Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngự Hoàng

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cùng là đàn ông, Ngôn Vô Trạm hiểu được Lạc Cẩn. Hành động của y cũng có nguyên nhân.

Đối với loại việc này, dù là công tử ôn văn nho nhã cũng không thể giữ được phong độ của mình mà biến thành dã thú, huống hồ là Lạc Cẩn cái gì cũng không biết.

Hắn vô cùng muốn biết, muốn hiểu rõ, nam nữ hoan ái đến cùng là việc gì, là cảm giác gì...

Y thậm chí ngay cả thân thể y có bệnh hay không cũng không biết.

Lạc Cẩn thật đáng buồn cũng thật đáng thương.

Cho nên Lạc Cẩn tìm hiểu trên người hắn, đề nghị của y, Ngôn Vô Trạm cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là Lạc Cẩn vô cùng nhiệt tình, cũng quá tò mò, khiến Ngôn Vô Trạm có chút chống đỡ không nổi.

Ký ức đêm hôm đó cũng không tính quá tệ, việc tìm hiểu của Lạc Cẩn ít nhiều cũng khiến hắn cảm thấy một chút vui vẻ, thân phận của hắn bây giờ thị hạ nhân, không phải hoàng thượng, rất nhiều việc Ngôn Vô Trạm không thể tính toán, chỉ cần có thể thử được thứ mới mẻ, nếm được kí©h thí©ɧ là được.

Hắn cũng không chán ghét kɧoáı ©ảʍ đặc biệt này.

Hắn cũng biết rõ, trở lại trong cung, cũng sẽ không có cơ hội này nữa.

Hiện giờ giống như ra ngoài nếm thử một chút món ăn dân dã.

Tuy phía sau có chút ra ngoài khống chế của hắn, có điều mục đích của Ngôn Vô Trạm đã đạt được, chí ít quan hệ giữa hắn và Lạc Cẩn gần gũi hơn một chút.

Mọi việc cứ tự nhiên trở thành tất nhiên như vậy, tìm không ra một chút vấn đề.

Câu hỏi sau cùng của Lạc Cẩn chính là bằng chứng tốt nhất.

Lạc Cẩn chỉ mới học da lông, y còn muốn tìm người kia học hỏi, Ngôn Vô Trạm biết rõ, loại việc này là quen ăn bén mùi*, một khi Lạc Cẩn nếm được ngon ngọt, y sẽ muốn nữa không thôi. Có vẻ hắn làm cũng không tệ.

(Thực tủy tri vị: quen ăn bén mùi, nếm thử một lần là muốn thử thêm lần nữa.)

Đây chỉ là khởi đầu, hắn hoàn phải tiếp tục cố gắng, dẫn dắt tính tò mò của Lạc Cẩn, từng bước đạt được mục đích.

Mấy ngày này, Ngôn Vô Trạm đều suy nghĩ, bước tiếp theo phải dạy Lạc Cẩn cái gì, hắn không thể một lần dạy quá nhiều, hắn phải câu kéo khẩu vị của hắn.

Có điều những đêm sau đó, Lạc Cẩn lại không đến nữa.

Bởi vì công việc khác nhau, người có thể cùng Ngôn Vô Trạm chuyện trò cũng chỉ có người chăn ngựa, thỉnh thoảng Bắc Thần cũng tới xả giao với hắn mấy câu, nhưng phần lớn thời gian, người kia đều một mình.

Trong lúc im lặng vượt qua, biểu hiện của hắn không nổi bật, nhưng cũng khiến người khác tìm không ra sai lầm, an phận làm tròn công việc, hắn không có chút cảm giác tồn tại, thậm chí có rất nhiều người cũng không biết Lạc Phủ có một người như hắn.

Điều này giúp cho việc điều tra của hắn thuận tiện, hắn một mặt để Hoài Viễn theo dõi động tĩnh của Lạc Phồn, một mặt chờ Lạc Cẩn chủ động mắc câu.

Lạc Phồn đối nhân xử thế rất cẩn trọng, Hoài Viễn chỉ tìm được rất ít thông tin, mà hắn bên này, càng không chút tiến triển, có điều người kia không vội, thả dây dài câu cá lớn, nếu có thu hoạch, tất sẽ có thu hoạch.

Mọi thứ đều trong khống chế của hắn, thế nhưng lúc này, xảy ra một việc khiến hắn không ngờ tới.

Ngựa chết.

Chính là một trong những con ngựa cái đã lai giống ngày hôm đó.

Ăn cỏ khô xong thì bắt đầu phát điên, chuồng bị nó tông hư, thế nhưng con ngựa này còn chưa kịp làm bị thương ai đã miệng sùi bọt mép đi đời nhà ma.

Chuyện này phát sinh quá đột ngột, Ngôn Vô Trạm một chút chuẩn bị cũng không có, khi đó hắn còn cầm cái xiên, bỏ cỏ khô cho những con ngựa khác.

