- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 17
Ngự Hoàng
Chương 17
Tỉnh lại trong lòng Vân Dương, đối với Ngôn Vô Trạm mà nói đây là việc khá mới mẻ. Hắn phải mất thời gian rất lâu mới có thể chấp nhận sự thật này cùng sự tồn tại của thứ đặt trên eo mình...
Đây đã xem là gì?
Từ tối qua đến bây giờ, Ngôn Vô Trạm vẫn luôn mơ hồ, hắn cơ bản không rõ cơn giận của Vân Dương từ đâu đến, tình trạng của bọn họ hiện giờ là xảy ra chuyện gì...
Vào lúc này, Vân Dương tỉnh dậy.
Tên Vân Dương này, lúc thức dậy thường rất khó chịu. Vân Dương làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, dù đi ngủ trễ cỡ nào, đều đúng giờ này thức dậy, vì vậy không ai dám liều mạng tới quấy rầy hắn...
Buổi sáng Vân Dương là đáng sợ nhất.
Hắn đầu tiên là xoa xoa vùng xung quanh lông mày, sau đó mới hung hăng mở mắt. Vân Dương nhìn thấy không phải hình ảnh quen thuộc, mà là cái ót của đàn ông...
Cái gì... đây?
"Ai cho ngươi lên đây!" Vân Dương nhớ ra đó là vật gì, lửa giận theo đó mà đến, bất quá người kia ngủ ở bên trong, y không có cách nào một cước đá hắn xuống giường, tạm thời chỉ có thể nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến này.
Ngôn Vô Trạm thở dài, sau đó từ từ xoay người lại, hắn cũng không dự định mặt đối mặt với Vân Dương, mà chỉ ngồi dậy...
Hắn là người vô tội không phải sao?
Hắn chỉ vào quần áo xốc xếch của mình, nói với Vân Dương, "Là tướng quân ngài cho ta lên."
Quần áo cũng là do Vân Dương kéo ra.
Người này ngày hôm qua không được thỏa mãn từ mấy cô gái, vẫn sờ soạng hắn hơn nửa đêm...
Vừa nắn vừa xoa...
Hiện tại dấu vết trên người hắn, so với hôm qua nhiều hơn rất nhiều, "màu sắc hiện ra" hoàn toàn.
Hắn còn chưa có tức giận, Vân Dương phát hỏa cái gì?
Vân Dương trừng hai mắt, nhìn Ngôn Vô Trạm, lại nhìn tay của mình, tay y nắm lại như hình móng vuốt, hướng về phía trước...
Y nhớ không rõ, thế nhưng, hình như tối qua vẫn luôn sờ gì đó...
Rất có xúc cảm.
Cũng rất thỏa mãn...
Cảm giác đặc biệt, tựa như bây giờ vẫn ở trong lòng bàn tay, không nỡ rời đi...
Sau đó Vân Dương nhớ lại việc trước khi ngủ, bất quá, lão già này, thật sự sờ thích như vậy sao?
Mang theo hoài nghi, Vân Dương dĩ nhiên lại sờ soạng hai cái, y nằm, người kia ngồi, y trực tiếp đưa tay vào trong quần của hắn, xoa xoa mông hắn...Vân Dương dùng khuôn mặt tức giận làm cái chuyện này, thật không nói được gì...
Nhìn thấy bộ dạng của y, người kia quên cả kéo tay y ra, cũng không biết là nên giận hay giả ngu, cứ để y sờ soạng như vậy một lúc lâu...
Cảm giác và trí nhớ chồng lên nhau, Vân Dương xác nhận người y sờ không sai chính là Ngôn Vô Trạm.
Mấy ngày không sờ đến, người này lại càng ngày càng thích tay, so với lần đầu y sờ, như có cảm giác nhiều hơn...
"Ngươi mỗi ngày đều đi tắm sao?" Vân Dương chậm rãi ngồi dậy, không khí lúc rời giường khiến đầu y rất khó chịu, y túm gọn tóc, tiện thể dùng dây buộc lại. Vân Dương cũng không thích đầu tóc tán loạn, bất quá ngược lại, y thật rất thích xem người khác đầu tóc rối bù.
Người này bộ dáng như vậy lại rất tốt.
Nhìn tay đang nắm lấy tóc mình, người kia gật đầu, "Trong lúc nấu nước cho tướng quân, ta có tắm rửa sơ qua."
Nước trong quân là thứ hiếm, chỉ có Vân Dương mới có thể sử dụng như vậy, phần lớn binh sĩ đều rất lâu mới tắm một lần, người này là hưởng phúc của Vân Dương mới có thể tắm rửa mỗi ngày...
Đây là thói quen của hắn, không tắm, ngủ không ngon.
Thế nhưng...
"Ngươi có biết, binh sĩ không được tùy ý dùng nước chứ?" Tóc người kia cũng rất tốt, cũng không dài lắm, nhưng sợi tóc đen nhánh, mỗi sợi đều cứng cõi như tính cách của hắn.
Vân Dương là một người phân rõ đúng sai, ở trước mặt Vân Dương, không ai có đặc quyền, mọi người đều phải theo quy củ mà làm, Ngôn Vô Trạm biết, hắn đã sai.
