Hắn rõ ràng không chịu lùi bước, sẽ giằng co đến cùng, trừ phi, Lạc Cẩn kia uống rượu... Hắn đây rõ ràng là tới gây chuyện...
Ngôn Vô Trạm đánh giá thanh niên họ Hoằng kia, phần nào đoán được thân phận đối phương...
Hoằng Gia cũng là thế gia rèn đúc, thế nhưng tới nay đều bị Lạc Gia chèn ép, người này xuất hiện phải chăng có ý muốn...
Trong ánh mắt Ngôn Vô Trạm mang theo ý thăm dò.
Lạc Phồn cũng không thèm nhắc lại, cục diện lần nữa chuyển biến xấu...
Lúc này, có người mở miệng khuyên can, dù sao đây là ngày đại hỷ* của Lạc Cẩn, có ân oán gì, cũng không nên làm lớn chuyện vào hôm nay...
(*Ngày đại hỷ: ngày vui lớn, thường là đám cưới)
Thế nhưng người kia cơ bản không thèm để ý, ly rượu cầm trên tay cũng không chút dao động, một vị trưởng lão của Lạc Gia thấy thế mặt tươi cười muốn kéo người kia đi, thế nhưng người kia lại không nể mặt tuổi tác của y, trước khi y chạm tới mình, giọng lạnh như băng nói một chữ...
"Cút."
Sắc mặt lão giả* nhất thời vặn vẹo, Lạc Phồn bên cạnh cũng không nhịn được nữa, trực tiếp quát lên, "Hoằng Nghị, ngươi đây là có ý gì?!"
(*Lão giả: người già, người lớn tuổi)
Thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, người khuyên bảo bên cạnh ngày càng nhiều, một số người có danh vọng của Thanh Lưu Thành cũng đứng dậy, bọn họ muốn người tên Hoằng Nghị lùi một bước, có lời gì, sau này hãy nói...
Tầm nhìn Hoằng Nghị từ trên mặt Lạc Cẩn trượt lên hỷ phục* trên người hắn, phục sức** hoa mỹ chỉ đổi lấy của hắn một tiếng hừ lạnh, Hoằng Nghị không nhìn Lạc Phồn, nhưng lời này là nói với hắn...
(*Hỷ phục: áo cưới)
(**Phục sức: Trang phục + Trang sức)
"Ngươi hiểu rõ." Hắn có ý rằng việc hắn vì sao tới đây, Lạc Phồn hẳn là hiểu rõ hơn ai hết.
Lạc Phồn nhất thời nghẹn họng, Hoằng Nghị lúc này mới chậm rãi giơ mắt lên, một lần nữa đối mắt cùng Lạc Cẩn...
"Quân cờ." Giọng hắn băng lãnh, thế nhưng mọi người có thể nghe ra ý đùa cợt và khinh rẻ trong đó.
Lời này vừa nói ra, mặt mũi Lạc Phồn cũng không nhịn được, cũng bất chấp sẽ tạo nên ảnh hưởng gì, gọi hộ viện đuổi Hoằng Nghị ra ngoài, mà tùy tùng Hoằng Nghị lại trước một bước bao vây bọn họ vào bên trong, cầm binh khí trong tay giằng co cùng hộ viện Lạc Phủ...
Một hồi tiệc cưới vui vẻ này rất nhanh thì biến thành trò khôi hài, bất quá người kia cũng không hoảng hốt, vẫn như trước giơ chén rượu, nhìn Lạc Cẩn..."Ta sẽ đi."
Hoằng Nghị không cần Lạc Gia đưa tiễn, nhưng trước khi đi, hắn còn muốn đưa lên lễ vật của hắn...
"Lạc Gia, xong rồi."
Lời này vừa dứt, Ngôn Vô Trạm phát hiện biểu tình trên mặt quan khách đang ngồi ít nhiều đều có thay đổi, ngay cả người khuyên bảo cũng không lên tiếng nữa... Bầu không khí từ giằng co, trở nên căng thẳng.
Tình hình Lạc Gia hiện tại không thể so với trước, Hoằng Nghị nói không phải là không có đạo lý, mặc dù bây giờ Lạc Gia vẫn còn rất tốt đẹp, thế nhưng...
Hoằng Gia cùng Lạc Gia ở vào thế đối địch, trước khi phân thắng bại, bọn họ cũng không muốn đắc tội ai, vũng nước đυ.c này cũng không ai muốn nhảy vào, vì giữ mình, có người mượn cớ rời khỏi...
Người này vừa mở miệng, người rời đi ngày càng nhiều, Lạc Phồn đen mặt nghe các loại lý do cáo từ, trong đôi mắt kia đã bốc lửa hừng hực...
Lạc Cẩn thật ra lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cùng Hoằng thiếu gia bình tĩnh nhìn nhau... Ngay cả lời vừa rồi chăm chọc hắn, hắn cũng không để ý.
