Chương 146

Ngôn Vô Trạm chưa kịp phản ứng lại, Hoằng Nghị đã đánh tới, hắn theo bản năng dùng vỏ kiếm trong tay ngăn lại, Ngôn Vô Trạm không ngờ tới Hoằng Nghị lại dùng hết toàn lực, lần này hắn suýt chút nữa bị đánh ngã, trên mặt người kia chỉ còn kinh ngạc. . . . . .

Hắn lảo đảo hai bước, sau khi một lần nữa đứng vững, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy cả tay đều đã tê rần, tay nắm vỏ kiếm dùng sức nắm hai lần, nhưng cảm giác vẫn không rõ ràng lắm.

May mà đây chỉ là vỏ kiếm, nếu là vũ khí, sợ là gan bàn tay* sẽ trực tiếp rách ra.

(Gan bàn tay: là phần nối liền giữa ngón cái và ngón trỏ)

Hoằng Nghị cơ bản không cho hắn thời gian suy nghĩ, đợt tấn công tiếp theo liền lần nữa triển khai, người kia nhận ra suy nghĩ của y, vội vàng nghênh chiến, có điều hắn mới làm xong chuyện kích động như vậy, thân thể vẫn chưa hồi phục, tay hắn nắm quân cờ còn run, đừng nói tới nhanh như vậy cùng y luyện kiếm. . . . . .

Hắn đứng cũng không vững lắm, sau mấy lần tuyệt đối là cung giương hết đà, Ngôn Vô Trạm một chút sức đánh trả cũng không có, chỉ miễn cưỡng chống đỡ. Hắn bị Hoằng Nghị liên tiếp đánh lui về phía sau, trên mặt đất đầy dấu chân thật sâu của hắn, tiếng vỏ kiếm va chạm thu hút sự chú ý của thủ vệ, nhưng vừa nhìn thấy tình hình chiến đấu hiện giờ, tất cả mọi người không hẹn mà cùng lập tức chuyển ánh mắt đi, lại không nhìn về bên này một cái. . . . . .

Từ khi vi phục xuất tuần, lúc Ngôn Vô Trạm chật vật không phải không có, thế nhưng mỗi lần cũng không gay go như hiện giờ, hai chân mềm nhũn cơ bản không theo kịp tốc độ của y, bắp thịt khắp người lại càng tiêu cực biếng nhác, quan trọng hơn là, Bắc Thần vừa nãy bắn vào bên trong. . . . . .

Theo vận động kịch liệt, những thứ kia lại từng chút một chảy ra, Ngôn Vô Trạm vừa muốn ra tay với Hoằng Nghị, lại vừa phải chú ý tình hình bên dưới, số lượng Bắc Thần không ít, nếu như tất cả đều đi ra, quần hắn nhất định sẽ ướt . . . . . . cũng sẽ bị phát hiện.

Có lòng nhưng không dùng được, Ngôn Vô Trạm vốn đánh rất vất vả, không bao lâu liền thua trận, tốc độ của hắn không theo kịp Hoằng Nghị, chỉ nghe bộp một tiếng, Hoằng Nghị mạnh mẽ đập lên đùi hắn một cái. . . . . .

Người kia lập tức xuýt xoa một tiếng, đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa liền quỳ xuống đất, hắn ấn lên chỗ đau, mặt cũng đau đến vặn vẹo, vừa nãy sức lực Hoằng Nghị cũng không thu lại, lần này, sợ là da thịt bên trong đều bầm tím. . . . . .

Hoằng Nghị đã tổn thương hắn nhưng y cũng không vì như vậy ngừng tay, chỉ chốc lát sau, mông Ngôn Vô Trạm cũng bị đánh một cái. Sức lực lần này so với vừa rồi còn lớn hơn, hai bên mông cùng bị đánh lên, hắn tê rần, thứ Bắc Thần bắn vào cứ như vậy chảy ra một chút. . . . . .

Trên mặt người kia lác đác mồ hôi hột, trong con ngươi tối đen lập loè tức giận rõ ràng, đầu cúi thấp đột nhiên chuyển sang Hoằng Nghị, nháy mắt này, có dáng vẻ vua sư tử ngẩng đầu, dọa người lại nguy hiểm. . . . . . Nhưng Hoằng Nghị vẫn không hề bị lay động.

Vỏ kiếm của y lại một lần nữa nhấc lên.Ngôn Vô Trạm bị y chọc giận, không để ý tới tình hình thân thể, hắn trực tiếp đón đánh, nhưng tốc độ thân thể không theo kịp suy nghĩ của hắn, tốc độ của hắn so với Hoằng Nghị vẫn chậm hơn một ít, trong khi Hoằng Nghị nhẹ nhàng né tránh công kích của hắn lại thêm giáng trả, Ngôn Vô Trạm đã không kịp thu lại. . . . . .

