- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 144
Ngự Hoàng
Chương 144
Bắc Thần vốn còn muốn nói, nhưng vừa bị Ngôn Vô Trạm nhìn như vậy, y liền cảm thấy trong đầu như có gì đó nổ tung, một tiếng ầm vang, sau khi dư âm tản đi, y đã đè lên người kia hôn tới.
Ánh mắt vô tội này, dáng vẻ đáng thương này, còn có cảm giác chỉ ta độc tôn kia.
Ngôn Vô Trạm như là đang nói, ta cho phép ngươi làm ta, nhận chỉ tạ ơn, sau đó cởϊ qυầи lên đi.
Người này, thật là một yêu vật, khiến người ta say đắm điên cuồng.
Hôn tới giống như muốn ăn tươi nuốt sống, tay Bắc Thần cũng không rảnh rỗi, y thô bạo xoa nắn thân thể người kia, có lẽ là cảm thấy cách quần áo có chút không thỏa mãn, Bắc Thần sờ soạng hai cái liền bắt đầu len vào quần áo hắn.
Áo bào chỉnh tề ngay ngắn của người kia bị y làm cho xộc xệch, có điều thắt lưng quá mức rườm rà kia, Bắc Thần làm sao cũng không tháo ra được, y vừa hút lấy đầu lưỡi người kia vừa mắng, hàm răng hạ xuống mấy lần cắn phải đầu lưỡi người kia. Ngôn Vô Trạm bừng tỉnh phát hiện, thì ra cảm giác đau cũng không phải thứ gì đáng sợ, lại cũng có thể cảm nhận được vui sướиɠ.
"Mẹ kiếp mi đây là nút thắt gì chứ!" Thắt lưng bị Bắc Thần siết thành dây thừng, thân thể người kia cũng lộ ra một chút, nhưng thứ kia lại không chịu rơi xuống, còn vô cùng ngay ngắn treo trên eo người kia, điều này khiến Bắc Thần khá bất mãn, y chuẩn bị trực tiếp bứt đứt thứ vướng víu này.
"Đừng... Để tự ta làm." Nực cười, thắt lưng đứt rồi hắn muốn kéo quần lên lại thì làm sao?
Trước khi Bắc Thần lỗ mãng, Ngôn Vô Trạm vội vã ngăn y lại, ngón tay run run rẩy rẩy của hắn sờ về phía móc khóa thắt lưng, bên này còn chưa mở ra, Bắc Thần bên kia lại hôn tới.
Đôi tay trở nên rãnh rỗi của Bắc Thần lại bắt đầu xoa xoa trên người người kia, có điều không phải tùy tiện đυ.ng chạm, mà là mang theo nồng đậm ý tứ sắc tình, y sờ tới, tay Ngôn Vô Trạm càng run dữ dội, ngay cả lông mi cũng run rẩy theo.
Bị Bắc Thần kích động hôn tới có chút hít thở không thông, ngay lúc bọn họ điều chỉnh vị trí, người kia mơ hồ không rõ nói, "Ngươi... Ngươi chậm một chút ."
Vừa bắt đầu đã mãnh liệt như vậy, hắn có chút không chịu được.
Có điều cảm giác này so với trước đây cũng phải mãnh liệt hơn rất nhiều.
"Ngươi nhanh lên một chút!" Không quan tâm yêu cầu của người kia, Bắc Thần ngược lại, bắt lấy eo hắn, thô bạo xốc một cái, y tỏ ý động tác của Ngôn Vô Trạm nhanh một chút.
Y vừa động như vậy, thứ cương cứng sung sức kia cùng cái của người kia đυ.ng vào nhau, tay Ngôn Vô Trạm run một cái, thắt lưng kia lạch cạch một tiếng đã bị hắn tháo tung ra rồi.
Bên hông buông lỏng, thắt lưng theo tơ lụa tốt nhất trượt xuống, rơi xuống bên chân, mà lúc này, Bắc Thần đã kéo áo hắn ra, hai bàn tay to lớn kia ở trong quần hắn ngông cuồng vò nắm. Cấm dục lâu như vậy, lại nhịn lâu như vậy, còn không làm nữa hắn chết mất. Người kia không chống cự, cũng không có chút cảm giác không ổn nào, hắn chính là muốn làm.
Thống khổ trút hết một lần.
Bị Bắc Thần vò nắn như vậy, càng khiến cho ngọn lửa không tên kia cháy dữ dội hơn, cái gì lễ nghĩa liêm sỉ đều cút sang một bên, người kia ôm ngược lấy y, cũng kịch liệt ve vuốt trên lưng Bắc Thần.
