Hoài Viễn cẩn thận nghe người kia dặn dò, hắn không phát ra bất kỳ thanh âm gì, chỉ thỉnh thoảng nhẹ gật đầu một cái, biểu thị đã rõ.
Ngôn Vô Trạm không có cách nào rời khỏi lều của Vân Dương quá xa, vì vậy y chọn một chỗ tương đối yên tĩnh, gần đây tuy vẫn có binh sĩ tuần tra, bất quá nếu không quan sát tỉ mỉ sẽ không cách nào phát hiện Hoài Viễn ...
Hoài Viễn vẫn mặc y phục dạ hành như trước, đứng trong bóng tối, người kia ở chỗ sáng vừa hay thu hút chú ý của người ngoài, lại có thể che chắn Hoài Viễn. Nếu có người tới gần, Hoài Viễn rất dễ để thoát thân.
Trong tình huống này, bọn họ tạm thời bỏ qua việc phân chia chủ tớ, người kia dán chặt vào tai Hoài Viễn dặn dò, lời của y trực tiếp truyền vào trong tai của hắn, không thể sót...
Ngôn Vô Trạm nói xong, Hoài Viễn cũng không lập tức nhận lệnh rời đi, mà hơi nghiêng đầu nhìn người kia, như đang dò hỏi, làm như vậy, có phải có chút không ổn hay không...
"Cứ vậy mà làm." Người kia không giải thích nhiều, đây là y sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới đi đến kết quả, dù có chút mạo hiểm, bất quá sẽ giúp hắn nhanh chóng biết được đáp án, Ngôn Vô Trạm đã chịu đựng đủ đám sương mù dày đặc vĩnh viễn không quét ra được này.
Bất kể lúc nào, Hoài Viễn cũng sẽ không hoài nghi quyết định của Ngôn Vô Trạm. Chỉ cần y muốn, Hoài Viễn sẽ thay y hoàn thành, lo lắng trên mặt được sự nghiêm nghị thay thế, Hoài Viễn cúi đầu đáp lại "Vâng".
Bởi vì chỗ này cũng không rộng lắm, hai người lại đứng rất gần, Hoài Viễn cúi đầu mộ cái, lỗ tai vừa vặn quét qua môi của người kia, cảm giác mềm ấm khiến Hoài Viễn ngẩn ra...
Hoài Viễn từ nhỏ đã ở cạnh y, làm việc chắc chắn, lại hiểu chuyện, ngoại trừ nghe lời, Hoài Viễn dường như cái gì cũng sẽ không...
Ngôn Vô Trạm rất thích hắn.
Đối với nọi việc của hắn cũng rõ như lòng bàn tay.
Hoài Viễn hơi lộ ra cứng đờ khiến y nhớ lại rất nhiều chuyện, tâm tình căng thẳng trong lòng người kia giảm đi không ít. Đôi môi vẫn luôn mím chặt cũng bắt đầu từ từ nhếch lên.
Y sờ sờ môi của mình, lại sờ sờ tai Hoài Viễn, sợ làm người khác chú ý, âm thanh của bọn họ vẫn rất nhỏ, hiện tại chính là, "Hoài Viễn đã trưởng thành, cũng đến lúc nghĩ đến phụ nữ rồi."
Nếu không sao vừa đυ.ng lại có phản ứng lớn như vậy...
Lời nói không có hàm ý gì này của người kia khiến Hoài Viễn ở trong bóng tối gò má đỏ bừng, người kia không thấy rõ lắm, nhưng nhiệt độ trong tay cũng đã nói lên biến đổi của Hoài Viễn...
Y nói đúng rồi.
Hoài Viễn vẫn theo y, bảo hộ y, hắn chưa từng làm những "việc riêng" gì...
Đàn ông bình thường đến mười sáu mười bảy tuổi hầu như đều sẽ phá thân*, mà Hoài Viễn cũng hơn hai mươi rồi, hình như chưa hưởng qua mùi vị phụ nữ...
(*Phá thân: phá zin, đập thùng )
Y hình như đối với Hoài Viễn quá nghiêm khắc, quá không quan tâm...
Đều là đàn ông, y biết Hoài Viễn như vậy vất vả bao nhiêu.
Ngôn Vô Trạm có chút tự trách.
