một sự trong sạch, trả một chân tướng thật sự. Như vậy, tổng quản trên trời có linh thiêng cũng có thể yên nghĩ, người vô tội bị liên lụy cũng sẽ không vì thế mà bị oan uổng."
Lời này của Lạc Cẩn nói rất rõ ràng, y phải tìm được hung thủ chứ không phải một kết quả. Tri Phủ Thanh Lưu nghe xong lời này, đầu tiên cũng liếc nhìn Lạc Phồn phía sau lưng Lạc Cẩn, sau đó mới chậm rãi gật đầu biểu thị bản thân sẽ tra rõ việc này.
Lạc Cẩn nói cám ơn, Tri Phủ liền mang người đi, trước khi đi, Lạc Cẩn cùng người kia liếc mắt nhìn nhau.
Lạc Cẩn đứng giữa ánh lửa bập bùng, ánh sáng làm nổi bật gương mặt trắng nõn của y, ngay cả sợi tóc đen nhánh cũng nhuộm ánh sáng, mọi thứ quanh mình tựa như đều mất đi màu sắc, trong cảnh tượng xinh đẹp đó, Lạc Cẩn như thần tiên, bộ dạng nhẹ nhàng, kiên cường đó.
Y hướng về phía người kia khẽ gật đầu, lộ ra vẻ tươi cười như có như không.
Ngôn Vô Trạm không có cơ hội đáp lại y, có điều tâm ý của Lạc Cẩn, hắn đã hiểu rõ, không hiểu sao, trong lòng người kia ấm áp, dù Lạc Cẩn là đối tượng hắn điều tra, thậm chí là lợi dụng, mọi thứ hiện giờ y làm vì hắn, sao có thể không khiến hắn động dung và cảm động.
Nụ cười vui mừng của Ngôn Vô Trạm còn chưa lộ ra, lại nhận được ánh mắt của Bắc Thần ném tới, Bắc Thần quay sang người kia cười lạnh, ánh mắt tựa như đang nói: còn nói ngươi và hắn không có gì!
Bắc Thần rõ ràng hừ một tiếng, rất nhanh thu lại ánh mắt, y không nhìn hắn nữa, cũng không cùng hắn trao đổi bất kỳ điều gì, có lẽ do việc của Lạc Cẩn, tâm tình người kia không tệ, thấy dáng vẻ bị chọc giận của Bắc Thần, hắn lại cảm thấy một chút dễ thương.
Dù không biết chấp niệm* của Bắc Thần đối với hắn đến từ đâu, có điều bộ dạng y như vậy, thật thú vị.
(*Chấp niệm: suy nghĩ cố chấp)
Ngôn Vô Trạm thừa nhận hắn là người trông mặt mà bắt hình dong, thế nhưng giờ khắc này, hắn bỏ qua tướng mạo Bắc Thần, yêu thích đối với y cũng không liên quan đến vẻ ngoài.
...
Bởi vì lời nói của Lạc Cẩn, quan phủ cũng không làm khó bọn họ, sau khi thẩm tra suốt đêm, lại tạm giam bọn họ lại.
Lúc vụ án phát sinh, Ngôn Vô Trạm đang ngủ, Bắc Thần một mình uống rượu trên nóc nhà, Lạc Cẩn cũng một thân một mình, không ai có thể chứng minh bọn họ không gϊếŧ người, nhưng nếu chỉ như vậy đã định tội bọn họ, Lạc Cẩn tất nhiên cũng phải bị xử trí.
Quan phủ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, bọn họ không có chứng cớ xác thực, duy nhất chỉ có động cơ gượng ép.
Quan phủ tra xét vài ngày vẫn không có đầu mối, trên người hai người này càng không có bất kỳ đột phá, bất đắc dĩ, quan phủ chỉ có thể thả người.
Ngôn Vô Trạm và Bắc Thần ngồi tù mấy ngày, ngoại trừ đồ ăn kém hơn bên ngoài một chút, cũng không chịu chút uất ức nào, bọn họ rất rõ ràng, quan phủ không dùng hình là sợ truyền ra nói bọn họ vu oan giá hoạ.
Dù sao Lạc Cẩn chủ động đem mình dính vào, việc này dính dáng đến tiểu thiếu gia Lạc Gia, sự tình trở nên rối rắm.
Lúc bọn họ tới là nửa đêm, lúc đi cũng như vậy, trên đường phố trống trải này chỉ có bóng dáng hai người, tiếng bước chân đứt quãng, nghe có chút gai người... Có thể ra ngoài là việc tốt, Bắc Thần cho rằng, y sẽ bị cắt một lớp da.