L*иg ngực hai người dính vào nhau cọ sát, tim đập kịch liệt chấn đến thân thể phát đau, Bắc Thần thô lỗ tách khe mông người kia ra, đầu ngón tay hơi lạnh đặt ở vị trí trung tâm, trong tình trạng không có bất kỳ bôi trơn gì nắm kéo về hai bên. Giống như là muốn xé nó ra vậy.
Bắc Thần chen vào giữa hai chân người kia, Ngôn Vô Trạm gần như cưỡi ở bên trên, lúc Bắc Thần cử động, toàn bộ bên dưới hắn đều bị ma sát tới.
Động tác của Bắc Thần không có chút dịu dàng nào, cũng không có bất kỳ kỹ xảo bên trong, ngang tàng lại thô bạo, hành vi kia giống như thú hoang, nhưng việc hiện tại bọn họ làm, không phải chuyện nguyên thủy nhất sao, giờ phút này, Bắc Thần như vậy lại càng thêm hợp tình hợp lý.
Vuốt ve xoa nắn, Bắc Thần kéo quần hắn xuống một cái, trước khi người kia còn chưa có phản ứng lại, Bắc Thần đã ngồi xổm xuống, ngậm lấy thứ cứng rắn nọ của người kia.
Nhiệt độ khoang miệng so với thứ kia hắn thấp hơn một ít, cảm giác man mát khiến người kia đầu tiên là run lên, có điều rất nhanh hắn liền nắm lấy đầu Bắc Thần, ngón tay xỏ vào tóc y, cả thân thể người kia đều cong lên.
Đầu Bắc Thần di chuyển lên xuống, người kia đã lâu không được mơn trớn, vành mắt đều có chút đỏ lên, hắn bức rứt đến khó chịu, mong muốn cũng càng nhiều hơn, nhưng trước mắt cơ bản không phải thời điểm làm chuyện như vậy.
Không đúng chỗ, Hoài Viễn còn có thể trở về bất cứ lúc nào.
Lửa đã châm, hiện giờ cũng rút lại không được, cho dù muốn hưởng thụ nhiều hơn một ít nữa, Ngôn Vô Trạm vẫn là vừa thở hổn hển, vừa đẩy Bắc Thần ra.
"Ngươi nhanh một chút, một lát sẽ có người đến."
Bọn họ không có thời gian chậm rãi chơi đùa.
Bắc Thần giương mắt, y còn chưa thấy người kia chủ động như vậy, dáng vẻ lại khao khát như vậy, y muốn nhìn nhiều hơn, nhưng Bắc Thần cũng sắp tới cực hạn rồi.
Gương mặt tràn đầy dục tình này của người kia khiến bụng dưới y xao động mãnh liệt, Bắc Thần nắm vạt áo kéo hắn xuống, y tiếp tục ngậm lấy thứ nọ của người kia, tay men theo cổ hắn sờ lên trên, cuối cùng đưa vào trong miệng hắn.
"Liếʍ." Bắc Thần mơ hồ không rõ ra lệnh.
Ngôn Vô Trạm chưa từng làm chuyện như vậy, dù là ngón tay, hắn cũng liếʍ khá vụng về, ngón tay Bắc Thần không ướt, nước bọt lại theo khóe miệng chảy xuống.
Muốn chết.
Bắc Thần thấy cảnh này, thiếu một chút liền trực tiếp chảy máu mũi, y đè lên đầu lưỡi người kia, ngón tay ở trong miệng hắn đảo hai vòng rồi lấy ra, nếu còn nhìn hắn liếʍ, y trực tiếp phải bỏ vũ khí đầu hàng. Bắc Thần tách mông người kia ra, đem ngón tay ướŧ áŧ cắm vào tận cùng, bên trong của người kia, do động tình vốn đã ướt nhẹp, vì vậy động tác tiến vào này của y, Ngôn Vô Trạm không những không cảm thấy đau, trái lại khẽ hít hà một tiếng.
Giọng điệu rất thỏa mãn, còn mang theo một cỗ mê hoặc không thể tả.
Thời gian không nhiều không nói, y cũng chờ không được, Bắc Thần không có thời gian từ từ chuẩn bị cho hắn, đơn giản khuếch trương, xác định hắn sẽ không bị thương liền đứng lên, y thô bạo cọ sát miệng mình, đỡ lấy xương hông người kia liền xoay hắn lại.
Y đề lấy eo hắn, làm cho mông người kia vểnh lên cao nhất, trán Bắc Thần đặt lên bả vai người kia, y hơi híp mắt lại nhìn thứ thô chắc kia của mình vắt ngang trên đùi người kia, được thứ kia tô vẽ lên, da dẻ Ngôn Vô Trạm có vẻ càng thêm trắng nõn, cũng khiến thứ kia của y nhìn khá hùng dũng.
