Người dưới quyền mấy tên này gộp lại cũng đủ hợp thành một đội quân, có điều vì người của bọn họ không ở cùng một chỗ, để tập hợp tất cả lại cũng cần thời gian nhất định. Vì để không lãng phí thời gian, bọn họ tạm thời sắp xếp mọi người hội hợp ở ải An Đồng.
Đó là ải lớn cuối cùng hướng về đế đô, cũng là cửa ải nguy hiểm nhất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Phó Đông Lưu sẽ cùng Ngôn Vô Trạm phân thắng bại ở đó. Đương nhiên, điều kiện quan trọng là Ngôn Vô Trạm không bị y diệt giữa đường.
Có điều Phó Đông Lưu không thể nào thành công. Phó Đông Lưu không thể điều hết đội ngũ của y tới phục kích Ngôn Vô Trạm, như vậy sẽ khiến y hai mặt gặp địch, y chỉ có thể đánh lén.
Nhân số đội ngũ hộ tống Ngôn Vô Trạm khá khả quan, bên cạnh hắn còn có cao thủ am hiểu ám sát và đánh lén Nhược Phù Cung, Phó Đông Lưu gần như không có chút phần thắng, Lạc Cẩn không loại được y, cũng sẽ không thể để Ngôn Vô Trạm chết giữa đường.
Vì vậy ải An Đồng chính nơi xoay chuyển vận mệnh, lãnh thổ Nam Triều này, đến cuối cùng sẽ thuộc về ai. Là Ngôn Vô Trạm tiếp tục sở hữu giang sơn, hay là Phó Đông Lưu thành công lật đổ, để hoàng thất hiện giờ trở thành tiền triều. . . . . .
Tương lai không xa, tất cả những thứ này sẽ được công bố, có điều Ngôn Vô Trạm tràn đầy tự tin, dù Phó Đông Lưu hung hăng ngang ngược cỡ nào, đến cuối cùng, cũng chỉ có con đường chết.
Chuyện ngày hôm qua cùng khúc nhạc đệm sáng nay đều vì sắp khởi hành mà nhạt đi, Hoài Viễn bên này cũng đã sớm chuẩn bị sắp xếp, bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường, có điều trước khi đi, bọn họ phải ở chỗ này của Mộ Bạch ăn một bữa cơm cuối cùng.
Điểm tâm hôm nay so với trước đây đều phong phú hơn, Mộ Bạch còn chuẩn bị rượu, không khí này khá không tệ, nếu Ngôn Vô Trạm có thể dựng thẳng thắt lưng thì tốt hơn. . . . . .
Hắn là được Hoài Viễn đỡ ngồi xuống, sau lưng còn lót hai cái nệm êm. Dáng vẻ quái dị của hắn thu hút sự chú ý của mọi người.
"Sao vậy?" Hắn ngồi xuống, Lạc Cẩn hỏi trước tiên.
"Eo. . . . . . đau." Người kia cười nói, trong giọng nói không hề có một chút không tự nhiên.
Nhưng Lạc Cẩn nghe xong lời này, lại là dáng vẻ như có điều gì suy nghĩ, tròng mắt u ám kia còn không ngừng nhìn về bên eo hắn, một nhìn vừa rì rầm tự nói: "Eo. . . . . . sao?"
Hỏi dò gần như ám chỉ của Lạc Cẩn khiến Bắc Thần đang ngậm đũa theo bản năng gãi đầu một cái, y nhớ hôm qua lúc Ngôn Vô Trạm rời đi hình như không có vấn đề gì, chạy còn nhanh hơn thỏ. . . . .
Sau đó y gãi đầu, y biết y rất dũng mãnh, có điều mới làm một lúc như vậy không đến nỗi khiến eo hắn trở thành như vậy chứ?
Bắc Thần không nghĩ ra, liền nháy mắt với người kia, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy dáng vẻ gian tà này của Bắc Thần, lập tức chán ghét xoay mặt qua chỗ khác. . . . . .Nhưng xoay đầu cũng không khiến hắn bớt lo, Ngôn Vô Trạm còn chưa nhìn rõ mặt mũi người bên cạnh, liền nghe thấy. . . . . .
"Sắc mặt hoàng thượng không tốt lắm."
Ngôn Vô Trạm lập tức cùng hắn đối mắt, lời này của Mộ Bạch không đi qua não đã nói thẳng ra, ai bảo hắn đột nhiên quay lại, khiến y một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có.
Sắc mặt không tốt là vì tiêu chảy. . . . . .
Thế nhưng Ngôn Vô Trạm không muốn nói chuyện này, đồ ăn đồ uống đều như nhau, hắn phải làm sao giải thích hắn bị giày vò hơn nửa đêm. . . . . . là vì tiêu chảy, hắn cũng từ chỗ Hoài Viễn gián tiếp biết được rồi*. Có miệng khó trả lời mà.
