"Khẩu vị của ngươi không nhỏ." Ngôn Vô Trạm cũng không đẩy y ra, hai người đàn ông cứ như vậy bước đi cũng không hiếm thấy, chỉ là người nọ đem trọng lượng toàn thân đều giao cho hắn, càng về sau thẳng thắn treo hẳn lên người hắn, điều này làm cho Ngôn Vô Trạm thấy có chút khổ sở.
"Lời này nghĩa là sao?" Người kia một người gánh vác trọng lượng hai người, còn phải đi về phía trước, điều này làm cho hắn rõ ràng có chút chật vật, thế nhưng người nọ lại như không phát hiện ra, tiếp tục dựa vào. Cứ như dựa vào là đương nhiên, là đạo lý hiển nhiên.
"Tuổi tác như ta đây, ngươi cũng nuốt trôi, không sợ tiêu hóa không được sao?"
Trên thân thể người kia vẫn còn mang theo sóng nhiệt sau vận động, hơi thở tươi mát khoan khoái kia như chứng minh sức trẻ của y, y so với Ngôn Vô Trạm ít nhất kém mười tuổi, dù hình thể hai người xấp xỉ, nhưng là một thành thục chững chạc, một phấn chấn mạnh mẽ.
"Ừm?" Người nọ nhíu mày, đường nét ưu mỹ bên mặt người kia ghi vào trong mắt, ánh mắt trượt theo đường nét kia, cảm giác như là dùng ngón tay chạm vào, y đang dùng mắt khêu gợi hắn, có thể nói là dùng mắt đùa cợt hắn "Ta thích nhai thứ gì đó cứng rắn, ăn mới thích."
Lời này, y nói rất chậm, thanh âm cũng rất thấp, ngụ ý sâu sắc, y còn cố ý nhìn ánh mắt của người kia, đáng tiếc là Ngôn Vô Trạm lại không có phản ứng, cơ bản là không nhìn y, cho nên y lại thêm vào một câu.
"Ngươi có thể tới thử, xem xem khẩu vị của ta rốt cuộc lớn cỡ nào..."
Người kia từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, lại không nói gì, lúc này chàng trai kia cũng buông hắn ra, cũng thu lại túi bạc Hoằng Nghị cho. Đề tài này, dừng ở đây.
"Ta tên Bắc Thần." Chàng trai kia vén lại tay áo, như chuyện vừa rồi cùng y không chút quan hệ, tự giới thiệu.
Bắc Thần rất thích cười, nụ cười kia khiến ngườ khác vui tai, vui mắt, người kia cũng không tính toán hắn mới vừa mạo phạm, nói ra tên của mình, "Tông Bảo, ta cho ngựa ăn."
Bắc Thần dừng một chút, một vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt rồi biến mất, có điều rất nhanh thì bị dáng vẻ tươi cười thay thế rồi, ngón tay y hướng bến đò hỏi người kia, "Ngươi định đi chọn cỏ khô à?"
Ngôn Vô Trạm gật đầu, Bắc Thần có thể đoán được, hẳn là do hắn vừa giới thiệu phụ trách cho ngựa ăn ở Lạc Phủ, cũng phụ trách chọn cỏ khô cho ngựa.
"Chúng ta không cùng đường, " Bắc Thần hơi lộ ra thất vọng nhún vai, cũng tiện thể ra dấu hướng mình phải đi. Trước khi đi, Bắc Thần lại một lần nữa ôm lấy vai người kia.
"Nhớ kỹ, ta cứu ngươi, ngươi phải lấy thân báo đáp, có điều hôm nay thời gian không nhiều lắm, tạm thời bỏ qua cho ngươi, lần sau gặp mặt, ta sẽ từ từ đòi lại."
Bắc Thần nói xong liền tự nhiên đi khỏi, hai tay y gối đầu, trong miệng còn ngâm nga điệu hát, chỉ là điệu hát cơ bản không nghe ra giai điệu, điều này khiến Ngôn Vô Trạm nhịn không được nhíu mày.Hắn chưa từng nghe ai ngâm nga điệu hát mà khó nghe như vậy. Vậy cũng là một cảnh giới.
Lúc Ngôn Vô Trạm đến bến đò, cỏ khô đã bắt đầu dỡ xuống, bất quá phần của Lạc Gia vẫn chừa lại, người kia kiểm tra xong một lần, cùng cỏ khô Lạc Phủ hiện đang dùng giống nhau, liền bảo tiểu nhị có thể đưa đi.
Nhiệm vụ của hắn rất nhanh đã hoàn thành, Ngôn Vô Trạm vốn định gặp Hoài Viễn, bất quá lần đầu ra khỏi cửa này của hắn ở lại lâu không tốt, cho nên liền lập tức trở lại báo cáo.