Của y vốn là lớn.
Bắc Thần nói thầm một câu.
Sau đó nắm lấy hông hắn bắt đầu điều chỉnh vị trí, thứ trơn trợt này ma sát ở trung tâm, cảm giác này khiến người kia tê cả da đầu, lúc nó đi tới lối vào lại không cẩn thận trượt đi, trái tim người kia treo cao đột nhiên chùng xuống, cảm giác thất vọng hận không thể cầm lấy thứ kia trực tiếp nhét vào.
Bắc Thần không phải cố ý đùa giỡn hắn, ma sát vài lần, sau khi tìm đúng vị trí y liền hướng tới trước dùng sức, không cần tay đỡ, tên nhóc kia đạt đến độ cứng lớn nhất, giống như một cây gậy, không chút trở ngại tiến vào thân thể người kia, đi vào đến tận cùng.
Đây là ban ngày, lại là ở bên ngoài, Bắc Thần lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ y tiến vào trong thân thể hắn rõ ràng như vậy, cảm giác căng mịn này, còn có nhiệt độ nóng bỏng này, cùng với mọi thứ nhìn thấy trước mắt này, ép Bắc Thần muốn lập tức giao ra tinh hoa. Đặc biệt là y nghe thấy âm thanh mang theo nức nở lại vô cùng thỏa mãn hiếm có của người kia .
Người này sẽ ép khô y.
Y sẽ chết mất.
Nhưng Bắc Thần vẫn nắm lấy hông hắn, mạnh mẽ bắt đầu ra vào.
Đột nhiên bị lấp đầy, lại bị xiên xỏ mạnh mẽ, thứ kia giống như từ bên dưới đẩy đến tận cổ họng, cảm giác tràn đầy này khiến người kia chợt nắm chặt nắm tay, chân lại không tự chủ được run lên.
Bắc Thần biết chỗ nào của người kia nhạy cảm nhất, y ra vào hai cái liền bắt đầu hướng về chỗ kia đâm tới, Ngôn Vô Trạm một chút chuẩn bị cũng không có, ngay khi chỗ kia bị y hung hăng đυ.ng vào, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, trong đầu liền trực tiếp nổ tung. Hắn bắn rồi.
Lần này cùng trước đây không giống nhau, thứ kia rất nhiều, rất đặc, làm cho bức tường trước mặt đều là.
Thế này cũng quá nhanh rồi.
"Thoải mái vậy sao? Ta mới vào mấy lần."
Bắc Thần liếʍ cổ người kia, nửa miệng rất nhanh chuyển tới ngoài miệng đang liều mạng thở dốc của người kia, đầu lưỡi Bắc Thần trượt vào, trong lúc người kia vô lực đối phó, y lần nữa ra vào.Người kia muốn trốn, y lại giữ chặt đầu hắn không cho dời đi, thân thể va chạm phát ra tiếng động kịch liệt, nhưng tiếng rêи ɾỉ người kia phát ra đều bị y nuốt vào trong bụng.
"Bắc, Bắc Thần... Nhanh một chút... Ngươi nhanh một chút." Hắn bị y va chạm đến đầu có chút choáng váng, có điều hắn vẫn chưa quên tình hình hiện tại, bọn họ là ở bên trong ngọn núi giả, lại cũng không phải chỗ sâu nhất, mà là ở ngay cửa, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến, đều có thể thấy.
Nghe thấy hắn giục, Bắc Thần nhíu mày, chớp mắt tiếp theo, động tác lần nữa trở nên kịch liệt, Ngôn Vô Trạm suýt chút nữa bị y ép đến chảy nước mắt, hắn vô lực lắc đầu, hắn muốn nói chuyện, nhưng lại là không phát ra được âm thanh chính xác.
"Ta... Không phải... Không phải nhanh như vậy... Nhanh một chút... Nhanh làm xong một chút."
Bỏ ra rất nhiều sức lực, Ngôn Vô Trạm mới đứt quãng nói xong lời này, dù có chút lời không tỏ được ý, nhưng Bắc Thần vẫn hiểu rõ ý của hắn.
Hắn cũng biết người này đang lo lắng cái gì.
"Gọi tướng công nghe thử, ta có thể sẽ xem xét một chút, nếu không, chúng ta tiếp tục làm vài ba đợt đi." Tốc độ Bắc Thần giảm chậm lại một chút, y nhìn cần cổ đỏ bừng của người kia, dùng giọng điệu mờ ám nói.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Ngự Hoàng
- Chương 144