Ngôn Vô Trạm không nói gì, Vân Dương buông tóc hắn ra, tuy nói vậy, người này sờ thích như vậy, ôm thích như vậy, y nhất định sẽ không phung phí của trời, nhưng y cũng không tình nguyện đi ôm trứ một thứ hôi hám...
Vân Dương nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của người kia, đột nhiên nở nụ cười, hắn tựa như con mèo leo lên người người kia, nấm tay chống thành giường, từ trên cao nhìn xuống nâng cằm người kia. Khóa miệng khẽ nhếch, mơ hồ lộ ra nguy hiểm, đôi môi mỏng mà xinh đẹp của Vân Dương dán lên chóp mũi người kia, nhẹ nhàng đóng mở...
"Không sao cả, buổi tối, chúng ta cùng tắm."
Cổ họng người kia căng thẳng, trái cổ chậm rãi cử động lên xuống, tầm mắt hai người dính liền, một giây này tựa như không cách nào rời ra...
Ngưng lại.
Con ngươi đầy ngạo khí của Vân Dương chậm rãi nhắm lại, Ngôn Vô Trạm theo bản năng nắm tay lại, đôi môi xoa chóp mũi của hắn kia trượt xuống dưới, hơi thở Vân Dương cách hắn rất gần, rất gần...
Người kia hít thở không thông.
Thế nhưng hơi nóng kia cũng lướt qua môi hắn dời ra phía sau, y cắn lấy vành tai của hắn, "Buổi tối cùng tắm, ta sẽ giúp ngươi rửa sạch từ trong ra ngoài."
Vân Dương nói đầy ám muội, còn cố ý nhấn mạnh bốn chữa "từ trong ra ngoài".
Sau đó liền nhảy xuống khỏi giường.
Người kia vuốt lên vành tai nóng hổ của mình, cả buổi cũng không có phản ứng, hắn tưởng rằng, Vân Dương muốn hôn hắn...
Vân Dương phát điên rồi, hắn cũng bị lây rồi, tia điên loạn này, đến giờ vẫn chưa tiêu tán.
Hắn bị ảnh hưởng quá sâu...
Dù nghĩ như vậy, nhưng vừa nhìn thấy Vân Dương, người kia vẫn là thoáng cái liền nhớ tới "hẹn hò" buổi tối...
Vân Dương hôm nay thật bất ngờ, không để hắn lại trong lều, mà đưa đi ngoại thành.
Cả ngày đều mang hắn theo.
Thời điểm này, Qua Nhĩ Tộc lương thảo dồi dào, nhiều lần tập kích, Vân Dương mỗi ngày đều sẽ đến kiểm tra chỉ huy. Ngôn Vô Trạm nghĩ, là một tướng quân, Vân Dương rất xứng đáng với chức vụ.
Tìm không ra bất kỳ tật xấu gì.
Lại rất ưu tú.
Việc này cùng tưởng tượng của Ngôn Vô Trạm trước đây có chút khác biệt.
Chỉ là nếu tính cách của hắn không nên xấu xa như vậy thì tốt hơn.
Buổi tối, hắn và Vân Dương ở ngoại thành ăn vài thứ đơn giản. Vân Dương không kén ăn, binh sĩ ăn cái gì hắn sẽ ăn cái nấy, không khác biệt gì, điểm này cũng khiến Ngôn Vô Trạm âm thầm khen ngợi.
Trên đường trở về, hai người vẫn cùng cưỡi một con ngựa, bụng cũng đã được lấp đầy, tình hình chiến đấu cũng rất ổn định, tâm tình Vân Dương hôm nay đặc biệt tốt. Y để cho người kia nắm dây cương. Y từ phía sau ôm hắn, đôi tay không lúc nào nghiêm túc...
Ngôn Vô Trạm bị hắn nắn bóp, mấy lần thiếu chút nữa trượt xuống ngựa, nhưng vào lúc mấu chốt, Vân Dương đều sẽ đỡ lấy hắn, sau đó tiếp tục sờ soạng...
Người kia cứ dở khóc dở cười như vậy cùng với cơn giận dâng trào bị y sờ về đến lều. Vân Dương là tướng quân, hắn trực tiếp quay về lều, đáng thương Ngôn Vô Trạm chân mềm nhũn lại phải đi nấu nước, chờ hắn chuẩn bị nước xong rồi, Vân Dương lại sai hắn đi lấy rượu tới...
Vân Dương bình thường không uống rượu, thế nhưng hôm nay tâm tình thật là tốt.
Uống một chút cũng không sao.
Ngôn Vô Trạm đi tìm binh sĩ lấy rượu, lại lấy hai miếng thịt bò nhắm rượu, thế nhưng vừa đến cửa, hắn lại cứng đờ...
Hai nàng kia không biết được đưa tới từ lúc nào, hiện tại phanh – ngực – hở - đào - hầu hạ Vân Dương, mà Vân Dương lại ngồi dựa lưng trong thùng gỗ, vẻ mặt thích thú hưởng thụ...
Nghe tiếng động, hai nàng kia đồng loạt nhìn về phía Ngôn Vô Trạm, ánh mắt khá không thân thiện.
Người kia cau mày.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 17