"Đợi lần này trở về, ta sẽ tìm cho ngươi một cô nương xinh đẹp." Người kia thấp giọng cười nói, cấm vệ có thể thành thân*, Hoài Viễn theo y nhiều năm như vậy, y chắc chắn sẽ không bạc đãi hắn.
Ngôn Vô Trạm nói tìm cho hắn một cô nương, cũng sẽ không phải một cô gái tầm thường như người ta, y muốn tìm người xứng đôi với Hoài Viễn."
Nếu ngươi có người thích hợp, cứ nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi làm chủ, chỉ cần là ngươi vừa ý, dù là công chúa cũng sẽ gả cho ngươi."
(*Thành thân: thành hôn, kết hôn, lấy vợ...)
Công chúa mà Ngôn Vô Trạm nói chính là tỷ muội* của hắn, lúc hắn mới đăng cơ* không lâu, nữ nhi trong nhà vẫn chưa dứt sữa, y không thể nhận Hoài Viễn làm phò mã...
(*Tỷ muội: chị và em gái)
(*Đăng cơ: lên ngôi vua)
Quân vô hí ngôn*, Hoài Viễn biết được lời người kia là thật, việc này với hắn mà nói là tin khá chấn động cũng phấn khởi...
(*Quân vô hí ngôn: Vua không nói đùa)
Hoài Viễn ngẩng đầu nhìn y, trong bóng tối, trong ánh mắt lóe ra tia sáng khác thường...
"Có thật là chỉ cần Hoài Viễn thích, ngài cũng sẽ vì Hoài Viễn làm chủ?" Nhìn mặt người kia, Hoài Viễn chậm rãi hỏi.
Ngôn Vô Trạm không để ý thay đổi của Hoài Viễn, y gật đầu, "Đương nhiên, chỉ cần ngươi thích, bất kể là ai, ta đều sẽ khiến hắn trở thành người của Hoài Viễn ngươi."
Hoài Viễn nở nụ cười, bất quá nơi này thực sự quá tối, tia sáng trong mắt và nụ cười này của hắn, người kia một chút cũng không phát hiện...
Ngôn Vô Trạm thấy Hoài Viễn nghiêng đầu, y chỉ cho rằng đây là Hoài Viễn xấu hổ...
Y thật ra rất muốn nhìn thử dáng vẻ xấu hổ của Hoài Viễn, thanh niên kiên cường mạnh mẽ này...
Đáng tiếc, quá tối.
Qua Nhĩ Tộc gần đây tập kích nhiều lần, Vân Dương mấy ngày này đều ở bên ngoài, dù vậy, người kia cũng không thể ở lại đây lâu, nếu bị người khác phát hiện, sẽ không thể giải thích...
Hoài Viễn cũng hiểu rõ, hắn không thể ở lâu, bất quá trước khi đi vẫn không quên nhắn nhủ người kia, mọi việc đều phải cẩn thận, đặc biệt phải đề phòng Vân Dương.
Trong khoảng thời gian này Hoài Viễn tuy không xuất hiện, nhưng không có nghĩa là hắn không biết chuyện gì xảy ra...
Ngược lại, hắn biết tất cả.
Nghe được lời Hoài Viễn, người kia đột nhiên nhớ tới việc xảy ra ngày hôm đó, sau khi y bị Vân Dương đuổi ra, bọn người Hoài Viễn vẫn ẩn nắp xung quanh, bọn họ hẳn là thấy dáng dấp của người đã trêu đùa y...
Bất quá người kia chỉ là suy nghĩ một chút, y cũng không hỏi đến, việc này với hắn mà nói là việc khá khó chịu, y tự nhiên sẽ không tự vạch trần vết sẹo, mà bọn người Hoài Viễn cũng sẽ không hỏi.
Ở trước mặt Hoài Viễn, hoàng uy* che giấu tại thời khắc này tự nhiên mà lộ ra, giống như một thói quen. Nhìn Hoài Viễn rời đi rồi, người kia xoay người, bất quá nơi này rất hẻo lánh, y cũng không cần để tâm che giấu gì, thế nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy được người không ngờ tới...
(*Hoàng uy: uy phong của hoàng đế)
Vân Dương ở ngay cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn hắn.
Người kia cứng đờ, lưng chợt lạnh.