Một chút lạnh lẽo, một chút yên tĩnh, không ai nhìn ra ý tứ bao hàm trong ánh mắt đó.
Bầu không khí vốn náo nhiệt, sau một lát chỉ còn đống bàn ghế hỗn loạn, đồ ăn phía trên lại thật ngay ngắn như lúc ban đầu, cơ bản không có biến động nhiều...
Người đều đi rồi, mặt mũi mất hết, Lạc Phồn cũng không cần cố kỵ gì nữa, cho hộ viện trực tiếp ra tay, nhưng lúc này, Hoằng Nghị cũng thu lại chén rượu trước sau vẫn giơ ra kia, sau đó quay sang Lạc Cẩn làm một động tác mời rượu, ngửa đầu một cái, đem chén rượu kia uống sạch sẽ...
"Sẽ càng mất mặt." Lạc Phồn đã đánh mất mặt mũi một lần, nếu đánh nhau thật, hắn sẽ càng mất mặt hơn. Lạc Gia cũng sẽ mất mặt theo.
Chén rượu nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, để lại một tiếng vang thanh thúy, náo loạn cũng náo loạn xong rồi, Hoằng Nghị quay đầu bước đi, hoàn toàn không để sắc mặt xanh đen của Lạc Phồn vào mắt.
Tùy tùng của Hoằng Nghị phách lối đẩy hộ viện Lạc Gia ra, mở đường cho Hoằng Nghị.
Không có chỉ thị của Lạc Phồn, hộ viện cũng không dám xem thường vọng động...
Hoằng Nghị vừa đi mấy bước, Lạc Cẩn trước sau vẫn im lặng đột nhiên mở miệng...
"Hoằng thiếu gia." Thanh âm Lạc Cẩn không lớn, nhưng lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ngay cả Hoằng Nghị đang đi tới trước cũng phối hợp dừng lại bước chân. Trên gương mặt tiều tụy của Lạc Cẩn không có quá nhiều biểu tình, vô cùng nhẹ nhàng nói một câu.
"Rượu này để trước mặt ta lâu như vậy, Hoằng thiếu gia không sợ nhiễm phải quái bệnh trong người ta sao? Như vậy có thể sẽ chết người."
Câu sau cùng của Lạc Cẩn, nói cực kỳ thong thả, hai chữ "Chết người" cũng nhấn đặc biệt rõ ràng, Ngôn Vô Trạm phát hiện, gương mặt Hoằng Nghị trước sau không có biểu tình gì lại có thay đổi rất nhỏ...
Ngôn Vô Trạm nghĩ, lời này Lạc Cẩn nói vừa đúng, nhìn như tùy ý, nhưng trong đó lại ẩn chứa rất nhiều tầng ý nghĩa...Lạc Cẩn này, rất lợi hại.
Bất quá rất nhanh, Hoằng Nghị lại lần nữa cất bước, đi về phía trước...
Bọn hạ nhân* còn chưa khôi phục tinh thần trước biến cố bất thình lình, Ngôn Vô Trạm cũng không có động tác gì, chỉ là quan khách vừa rồi lúc rời đi, đυ.ng ngã mấy cái ghế, hắn tiện tay đỡ lên, việc này khiến cho chỗ hắn đứng vừa vặn... ngay trên đường Hoằng Nghị đi ra cửa lớn.
(*Hạ nhân: tôi tớ trong nhà, người vai vế thấp.)
Hắn vừa vặn rất chuẩn xác chặn lại.
Hoằng Nghị hướng Ngôn Vô Trạm đi tới, trong ánh mắt u ám đầy hàn ý, ánh mắt lẫm liệt khiến người khác không rét mà run, ngay cả người làm bên cạnh cũng không nhịn được lui về sau, thế nhưng Ngôn Vô Trạm một chút cũng không động... Vẫn như cũ đứng ở đó.
Ánh mắt Hoằng Nghị hướng về phía trước, dời đến trên người người kia, đây là người thứ hai hắn nhìn từ khi tới Lạc Phủ... Hàn ý dâng lên trong mắt, phảng phất như cát bụi im lặng bị gió nhẹ cuồn cuộn cuốn lên, ban đầu chỉ là vòng xoáy rất nhỏ, từ từ liền biến thành cuồng phong...
Hoằng Nghị khí thế dọa người, nhưng đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, không coi vào đâu, thế gian này không có bất kỳ ai có thể dùng khí thế áp đảo hắn, hắn là đế vương, một thân hoàng uy không thể noi theo, cũng không thể so sánh...
Ngôn Vô Trạm biết Hoằng Nghị đang nhìn hắn, ban đầu hắn còn mơ hồ, nhưng rất nhanh phát hiện mình đang chắn đường, hắn không phải cố ý, trước đây hắn đi đâu, đó chính là đường, từ trước đến nay chỉ có người khác nhường đường cho hắn, cho nên hắn cơ bản cũng không chú ý tới việc mình chắn đường nữa...
