Hắn không phải ý đó, Ngôn Vô Trạm muốn khóc rồi.
Hắn là nói, hôm nay mới cùng Bắc Thần làm xong, hơn nữa hắn lại vừa bị tiêu chảy, vì vậy không làm chuyện như vậy được, hắn không phải nói. . . . . .
"Ý hoàng thượng là, sau này mỗi ngày đều có thể làm sao?" Hoài Viễn nhấn mạnh thêm, hỏi.
Cái này lại càng không đúng rồi.
Ngôn Vô Trạm lắc đầu, nhưng đầu lưỡi còn chưa thốt ra, Hoài Viễn bên kia đã lại mở miệng. . . .
"Nhưng mà hoàng thượng, thần hôm nay rất muốn làm cho xong."
Hoài Viễn cười, Ngôn Vô Trạm chợt nhìn thấy quỷ quái khoác bộ dạng trẻ con ngây thơ.
"Không chỉ hôm nay, sau này cũng muốn làm, chúng ta mỗi ngày đều làm, hoàng thượng, người nói có được hay không?"
"Hoài Viễn, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, có phải trẫm quá rộng rãi với ngươi rồi không!" Lời này, nói từ trong miệng Hoài Viễn chính là đại nghịch bất đạo, Ngôn Vô Trạm quát lớn, hắn chưa quên, bọn họ vẫn là quan hệ chủ tớ, hắn còn là hoàng thượng, Hoài Viễn này trái lại đã không coi ai ra gì tới cảnh giới nhất định.
Phen này y ràng buộc hắn, Ngôn Vô Trạm có thể không tính toán, thế nhưng tuyệt đối không phải vốn liếng để Hoài Viễn lần nữa vượt quá.
Nhưng tâm tình Ngôn Vô Trạm cũng giằng co một lúc. . . . . .
"Hoàng thượng không "rộng rãi" trái lại "chặt" vô cùng . . . . . Hơn nữa, hoàng thượng, "một tấc" thì được rồi, "một thước" kia Hoài Viễn còn chưa tiến tới, có điều đừng nóng, thần sẽ lập tức đi vào. . . . ."
Ngôn Vô Trạm trước đây sao lại không phát hiện, trình độ xuyên tạc ý tứ của người khác lại cũng lợi hại như vậy. . . . . . Thật là lung tung lộn xộn.
Tên nhóc này mềm không được, cứng không xong, hắn lại một lần nữa vì tính cách giống như gân bong này của Hoài Viễn mà nhức đầu.
"Hoàng thượng gần đây khí nóng quá mạnh, đối với thân thể hao mòn rất lớn." Hoài Viễn nói xong liền dùng ngón cái sờ sờ khóe miệng người kia, mấy hôm trước chỗ đó nổi lên nhiệt miệng không tính quá lớn, thứ này trước đây chưa từng xuất hiện trên người Ngôn Vô Trạm.
Hắn khí nóng quá thừa, nguyên nhân vì sao, trong lòng Hoài Viễn so với ai khác đều rõ ràng.
Hoài Viễn nói rất ra dáng, giống như là hiểu y lý thật vậy, nhưng tên kia rõ ràng chỉ là nhìn bệnh kê toa mà thôi. . . . . .
Đương nhiên kỹ thuật bôi thuốc của Hoài Viễn cũng không tệ lắm, bản lĩnh này là nhờ những năm này đi theo Ngôn Vô Trạm mới luyện được.
"Vẫn là không nên nhịn nữa mới tốt." Hoài Viễn nói xong, quay về giữa hai chân Ngôn Vô Trạm như cũ ve vuốt gì đó cười ra tiếng âm, "Người xem nơi này của người cũng đã phấn chấn như vậy, nếu lại nổi lửa, sẽ thật sự không tốt.""Không cần ngươi quan tâm." Ngôn Vô Trạm tức giận nói, hắn không có tâm tình cùng y thảo luận về vấn đề thân thể của hắn khi bên dưới hắn đang cắm vào ngón tay của Hoài Viễn, hơn nữa tay tên kia từ đầu đến cuối cũng không dừng quá, còn đang không ngừng động ra vào.
"Hoàng thượng lời này không đúng rồi, Hoài Viễn vẫn luôn hầu hạ ở cạnh người, long thể người không khỏe, Hoài Viễn thật sự là vô cùng lo lắng. Hầu hạ hoàng thượng là bổn phận của Hoài Viễn, không làm tốt, Hoài Viễn khó tránh tội lỗi."
Vì vậy y hiện giờ liền muốn giúp hắn dập lửa, hoàn toàn diệt một lần. Đây là trách nhiệm của Hoài Viễn.