(Ở đây ý nói nguyên nhân bị tiêu chảy không phải do ăn nhầm cái gì đó mà vì lý do đặc biệt đã nói ở chương trước nên không thể nói ra).
"Dùng bữa đi." Ngôn Vô Trạm cứng rắn chuyển đề tài, có điều vẫn tự nhiên như cũ. Hắn sau khi nói xong cũng không nhìn vẻ mặt mọi người, trực tiếp quay sang Hoài Viễn, ra hiệu hắn rót đầy rượu cho hắn, "Hành trình lần này, toàn bộ dựa vào các người, lời khách sáo không cần nói nhiều, ân tình của các người, trẫm nhớ kỹ, trẫm kính các người một chén, chúc chúng ta khai cờ thắng lợi."
Ngôn Vô Trạm nói xong, liền định uống một hơi cạn sạch, nhưng tay kia mới giơ lên, tiêu điểm của mọi người lại tập trung lên cổ tay hắn, còn về nội dung hắn nói, lại không ai để ý. . . . . .
"Tay ngươi làm sao vậy?" Lần này là Bắc Thần hỏi, hắn không nhớ hôm qua Ngôn Vô Trạm bị thương ở tay.
Người kia ngẩn ra, lúc này mới phát hiện tay áo mình trượt xuống dưới, chỗ bị Hoằng Nghị đánh lại rõ ràng như vậy bầy ra trước mặt mọi người, hai đòn này của Hoằng Nghị hôm qua khá tàn nhẫn, hắn vốn cho vết này không quá mười ngày nửa tháng là khỏi, nhưng không ngờ, hôm nay ngoại trừ nhìn ghê gớm một chút, những thứ khác cũng không chút chậm trễ.
Có điều hiện giờ vết thương kia, nhìn không giống như bị đánh, lại giống như bị người dùng sức siết ra.
Người kia không để lại dấu vết kéo ống tay áo lại lần nữa, biểu hiện trên mặt cũng không có bất kỳ thay đổi nào, hắn không muốn lại tiếp tục hỏi về việc trên người hắn, nhưng tính tò mò của mọi người hoàn toàn bị hắn khơi dậy rồi, Bắc Thần vẫn cau mày, ánh mắt kia cũng từ từ chuyển thành nghi ngờ, "Eo đau? Tay bị thương? Sắc mặt lại khó coi như vậy, nói. . . . Cuối cùng tối qua ngươi đã làm gì?"
"Đùng!" Ngôn Vô Trạm chưa kịp trả lời, Hoằng Nghị đột nhiên đứng lên, tiếng động vừa rồi là y gõ đũa lên bàn phát ra, hành động này của y, thành công cắt ngang Bắc Thần.
Y thứ gì cũng không ăn, ly rượu trước mặt cũng đầy, Hoằng Nghị không nhìn bất luận ai, trực tiếp rời đi. Hoằng Nghị xưa nay lạnh lùng, nhưng hiện giờ, Ngôn Vô Trạm lại cảm thấy xa cách. Cơn giận của Hoằng Nghị càng lớn rồi.
Có điều Hoằng Nghị rời đi cũng không ảnh hưởng tâm tình của bọn họ, bữa cơm này ăn khá vui vẻ, không có bi tráng, chỉ có ý chí chiến đấu sục sôi.Dùng cơm xong, Bắc Thần liền dẫn người kia tới phòng của mình, dù y rất muốn cùng Ngôn Vô Trạm "nghỉ ngơi" một hồi, có điều thời gian không nhiều, đội ngũ đã chuẩn bị xong, Bắc Thần dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi gương mặt cho người kia, nhìn trong gương vẫn là bộ mặt xấu xí, người kia không tự chủ được nở nụ cười.
Đều là dịch dung, rõ ràng kỹ thuật của Bắc Thần tốt hơn rất nhiều. Chỉ là gương mặt Bắc Thần đổi, không có cái nào có thể khen. Xấu muốn chết. Thế nhưng lại không chán ghét, xấu có cá tính.
Chờ bọn họ ra khỏi biệt viện, đội ngũ từ lâu đã chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát, có điều lần này bọn họ chưa chuẩn bị xe ngựa cho người kia, không phải là không nghĩ đến, mà là mục tiêu xe ngựa quá lớn, quá dễ bại lộ vị trí người kia, vì vậy lần này bọn họ cưỡi ngựa như nhau.
Tâm tình Ngôn Vô Trạm đang sục sôi, sau khi nhìn thấy những con ngựa này trong nháy mắt phai nhạt đi, eo hắn đau, hơn nữa hắn tối hôm qua từng cùng Hoài Viễn làm, hôm nay lại phải cưỡi ngựa. . . . . . Chưa nói chuyện đường xá xóc nảy, chỉ là lên ngựa, e cũng là vấn đề.