Hiện tại thân phận của hắn là hạ nhân, cho nên Ngôn Vô Trạm rất nhanh lui về phía sau tránh đường. Lúc này Hoằng Nghị đã đi tới trước mặt hắn, hắn tránh đi hơi trễ, thân thể hai người gần như quẹt vào nhau.
Lúc Hoằng Nghị lướt qua hắn, ánh mắt hơi rũ xuống mang theo nguy hiểm. Ngôn Vô Trạm rõ ràng cảm giác được, người kia nhìn hắn một cái... Cái nhìn kia cơ bản không có bất kỳ cảm tình gì, chỉ có nhiệt độ lạnh như băng.
Hoằng Nghị mang theo người của hắn rời khỏi, chỉ để lại cho Lạc Gia một kết cục khó xử, Lạc Phồn tức giận nghiến răng nghiến lợi, hắn hung tợn lệnh cho tổng quản thu dọn tàn cục, liền phẩy tay áo bỏ đi...
Trước khi đi, hắn còn hung dữ trừng mắt liếc Lạc Cẩn, bọn hạ nhân không dám nói nhiều, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, mỗi người đều bận rộn với việc của mình. Thấy Lạc Cẩn bị trừng, Ngôn Vô Trạm cũng mau chóng dời tầm mắt đi, có rất nhiều việc hắn không nên thấy, cũng không nên để ý... Bằng không, sẽ rước lấy cho mình rất nhiều phiền phức.
Ngôn Vô Trạm cùng bọn hạ nhân làm việc, hắn cũng không để ý, Lạc Cẩn vẫn đứng ở đàng xa đang nhìn hắn...
Hôn lễ của Lạc Cẩn tan rã trong không vui, Lạc Phồn tức giận đến cơm tối cũng không ăn, toàn bộ Lạc Phủ đều rơi vào trạng thái khẩn trương, không ai dám nói một câu, đều muốn ngậm kín miệng, rất sợ tai họa đưa tới.
Lạc Phủ vốn nên vui vẻ tưng bừng hiện tại đặc biệt yên tĩnh, trời vừa tối, công việc của mình kết thúc, liền đều vội vàng trở về phòng, ngoại trừ hộ viện còn đang có công tác khác, Lạc Phủ đã nhìn không thấy một hạ nhân...
Tình hình này vừa vặn thuận lợi cho Ngôn Vô Trạm.
Hắn là hạ nhân, còn là cho ngựa ăn, cơ hội để hắn có thể đi vào những chỗ quan trọng trong Lạc Gia hầu như không có, hắn muốn điều tra gì đó, tạm thời cũng chỉ có thể đợi khi không có người, lặng lẽ lẻn vào...
Hiện nay chính là thời điểm tốt nhất.
Tuy rằng ban ngày hắn tỏ vẻ đối với Lạc Phủ hoàn toàn không biết gì cả, nhưng trên thực chất, bố cục Lạc Phủ hắn vô cùng rõ ràng, chỗ nào có thứ gì, Ngôn Vô Trạm đều biết.
Người kia mặc trang phục hạ nhân Lạc Phủ, vừa ngáp dài vừa đi về phía trước, hắn nửa mê nửa tỉnh, ngay cả mắt cũng không hoàn toàn mở ra, hắn cứ duy trì bộ dạng này, mãi cho đến thư phòng Lạc lão gia.
Dọc đường, không gặp một hạ nhân nào, hắn cũng khéo léo tránh thoát ánh mắt của hộ viện, Ngôn Vô Trạm quan sát bốn phía, xác định xung quanh không có ai liền rón rén đi vào thư phòng.
Thư phòng Lạc lão gia rất lớn, mọi thứ đều ngăn nắp trật tự, Ngôn Vô Trạm rất rõ ràng có một số thứ không thể bày ra ngoài, cho nên hắn muốn tìm chính là cửa ngầm...
Người kia đứng trong gian phòng lớn như vậy, quan sát chung quanh, hắn không tùy tiện tìm kiếm, mà ngầm đánh giá chỗ có thể có cửa ngầm, nếu chưa thật nắm chắc, Ngôn Vô Trạm sẽ không đánh rắn động cò.
"Ngươi ở đây làm gì?"
Lẳng lặng không tiếng động, phía sau người kia bất chợt truyền đến giọng nói, hắn hoảng kinh, một trận gió lạnh theo sống lưng xông tới.
Hắn không nghe thấy tiếng bước chân, dựa theo tu vi của hắn, nếu có người đến gần thư phòng này, hắn sẽ không thể không phát giác.
Thế nhưng, đối phương cũng như u hồn, khiến hắn không hề phát hiện.
Người kia chỉ khựng lại chốc lát, lúc này mới chậm rãi quay đầu, một tích tắc ngắn ngủi, hắn đã nghĩ ra cách ứng đối.
Bất quá đợi hắn thấy rõ người phía sau, người kia rõ ràng ngây ngẩn cả người.