Vỏ kiếm của Hoằng Nghị liền hướng tới mặt người kia đánh tới, nhưng ngay khi y sắp chạm tới hắn, vỏ kiếm đột nhiên giữa đường đổi hướng, cuối cùng đánh lên cổ tay người kia. . . . . .

"Bộp ——" âm thanh này tuyệt đối vang dội, vỏ kiếm của Ngôn Vô Trạm theo tiếng động rơi xuống, phát ra tiếng vang trầm nặng.

Không có vải vóc che chắn, lần này Ngôn Vô Trạm hứng trọn, hắn cầm lấy cổ tay gẫn như gãy ra nhìn Hoằng Nghị, đối mặt với người kia đang tức giận, ánh mắt Hoằng Nghị vẫn âm trầm, dáng vẻ kia của y, lại giống như hắn mới phải là người tức giận.

Hai người như thú hoang đang giằng co, chẳng những không có ý nhượng bộ, ngược lại càng giống như là bất cứ lúc nào cũng sẽ đánh về phía đối phương, hoàn toàn xé nát. . . . . .

Trong lúc bên này giằng co không thôi, Hoài Viễn đã trở về.

Trong tay y còn bưng cháo nhạt giải nhiệt Ngôn Vô Trạm.

Nhìn tư thế này, chân mày Hoài Viễn khẽ nhíu một cái, hắn rất nhanh đi đến phía người kia, có điều chưa kịp đi tới bên cạnh Ngôn Vô Trạm, Hoằng Nghị đột nhiên lại ra tay. . . . . .

Vỏ kiếm không nghiêng không lệch đánh lên chén sứ Hoài Viễn đang bưng, chỉ nghe một tiếng "choang" trầm thấp, chén sứ kia bị vỏ kiếm xuyên qua, dừng lại trước ngực Hoài Viễn không tới một tấc.

Chén sứ cũng không vỡ tan, thế nhưng cháo kia không uống được rồi.

"Không cần." Hoằng Nghị không chút tình cảm nói xong, ánh mắt lạnh như băng kia không lưu luyến trên người bất cứ ai, trực tiếp đi khỏi.

Thu lại ánh mắt từ trên người Hoằng Nghị, Hoài Viễn cầm tay đã sưng của người kia lên, nhìn dấu vết khó coi bên trên, thật lâu chưa thể tỉnh lại. . . . . .

Buổi tối Hoằng Nghị không cùng bọn họ dùng bữa, nhìn chỗ trống nọ, vẻ mặt người kia dù không có thay đổi quá lớn, nhưng tất cả mọi người có thể thông qua bầu không khí ngột ngạt này cảm nhận được tâm tình người kia không tốt lắm.

Bắc Thần vốn định sau bữa tối tìm một chỗ không người, lại cùng Ngôn Vô Trạm ôn lại cảm xúc mãnh liệt lúc chiều, vừa hỏi thử hắn vì sao không vui, có phải là y chưa thỏa mãn hắn hay không, nhưng ý định này của Bắc Thần lại vừa hay, bữa tối này còn chưa ăn xong, y đã bị người gọi đi rồi.

Cơ hội của Bắc Thần tan tành, phía Ngôn Vô Trạm mọi thứ như cũ, hôm nay không ở lại thêm, dùng cơm xong, hắn liền trở về, để lại nghi ngờ cho Mộ Bạch và Lạc Cẩn. Không biết là cơm tối không hợp khẩu vị, hay là hắn ăn phải thứ không hợp bụng, Ngôn Vô Trạm trở về phòng không bao lâu liền bắt đầu bị tiêu chảy, một phen giày vò này lại là đến nửa đêm.

Chờ lúc bụng hoàn toàn yên tĩnh, Ngôn Vô Trạm cả người mất sức nằm trên giường không nhúc nhích. Chết đi sống lại cùng lắm chỉ như vậy.Nhờ cơn đau bụng này, người kia tạm thời quên đi chuyện của Hoằng Nghị, hắn không có tâm tình tính toán với y, hắn hiện giờ thống khổ muốn chết rồi, có điều may là, cái bụng chết tiệt cuối cùng cũng yên tĩnh lại rồi.

Quần áo trên người được Hoài Viễn cởi ra, hắn đêm nay đã không còn sức tắm rửa, Hoài Viễn giờ phút này đang dùng khăn vải chà xát thân thể cho hắn, sức lực vừa phải này khiến mí mắt người kia từ từ nặng nề, hôm nay hắn thật sự là đã mệt mỏi cả ngày, bây giờ vừa thả lỏng như vậy, mệt mỏi lập tức chiếm lấy mọi thứ. . . . . .