Việc cùng Hoằng Phủ xung đột, tổng quản đã đã biết. Y cũng không trách phạt hắn, chỉ nói hắn sau này ra ngoài phải cẩn thận một chút, Lạc Phủ và Hoằng Phủ quan hệ rất gay gắt, hai bên thỉnh thoảng vẫn có mâu thuẫn xung đột, đôi khi cũng sẽ động tay chân.
Nghe đến đó, Ngôn Vô Trạm mới xác định không phải Hoằng Nghị lòng dạ hẹp hòi mang thù, mà là hắn không may mà thôi. Vừa vặn bị người đánh ngã.
Tổng quản sau khi dặn dò qua loa, liền để hắn đi làm việc, Ngôn Vô Trạm vừa tự đánh giá quan hệ hai nhà này, vừa chỉ huy tiểu nhị xếp cỏ khô vào vị trí thích hợp.
Dù không có chứng cứ, nhưng Lạc Phủ thật sự có bí mật, nếu như hắn có thể nhân cơ hội nắm lấy toàn bộ Lạc Phủ, không chỉ có thể bớt đi rất nhiều phiền phức, còn có thể đem tất cả bí mật của Lạc Phủ đều phơi bày ra. Hoàn toàn diệt cỏ tận gốc, cắt đứt hậu hoạn.
Phải biết rằng, những thứ hắn điều tra ra được dù sao cũng có mức độ, không phải tất cả đều có thể sờ mó rõ ràng. Hơn cả trị tội, phương pháp tốt nhất chính là khiến Lạc Gia hoàn toàn biến mất.
Hoằng Gia này chính là có thể lợi dụng. Hơn nữa, Hoằng Gia cũng không thật sự ra hồn, cũng khá dễ khống chế. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, ở thời điểm thích hợp, hắn còn có thể lửa cháy đổ thêm dầu. Giúp Hoằng Gia diệt trừ tai họa ngầm trong đầu hắn.
Hôm nay ra ngoài, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, Ngôn Vô Trạm khá thoả mãn. Ăn xong cơm tối, trong lúc rãnh rỗi, người kia tâm tình không tệ, ở trong phòng mình luyện chân, động tác của hắn cũng không mạnh, chỉ là đơn giản đá chân mấy cái mà thôi, hắn đang đá tới, cửa phòng đã bị người đẩy ra.
Một đá này của Ngôn Vô Trạm vừa vặn hướng về phía cửa, cho nên người tới vừa mở cửa, đầu tiên chính là thấy một đế giày không tính là sạch sẻ.
"Ngươi chính là tiếp khách như vậy sao?" Bắc Thần tựa ở cạnh cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong.
Không ngờ tới, hắn và Bắc Thần nhanh như vậy lại gặp mặt.
Ngôn Vô Trạm rút chân lại, cũng theo thói quen vỗ vỗ quần, "Ta chỉ là co giãn gân cốt chút thôi."
"Chân này của ngươi." Ánh mắt hạ xuống trên đùi người kia, ánh mắt Bắc Thần có chút ý vị sâu xa, "Không tệ nha."
Bắc Thần thoạt nhìn vô tư vô tâm, nhưng thực chất, mỗi câu đều một lời hai nghĩa, thậm chí là mang theo rất nhiều tầng ý tứ, nếu không chú ý, cũng sẽ bị hắn nuốt vào..Bắc Thần này không đơn giản như vẻ ngoài vậy. Có thể dùng xảo quyệt để hình dung.
"Lúc còn trẻ, muốn đi làm thị vệ, đáng tiếc học nghề không giỏi, lại lưu lạc tới tình cảnh này." Ngôn Vô Trạm khéo léo giải thích, Bắc Thần là con nhà võ, hắn cảm nhận được, bản thân không có cách nào giấu diếm nữa, đơn giản thẳng thắn thừa nhận hắn có võ công, chỉ là trình độ không tốt mà thôi.
"So với ngươi, ta đây quả thật không đáng nhắc tới."
"Như vậy à..." Nhìn chân người kia, Bắc Thần chậm rãi đáp lời, ánh mắt cũng không dời đi.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Ánh mắt Bắc Thần khiến hắn khá khó chịu, Ngôn Vô Trạm thẳng thắn đi về phía trước vài bước, tới trước mặt Bắc Thần, dùng thân thể chắn tầm mắt của hắn.
Nhìn không thấy, đơn giản không nhìn nữa.
"Tìm ngươi, tự nhiên là có việc, đi theo ta." Thấy người kia tới gần, Bắc Thần chuyển đề tài, hào phóng cầm tay người kia, trước khi Ngôn Vô Trạm kịp phản ứng, liền kéo hắn ra khỏi phòng.
Tính cách này của Bắc Thần, Ngôn Vô Trạm thật sự có chút chịu không nổi, hắn một mực hỏi Bắc Thần muốn dẫn hắn đi đâu, thế nhưng người nào đó nói chính là, đến rồi sẽ biết.