Bắc Thần đã ngồi trên lưng ngựa thấy người kia trù trừ không tiến lên, liền hất đầu với hắn, "Sao vậy? Nhanh lên một chút ."
Ngôn Vô Trạm biết, thời điểm như thế này hắn cũng không thể đòi hỏi, nhìn lưng ngựa, người kia cắn răng một cái, chuẩn bị sẵn sàng, nhưng trước khi hắn nhấc chân, Hoài Viễn đã kéo hắn lại.
"Hoàng thượng cưỡi con này của thần." Sau khi nói, Hoài Viễn đã kéo người kia đến trước ngựa, y không cho hắn cơ hội từ chối, cung kính khom người, cũng vòng cánh tay đến trước trán đã rũ xuống.
Hoài Viễn vẫn là Hoài Viễn kia, nghe lời hiểu chuyện, lại cung kính với hắn vạn phần, nhưng vừa nghĩ tới chuyện tối qua, Ngôn Vô Trạm lại không có cách nào nhìn y giống như bình thường. . . . . .
Hơn nữa Hoài Viễn hiện giờ, rõ ràng cố chấp hơn rất nhiều.
Thấy hắn không động đậy, Hoài Viễn liền giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau một cái, người kia chợt cảm thấy tim như bị người xiết một cái, hắn vội ho một tiếng, vịn cánh tay Hoài Viễn, vội vàng lên ngựa.
Hắn hơi động, Hoài Viễn liền chủ động giữ eo hắn, động tác này nhìn giống như chỉ đỡ đơn giản, về thực chất lại là Hoài Viễn đưa người kia lên ngựa.
Ngôn Vô Trạm một chút sức lực cũng không tốn, eo bị thương cũng không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào.
Sau khi an toàn lên ngựa, người kia muốn vui mừng thở dài, nhưng miệng còn chưa kịp mở ra, Hoài Viễn đã lên tới rồi.
Cơn giận này cứ như vậy nghẹn ở trong l*иg ngực, suýt chút nữa khiến hắn nhịn chết.
Tình hình gì chứ?
Hơn nữa, hắn không dễ dàng có thể cùng Hoài Viễn tạm thời tách ra, để tâm tình bừa bộn này của hắn bình tĩnh một lúc, hiện giờ lại tới gần như vậy, so với bình thường còn gần hơn. . . . . .
Sau lưng hắn dán vào Hoài Viễn, chân Hoài Viễn tách ra cũng dính sát mông hắn, không biết sao, người kia chợt bắt đầu để ý thứ giữa hai chân y. . . . . . Hắn luôn cảm thấy thứ kia đυ.ng vào hắn.Ngôn Vô Trạm cau mày, biểu tình trên mặt khá sâu sắc, hắn cảm thấy hắn càng hèn hạ hơn rồi.
"Không có xe ngựa, phải khổ cực một chút, thần sẽ cưỡi ngựa này ổn định một chút, cố gắng không để eo người bị ảnh hưởng, người không thoải mái, cứ dựa lên người thần, chờ eo khỏe rồi, người lại tự mình cưỡi ngựa."
Ngôn Vô Trạm đổi mặt, liền lại biến thành Tông Bảo, thân phận đế vương kia vẫn phải giấu đi.
Vì vậy hiện giờ, xưng hô giữa mọi người lại lần nữa thay đổi, hắn không phải hoàng thượng, chỉ là một thị vệ bình thường mà thôi.
Tay Hoài Viễn vòng qua người kia, nắm lấy dây cương, động tác này khá tự nhiên, người kia đã không hay không biết bị y ôm ở trong ngực. . . . . .
Hơi thở Hoài Viễn dựa vào rất gần, gần đến khiến Ngôn Vô Trạm không có cách nào hít thở chính xác, hắn hai mắt chăm chăm nhìn về phía trước, suy nghĩ loạn cào cào không bình tĩnh được . . . .
Tâm loạn, nhưng vẻ mặt ngoại trừ có chút ngẩn ra cũng không có gì khác bất thường, người kia lần nữa ho khan, sau đó gật đầu với Bắc Thần, ra hiệu có thể khởi hành.
Những người khác đối với người kia cùng cưỡi một ngựa, hiện giờ đã không phải lúc để bọn họ tính toán chi li, hiển nhiên Hoài Viễn chăm sóc người kia càng thích hợp, cũng càng thuận tiện, nhìn bên ngoài eo hắn, Bắc Thần cũng không nói gì thêm, mà ra lệnh lên đường.
Kể cả Lạc Cẩn, dù y từ đầu đến cuối cũng không nhìn về phía bọn họ mấy lần, nhưng ánh mắt kia lại mang theo thâm ý.
Mà Hoằng Nghị thì lại đi ở phía trước đội ngũ, đối với chuyện phía sau đều không nghe không thấy, y không muốn biết bất kỳ chuyện gì có liên quan với bọn họ.
Cứ như vậy, hành trình chiếm lại bắt đầu rồi.