Ngôn Vô Trạm mơ mơ hồ hồ, hắn chỉ biết tay Hoài Viễn vẫn luôn sờ soạng trên người hắn, cảm giác kia khiến hắn khá thoải mái, ánh mắt khép lại liền không muốn mở ra.

Thân thể trần trụi của Ngôn Vô Trạm ở ngay trước mặt Hoài Viễn, hoàn toàn lộ ra, không có bất cứ che chắn gì.

Hoài Viễn nhúng ướt khăn vải, lúc một lần nữa đặt lên người người kia, y không tự chủ được dừng một chút. . . . . .

Y không phải là không muốn ôm hắn, từ lúc cùng hắn ngủ chung giường, Hoài Viễn liền không giờ nào phút nào không nghĩ tới chuyện này, lý do y trước sau chưa biến thành hành động không phải sợ người kia giận chó đánh mèo với y, mà là y không muốn ép buộc hắn nữa.

Mạnh mẽ quan hệ với hắn, cơ bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, Hoài Viễn muốn chính là bản thân hắn, không phải thân thể.

Y đang lặng lẽ thay đổi quan hệ giữa y và Ngôn Vô Trạm, cũng làm cho người kia từ bị ép chấp nhận, đến chậm rãi thích ứng, tiến tới hoàn toàn quen thuộc.

Việc này cùng thói quen trước đây không giống nhau, không còn là thói quen chủ tớ, mà là thói quen có Hoài Viễn trong cuộc sống của hắn, hắn vui sướиɠ hay bi thương đều có Hoài Viễn tham dự.

Hoài Viễn đang cố gắng vì điều này, có điều nhìn dáng vẻ, động tác của hắn có chút hơi quá chậm rồi. . . . . . Y càng muốn nhanh hơn một chút.

Giúp hắn lau xong thân thể, Hoài Viễn liền mang thuốc mỡ tới, bôi lên vết máu đọng trên người người kia, Hoài Viễn bôi rất có kỹ xảo, vừa để thuốc kia hoàn toàn được thân thể hấp thu, lại không làm Ngôn Vô Trạm đau mà tỉnh lại. Y biết người kia sợ nhất là đau.

Vết thương trên cổ tay và trên đùi rất nhanh đã xử lý tốt, Hoài Viễn chuyển ánh mắt tới chỗ cuối cùng. . . . . .

Hoằng Nghị kia đánh là đánh ngang xuống, vì vậy trên mông Ngôn Vô Trạm có một đường thẳng, có điều chỗ này thịt tương đối nhiều vì vậy bị thương không nặng, cũng không có màu quá đậm, chỉ có một vết mờ mờ mà thôi.

Đường nét thắt lưng Ngôn Vô Trạm rất dễ nhìn, đặc biệt là chỗ nhô lên bên dưới, nói đây là tác phẩm điêu luyện cũng có hơi quá, nhưng nhìn, cũng khiến người ta mạch máu căng phồng, nếu như người kia chỉ che một tấm vải mỏng, e là không ai có thể tránh được mị lực của hắn. . . . . .

Ánh mắt Hoài Viễn đều sớm không đặt trên vết thương người kia, mà dời xuống dưới, vẫn dừng lại trong chỗ tối nhàn nhạt kia. . . . . .Tư thế người kia nằm úp sấp, tình hình giữa đùi như ẩn như hiện, y dường như thấy được, lại dường như không thấy. . . . . .

Hoài Viễn nuốt nước miếng một cái, trái lại gạt lên cao thuốc, vừa nhìn chằm chằm chỗ nọ của người kia, vừa quét lên mông hắn, có điều cùng trước đó khác biệt, y dùng hai tay xoa, hay là nói, y dùng tay vò nắn. . . . . .

Động tác rất dục tình, chỗ nọ của người kia đều bị y nắm đến biến dạng.

Theo động tác của y, hai khối thịt này bị y tách càng ngày càng mở ra, chỗ trung gian thỉnh thoảng lại đập vào trong mắt y, hơi thở Hoài Viễn không tự chủ được tăng thêm, con mắt cũng rất lâu mới chớp một cái, giống như chỉ sợ bỏ qua cảnh đẹp gì . . . . . .

Y muốn người này, nhưng vì sau này, Hoài Viễn trước sau nhẫn nhịn, nhưng hiện giờ, y không muốn nhịn. Ít nhất là hôm nay không muốn.

Người kia cởi thành như vậy, lại bày ra dáng vẻ mặc người làm thịt, lần này, cũng không phải là không đành lòng ép buộc hắn, mà là không đành lòng bỏ qua việc chạm vào hắn. . . . . .

Thân thể hắn đang mê hoặc và mời gọi y, Hoài Viễn cảm nhận được.

.............