Cực hạn của Ngôn Vô Trạm là gì, Hoài Viễn rất rõ ràng, trước khi hắn mắng người, y đã trước hắn một bước cắn lên điểm nhô ra trước ngực hắn, khe khẽ gặm cắn, động tác trong tay đột nhiên tăng nhanh, người trên đỉnh đầu nghẹn ngào một tiếng, Hoài Viễn biết hắn rất thoải mái. . . . . .
Thoải mái là đủ rồi, miệng hắn không nói thật lòng, Hoài Viễn tạm thời không tính toán.
Hoài Viễn hôn khắp ngực hắn, bình tĩnh ngắn ngủi rất nhanh lại bị kɧoáı ©ảʍ thay thế, Ngôn Vô Trạm không muốn bỏ mặc buông xuôi, thế nhưng thân thể thường sẽ vào thời điểm như thế này phản bội hắn. . . . . .
Ngôn Vô Trạm không có chút sức lực, cuối cùng dù Hoài Viễn không đè lên hắn, hắn cũng không có cách nào phản kháng, tuy rằng hắn vẫn luôn từ chối, nhưng Hoài Viễn đều sẽ cướp lấy cơ hội trước hắn, khiến hắn quên đi chuyện này. Chờ lúc Hoài Viễn lật hắn qua đặt ở trên giường, trong lòng người kia đã phức tạp đến đỉnh điểm. . . . . .
Hắn và Hoài Viễn, có thứ, thật sự đã không thể trở lại như xưa. Hắn đã cố gắng, thế nhưng không có kết quả.
Lần này cùng lần trước không giống, lần trước hắn bị Lạc Cẩn hạ thuốc, thế nhưng hiện giờ, hắn vô cùng tỉnh táo, nhưng hắn không ngăn cản được. . . . . .
Trong nháy mắt Hoài Viễn tiến vào thân thể hắn, người kia nhắm hai mắt lại.
Hoài Viễn muốn hắn cũng đã đến mức điên cuồng, y rất muốn ôm hắn mãi cho đến hừng đông, nhưng thông cảm tình trạng thân thể người kia hiện giờ, Hoài Viễn liền ôm một lần đã bỏ qua cho hắn.
Ngày sau còn dài, bọn họ một khi đột phá cửa ải này, chuyện sau này sẽ tự nhiên phát triển. Vì vậy, Hoài Viễn không vội.
Lần trước với Bắc Thần, lại còn lần này với Hoài Viễn, ngọn lửa trên người Ngôn Vô Trạm coi như tắt rồi, dù Hoài Viễn chỉ làm một lần, nhưng thời gian rất dài, cũng rất kịch liệt, chờ lúc bọn họ kết thúc, trên thân thể hai người đều đầy mồ hôi. . . . . .
Chỗ bị y xuyên qua kia của hắn lại là thật lâu cũng chưa thể khôi phục cảm giác, có điều hắn vẫn là loáng thoáng cảm giác được sau khi Hoài Viễn rời khỏi, nơi đó có một chút cảm giác mát mẻ, còn có chút trống vắng. . . . . .
Bị ép mở ra quá lâu, một chốc vẫn chưa khôi phục được.
Ngôn Vô Trạm lần này giống như chết rồi, hắn cũng không động đậy nằm ở đó, Hoài Viễn buông hắn ra thế nào, hắn cứ để tư thế như vậy, ngay cả ngón tay cũng chưa từng động một cái. . . . . .Hoài Viễn nhìn chất lỏng màu trắng chầm chậm chảy ra giữa hai chân hắn, cảnh tượng này muốn kí©h thí©ɧ cỡ nào thì kí©h thí©ɧ cỡ đó, Hoài Viễn theo bản năng sờ mũi một cái, vừa cười khổ nhìn giữa hai chân của mình một chút, cuối cùng y vẫn cắn răng một cái đi chuẩn bị nước cho người kia.
Y một lần nữa giúp hắn lau toàn thân.
Hoài Viễn vội vã đi hầu hạ Ngôn Vô Trạm, không mặc gì liền chạy ra ngoài, chỉ qua loa khoác lên áσ ɭóŧ liền đi ra ngoài, lúc này mới qua giờ Tuất*, rất nhiều người đều chưa nghỉ ngơi, dọc đường Hoài Viễn lại gặp mấy người quen, đừng nói chào hỏi, Hoài Viễn ngay cả mặt đối phương cũng không nhìn, cứ như vậy vội vã đi tới, để lại rất nhiều ánh mắt nghi ngờ.
Lúc Hoài Viễn trở lại, người kia vẫn chưa ngủ, không phải không muốn ngủ, mà là uể oải đến cực điểm nên ngủ không được, Hoài Viễn đang làm gì, Ngôn Vô Trạm đều biết, hắn chỉ là không muốn cử động mà thôi. Hoài Viễn thận trọng lau mồ hôi trên người hắn, chỉ chốc lát sau, y ném khăn vải vào trong chậu nước, lại cầm khăn lụa đặt tới giữa hai chân người kia.