Những người khác nghe được động tĩnh mau chóng chạy tới, ngay cả tổng quan không hay xuất hiện ở chỗ này cũng bị kinh động, Ngôn Vô Trạm kinh ngạc đứng giữa chuồng ngựa, ánh mắt hắn còn dán trên người con ngựa té trên mặt đất, nhưng lúc này, chuyện tương tự lại phát sinh.

Tổng cộng chết ba con ngựa, đều là ngựa cái đã lai giống hôm đó.

Mặt tổng quản đen đến khó coi, ngựa này là của Lạc Phồn, đột nhiên lại chết, bọn họ sao có thể gánh nổi trách nhiệm, hơn nữa, còn là ba con ngựa có huyết thống tốt... rất đáng giá.

"Ngươi lăn tới đây cho ta!" Tổng quản tức giận đến run rẩy, da thịt lỏng lẻo vì giận dữ mà căng chặt, ngay cả nếp nhăn cũng ít đi rất nhiều, y chỉ vào Ngôn Vô Trạm lớn tiếng quát, mọi người biết có việc lớn xảy ra, đều sợ không kịp tránh ra sau, xung quanh tổng quản, một người cũng không có.

Ngôn Vô Trạm buông cái xiên, phủi bụi trên tay, hắn là người cho ngựa ăn, ba con ngựa này chết kỳ quái như vậy, dù nói thế nào cũng không tránh khỏi liên quan đến hắn... Bởi vì những con ngựa này đều chết vì trúng độc. Trong cỏ khô hắn vừa bỏ vào hẳn là có thứ gì đó ngựa không thể ăn.

Thế nhưng vì sao lại chọn chính xác như vậy, là ba con vừa lai giống, ngựa Lạc Phồn thích nhất.

Cỏ khô là hắn tùy tiện lấy, cơ bản không có chọn lựa.

Sao có thể trùng hợp như vậy?

"Cỏ khô là ngươi chọn, ngựa cũng là ngươi cho ăn, Lạc Phủ cho tới giờ chưa từng xảy ra việc này, sao ngươi vừa tới ngựa đại thiếu gia thích nhất liền chết?! Mắt ngươi mở to để làm gì?! Đầu to dùng làm cái quái gì?! Chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không được, ngươi sống thật uổng!"

Tổng quản chửi ầm lên, người kia đứng trước mặt y, không nói một câu lắng nghe, mặc cho đầu ngón tay chỉ tới chỉ lui trước mũi mình.

"Ta thấy ngươi chán sống rồi! Khốn kiếp, mạng chó của ngươi lấy gì để đền bù ngựa của đại thiếu gia! Cái đồ phế vật vô dụng nhà ngươi!"

Trong những nhà giàu có như vậy, cái mạng hạ nhân còn không bằng mấy con ngựa huyết thống thuần chủng này, Ngôn Vô Trạm cho ngựa ăn chết, cho dù có lấy mạng đền mạng cũng vô ích.

Tổng quản hiện tại hận không thể một đao gϊếŧ hắn. Có điều y không có tư cách làm như vậy, việc này sẽ do Lạc Phồn tự mình xử lý.

Tổng quản gọi hộ viện đem Ngôn Vô Trạm trói lại, chờ Lạc Phồn xử lý, bọn hộ viện biết quan hệ giữa Ngôn Vô Trạm và Bắc Thần, lúc ra tay, bọn họ đầu tiên là nhìn về phía Bắc Thần.

Giờ khắc này gương mặt luôn luôn mang theo vẻ tươi cười của Bắc Thần vô cùng nghiêm túc, ngay cả ánh mắt cũng là vẻ chăm chú, Ngôn Vô Trạm chưa từng thấy, y nhìn ngựa nằm trên mặt đất, như đang suy tư gì đó.

Lúc này hộ viện dưới sự thúc giục của tổng quản, trói Ngôn Vô Trạm lại, người kia cũng không phản kháng, sợi dây này hắn dùng sức một chút là đứt, nhưng không tới lúc vạn bất đắc dĩ, hắn vẫn sẽ án binh bất động. Có thể nhịn được thì nhịn.

Mắt thấy hộ viện muốn đem hắn đi, chỉ là như vậy tổng quản chưa thể giải tỏa nóng giận trong lòng, cho nên y lại kêu bọ họ lại, cũng từ trong chuồng ngựa rút ra một cây roi ngựa.

Làm tổng quản, y không chọn người cho tốt, nhất định sẽ bị Ngôn Vô Trạm liên lụy, tổng quản đang lúc tức giận, cũng đồng thời muốn gϊếŧ một người răn trăm người, để những hạ nhân này, sau này thông minh một chút.

Tổng quản thoạt nhìn cũng không phải người có võ công, tư thế cầm roi rất không chính xác, có điều việc này cũng không cản trở y đánh người.