Cứ như vậy, Ngôn Vô Trạm đành để Bắc Thần kéo vào một gian phòng, vào đến bên trong hắn mới phát hiện, đây là chỗ những hộ viện nghỉ ngơi.
Ở đây ngoại trừ thị vệ nhiều người ngủ cùng nhau, hoàn cảnh so với chỗ Ngôn Vô Trạm tốt hơn rất nhiều, có thể thấy được đãi ngộ của hộ viện vẫn rất tốt.
Trên ván giương lớn như vậy bày sẵn rượu và thức ăn, Ngôn Vô Trạm liếc nhìn Bắc Thần, hắn không hiểu ý Bắc Thần, người nào đó hóm hỉnh dùng ngón tay cọ cọ mũi, sau đó nắm cả vai Ngôn Vô Trạm, giới thiệu với những người khác, "Nương tử* của ta."
(*Nương tử : vợ)
Lời này khiến Ngôn Vô Trạm trợn trắng mắt, cũng khiến những người khác cười vang, Bắc Thần cũng không ngại, chờ bọn họ cười xong rồi, mới hào phóng vỗ vỗ vai người kia, nửa thật nửa giả nói.
"Người của ta, sau này đối với hắn khách khí một chút, cũng đứng đắn một chút, nếu để cho ta biết các ngươi có suy nghĩ bậy bạ..."
Bắc Thần nói xong, giơ giơ nấm tay lên.
Những hộ viện này bị hắn dọa có chút sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Ngôn Vô Trạm cũng chăm chú rất nhiều. Người kia bị một màn này làm cho dở khóc dở cười, nhưng cũng không có lật tẩy Bắc Thần, dù sao sau này bọn họ cũng biết. Đây bất quá là một trò đùa mà thôi. Không cần thiết nghiêm túc như vậy.
"Tiểu Bắc, lời này của ngươi, người của ngươi chúng ta ai dám động, hơn nữa, như vậy.." Hộ viện ngồi trong cùng nhìn Bắc Thần lôi kéo người kia ngồi xuống, mới dùng vẻ mặt cười xấu xa nói tiếp, "Mấy người bọn ta, cũng ăn không trôi a."
Lời này nói xong, lại một trận cười vang. Mang theo ý nghĩa hàm xúc nhất.
"Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Bắc, khẩu vị của ngươi lớn như vậy, răng tốt như vậy, bọn ta không có phúc hưởng, cùng lắm giúp ngươi xem thử, tránh cho mũ của ngươi đổi màu*."
(Mũ đổi màu : ý là bị cắm sừng)
"Miệng thúi!" Bắc Thần cười mắng một câu, sau đó xé một cái đùi gà bỏ vào bát trước mặt người kia, bưng chén rượu lên chạm với người gần nhất, hào phóng uống cạn.
"Tiểu Bắc, cái này không phải là miệng thúi," người cùng Bắc Thần chạm chén, trước tiên là sảng khoái khà một tiếng, sau đó dùng tay áo quẹt lung tung đôi môi đầy rượu, ha hả cười nói.
"Tuổi tác này, ăn tươi nuốt sống ngươi còn được chứ hả? Không thỏa mãn được, ngươi không phải sẽ bị..."
"Được hay không?" Bắc Thần nhướng mày, nhìn người nọ, "Hai bọn ta thử xem ngươi không phải sẽ biết."
Người nọ vừa nghe, cũng không nổi giận, mà vừa uống rượu vừa xua tay, chờ nuốt xong rượu xuống, mới chỉ vào Ngôn Vô Trạm nói.
"Đừng thử với ta, "nương tử" tử ngươi ở đây, ngươi dùng hắn chứng minh là được rồi, đừng trách huynh đệ không chỉ dẫn ngươi, huynh đệ cũng muốn thử với ngươi, có điều sợ "nương tử" ngươi khó chịu!"
"Cũng đúng..." Lời này cũng có mấy phần đạo lý, Bắc Thần gật đầu, sau đó cười ha hả quay sang Ngôn Vô Trạm.
Nội dung bọn họ nói chuyện rất đê tiện, Ngôn Vô Trạm chưa từng tiếp xúc với người như vậy, cho nên khó tránh khỏi có chút không thích ứng, nhưng lúc hắn đang cố gắng làm quen, lại bị bọn họ vô duyên vô cớ kéo vào...
Việc đó với hắn không liên can. Thế nhưng... Dáng vẻ tươi cười của Bắc Thần khiến hắn có linh cảm không hay.
Quả nhiên...
"Đến đây, nương tử, hôn một cái, cho bọn họ xem..."
Mặt Ngôn Vô Trạm trầm xuống, nhưng lúc này, Bắc Thần đã ôm lấy hắn...
"Tránh để bọn họ coi thường người đàn ông của ngươi."