Ngón tay y men theo giữa đùi còn ướt của người kia sờ soạng, động tác này của y khiến người kia suýt chút nữa nhảy dựng lên, "Ngươi làm gì?!"
Trong giọng nói của Ngôn Vô Trạm đầy mệt mỏi, dù là rống cũng là có khí không có sức, có điều hắn vẫn liều mạng nhìn về phía sau. . . . . .
Không thể lại tới nữa, lại tới nữa hắn sẽ chết.
Nhìn thấu suy nghĩ của người kia, cũng nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ này của hắn, Hoài Viễn nhịn không được cười lên, "Đừng cử động, thần giúp người lấy thứ bên trong ra."
Hoài Viễn vừa nói vậy, Ngôn Vô Trạm mới một lần nữa quăng chính mình xuống giường, kinh nghiệm của hắn với đàn ông không nhiều lắm, nhưng phần lớn thời gian, làm xong rồi, đối phương đều phải lấy thứ kia ra. . . . . .
Bản thân Ngôn Vô Trạm giống như cũng nhớ mang máng, thứ kia không thể ở lại trong thân thể, nhưng tại sao hắn lại quên.
"Tại sao phải lấy ra?"
Câu hỏi của hắn khiến Hoài Viễn ngẫn ra, "Ý của người là, để lại bên trong?"
Y cũng không phải để ý, y càng muốn khiến trong ngoài người này đều là mùi vị của y, y ước gì không lấy ra. . . . . . Y cực khổ lắm khổ mới bắn vào.
"Không phải." Ngôn Vô Trạm bất đắc dĩ than nhẹ, trình độ xuyên tac ý hắn của Hoài Viễn cũng thật là đạt tới đỉnh cao, "Chính là ta muốn hỏi thử, tại sao phải lấy ra."
"Vậy sao. . . . . ."
Trong giọng nói Hoài Viễn lộ ra thất vọng khiến người kia không nhịn được giật khóe miệng, hắn cũng không phải phụ nữ, để ở bên trong hay không, không có gì khác nhau, y có cần biểu hiện phóng đại như vậy không. . . . . .
"Sẽ đau bụng." Hoài Viễn đột nhiên nói.
"Cái gì?" Người kia không nghe rõ.
"Ta nói, thứ này ở lại bên trong, sẽ đau bụng ." Hoài Viễn rõ ràng giải thích một lần, "Nếu như ngươi muốn giữ lại, phải chờ sau này quen đã."Có quỷ mới muốn giữ lại, người kia chửi bới trong lòng, có điều nghĩ lại, hắn dường như nghĩ tới gì đó. . . . . .
Đau bụng.
Người kia theo bản năng nhìn về phía Hoài Viễn, cái tên vốn nên cúi đầu giúp hắn dọn dẹp kia sau khi nói xong lời này lại liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt hai người cứ như vậy nhìn nhau, ánh mắt Hoài Viễn, ý vị sâu xa. . . . . .
Có điều rất nhanh, Hoài Viễn lại liền cúi đầu.
Động tác của Hoài Viễn rất nhẹ nhàng, khi đυ.ng vào người y yêu thích, dù là đang dọn dẹp thân thể, mí mắt người ngủ không được kia cũng lại một lần nữa trở nên nặng nề, hắn chợt phát hiện, dường như lúc ở cùng Hoài Viễn rất an tâm, có y bên cạnh, dù xảy ra việc gì, hắn đều có thể ngủ rất say rất sâu. . . . . . Cái gì cũng không cần lo lắng, dù sao cũng có Hoài Viễn ở đó.
Cả người lần nữa khôi phục nhẹ nhàng khoan khoái, người kia miễn cưỡng trở mình, liền chuyển tới bên trong, hắn theo bản năng giật chăn, cũng không quan tâm cái gì che, cái gì không, liền không cử động nữa.
Hoài Viễn cười giúp hắn chỉnh lại góc chăn khoác lên đắp kín người, y nhìn chỗ đang cố gắng chảy ra phía sau người kia, nụ cười trên mặt càng đậm. . . . . .
Có chút quen thuộc, là do lúc không hay không biết nuôi dưỡng ra.
Hoài Viễn thu dọn xong mọi thứ, vừa mới chuẩn bị nằm xuống, người kia đột nhiên quay lại, sau đó có lúng túng nhìn Hoài Viễn. . . . . .
"Cái này, Hoài Viễn, trẫm đói bụng."
Dáng vẻ đáng thương kia của Ngôn Vô Trạm, suýt chút nữa khiến Hoài Viễn bật cười.
Thật giống một con thú nhỏ ngạo mạn đang chờ được cho đồ ăn. . . . . .