"Trên người thúi muốn chết, trở về trước tiên phải tắm sạch sẻ, sau đó làm mấy bình rượu, đuổi đi một thân xui xẻo." Bắc Thần hai tay gối đầu, bộ dáng tự nhiên thoải mái, một chút cũng không giống người vừa từ trong ngục ra.
Ngôn Vô Trạm gật đầu nói phải, hắn muốn trải nghiệm bất cứ việc gì, nhưng không bao gồm ngồi tù. Việc này với hắn mà nói, khó có thể chịu đựng.
Trong thời gian này, Hoài Viễn có tới tìm hắn, Ngôn Vô Trạm thừa nhận trong lúc Hoài Viễn thuyết phục, từng nghĩ tới để y ngồi tù thay mình, có điều cuối cùng hắn vẫn bỏ qua suy nghĩ này, bất quá đây cũng là một lần duy nhất, tuyệt đối sẽ không có lần sau.
"Nương tử, chúng ta bây giờ, mùi hôi hợp nhau nhỉ!" Bắc Thần nghiêng đầu ngửi một chút, sau đó cười lớn vỗ vỗ vai người kia, y nói không sai, bọn họ bây giờ có cùng một mùi, cơ bản ngay cả tư cách ghét bỏ đối phương cũng không có.
Thấy Ngôn Vô Trạm cúi đầu ngửi mùi trên người mình, Bắc Thần nổi lên ý trêu đùa, cong đầu ngón tay lên, làm ra một cái Lan Hoa Chỉ* tiêu chuẩn, sau đó dùng sức đẩy lên ngực Ngôn Vô Trạm một cái, gắt giọng, "Đàn ông thúi!"
(*Lan Hoa Chỉ: )
Bộ dạng bắt chước phụ nữ này của Bắc Thần thật ra dáng, có điều kết hợp với gương mặt này của y cũng không dám khen, hiệu quả này ngoại trừ làm cho người khác ôm bụng cười, lại không có chút mỹ cảm nào.
Bắc Thần chính là như vậy, chỉ cần nhìn thấy y, tâm tình lập tức sẽ trở nên rất tốt.
Người kia bất đắc dĩ lắc đầu, có điều nụ cười thật ra lại rất vui vẻ, thấy dáng vẻ tươi cười của người kia, biểu tình thoải mái của Bắc Thần ngược lại thu lại một chút.
"Ngươi và Lạc Cẩn, là quan hệ như thế nào?" Bắc Thần hỏi, giọng nói hết sức nghiêm túc.
Bắc Thần từ trước đến nay miệng lưỡi đều không chừng mực, thế nhưng cần cung kính vẫn có, đột nhiên nghe hắn gọi thẳng tên Lạc Cẩn, mà không phải Cẩn thiếu gia, điều này khiến Ngôn Vô Trạm có chút kinh ngạc.
Thấy bộ dạng này của người kia, chân mày Bắc Thần trực tiếp nhướng lên, thế nhưng người kia rất nhanh lắc đầu, bác bỏ suy đoán của Bắc Thần, "Ngươi và hắn quan hệ thế nào, ta và hắn quan hệ như thế thế đó."
Ngôn Vô Trạm nói vừa xong, Bắc Thần đột nhiên túm lấy cổ áo hắn, liền ấn hắn lên tường, lưng đυ.ng vào tường, phát ra âm thanh nặng nề, người kia đau đến nhắm cả hai mắt lại, hắn mắng một câu, mới thả ra khí lạnh mở một mắt, thế nhưng rất nhanh, ánh mắt người kia lại hoàn toàn trợn to.
Con mắt gần bên lóe sáng mang theo ánh dữ tợn, bộ dáng Bắc Thần như muốn gϊếŧ người.
Hắn còn chưa từng thấy qua bộ dáng hung hãn như vậy của Bắc Thần.
Phản ứng của Ngôn Vô Trạm ở trong tai Bắc Thần chính là giấu đầu hở đuôi, y xách cổ áo hắn, lại hỏi một lần.
"Ngươi và Lạc Cẩn, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?"
Đúng lúc này, âm phong nổi lên bốn phía, lạnh như băng phong, tựa như xuyên thấu da thịt, thổi vào xương cốt, nhiệt độ kia khiến Ngôn Vô Trạm theo bản năng rùng mình một cái.