Roi ngựa không dài lắm, nhưng hiệu quả đánh lên người không thua bất cứ một hình cụ nào, nhìn thấy roi ngựa trong tay tổng quản, ánh mắt Ngôn Vô Trạm âm trầm đi rất nhiều.

Không ai có tư cách đánh hắn.

Tổng quản cũng không phát hiện thay đổi của Ngôn Vô Trạm, y mặt lạnh, giơ tay định đánh, roi này nếu đánh lên trên người, ắt sẽ bong da tróc thịt, một nha hoàn bên cạnh theo bản năng che mắt, không dám nhìn nữa.

Roi ngựa phá vỡ không khí, phát ra tiếng vun vυ"t, có điều roi này đến cùng cũng không chạm tới người Ngôn Vô Trạm, mà bị người cản lại.

Bắc Thần nắm tay tổng quản, giống như lần trước giúp hắn đánh đuổi hạ nhân Hoằng Gia, che phía trước Ngôn Vô Trạm.

"Tổng quản, việc này còn chưa làm rõ, động tay chân như vậy có tốt không?" Tổng quản muốn rút tay về nhưng Bắc Thần nắm rất chắc, y thử mấy lần không thành công, lúc hắn chuẩn bị dùng sức vằng ra, Bắc Thần đột nhiên nới lỏng tay, tổng quản lảo đảo lùi về sau mấy bước, suýt nữa té ngã.

Bắc Thần nhìn hắn trò hề, thản nhiên nói, "Ngươi muốn làm khó dễ, hãy chờ đại thiếu gia về quyết định, nhưng trước khi sự việc điều tra ra manh mối, tổng quản ngươi có tư cách gì lạm dụng tư hình? Hay là ngươi muốn lập công, sớm tìm một người vu oan giá hoạ?"

Ý tứ của Bắc Thần là Ngôn Vô Trạm oan uổng, vì chứng minh trong sạch, hắn mới để cho tổng quản bắt, thế nhưng Lạc Phủ cho Ngôn Vô Trạm một cái công đạo, việc này không thể không giải quyết.

Hắn không muốn để Ngôn Vô Trạm làm người chết thay.

Sự tình này vẫn thường xảy ra trong những gia đình giàu có.

Chỉ chết mấy con ngựa mà thôi, có quý giá thế nào đi nữa cũng sẽ không điều tra nghiêm túc, đến cuối cùng, Ngôn Vô Trạm nhất định phải mang tiếng xấu thay cho người khác.

Bắc Thần sẽ không ngồi yên không quan tâm đến, nhưng phải ở thời điểm quan trọng nhất giúp hắn, thế nhưng y không nghĩ tới, tổng quản muốn ra tay trước.

"Ngươi coi mình là thứ gì?! Dám nói chuyện như vậy với ta!" Chỗ bị Bắc Thần nắm lấy còn mơ hồ phát đau, như là khớp xương đều bị bóp nát, tổng quản thẹn quá hóa giận, mở miệng liền mắng, y vừa chửi, toàn bộ hộ viện đều nhìn sang.

Hộ viện không phải hạ nhân, mà là Lạc Phủ bỏ ra số tiền lớn mời tới, trách nhiệm của bọn họ chính là bảo vệ Lạc Phủ an toàn.

Thế nhưng từ lâu, tổng quản đã quên thân phận của bọn họ mà biến bọn họ thành hạ nhân, cho nên quan hệ giữa hộ viện và tổng quản vẫn không tốt lắm, hôm nay y lại mở miệng mắng người, nhớ tới đối đãi của y trước đây, lửa giận những hộ viện này góp lại, lập tức liền kết lại xông lên.

Bầu không khí căng thẳng.

Song phương không ai chịu nhường, nhưng thật ra người khởi xướng, bị lơ sang một bên rồi.

Người kia nửa người trên bị trói chặc, lúc thì nhìn Bắc Thần cùng hộ viện của hắn, lúc thì nhìn tổng quản sắc mặt tái xanh, không thể phủ nhận, Bắc Thần lúc này thật đã giúp hắn một ân tình lớn.

Sự chú ý của mọi người đều ở bên này, cũng không có phát hiện, Lạc Cẩn vốn nên ở trong phòng tĩnh dưỡng lại xuất hiện ở chỗ không phù hợp thân phận của hắn.

"Thả hắn ra."

Lạc Cẩn vừa mở miệng liền thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Tổng quản thất kinh, Ngôn Vô Trạm cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Bắc Thần, cũng hơi nhíu mày, bộ dạng quan sát kỹ nhìn Lạc Cẩn.

Lạc Cẩn đứng ở cửa cách hắn không xa, ăn mặc phục sức đẹp đẽ quý giá, mặt mang vẻ xanh xao nhìn thẳng mọi người.
« Chương TrướcChương Tiếp »