Người kia ngẩn ra, đón lấy vẻ lúng túng bên trong, hắn thẳng thắn xoay đầu đi.
Lần đó là sai lầm.
Hắn không ngờ tới sự việc lại phát triển đến mức kia.
Hắn cũng thừa nhận, động cơ của hắn lúc trước không trong sáng, những việc đã xảy ra kia cũng là hắn gieo gió gặt bão.
Nếu như hắn không muốn nếm thử mùi vị Lạc Cẩn, cũng sẽ không đem tới cho mình thua thiệt.
Ngôn Vô Trạm vốn dự định rất tốt, vừa cùng Lạc Cẩn phong hoa tuyết nguyệt, vừa tra án, không bỏ cái nào.
Hắn mơ ước "sắc đẹp" của Lạc Cẩn.
Vì vậy hiện giờ, hắn bị Lạc Cẩn chặn đến á khẩu không trả lời được, hắn cũng không thể nói, thật ra lúc trước là hắn muốn đè y, nhưng không ngờ tới ngược lại bị y khống chế. Việc này bảo hắn nói thế nào.
Đối mặt với đại bất kính của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn.
"Cho nên thần còn có thể đứng ở đây, không phải vì thần hối lộ quan chức, mà là chưa từng làm việc vi phạm pháp luật. Lão già kia không coi thần là con, sự nghiệp nhà hắn cùng những hoạt động không hợp pháp kia của hắn, cùng thần không hề có một chút quan hệ. Hắn đem hết thảy mọi thứ đều cho Lạc Phồn, sản nghiệp Lạc Gia, còn có những nhà xưởng dưới đất kia, triều đình đã nên sớm điều tra tới, thế nhưng cái gì cũng không tra được, bởi vì bọn họ làm rất bí mật, người biết sự tồn tại của nhà xưởng trong lòng đất cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, bao gồm cả Cẩn thiếu gia thần đây.
Thần cướp được trong tay, chỉ là những sản nghiệp công khai kia thôi, vì vậy sự việc bại lộ, dù muốn dội nước bẩn thần cũng dội không tới, thần cũng chẳng hay biết gì, thần cũng là người bị hại, thần cũng là người cùng quan phủ phỉ nhổ hành vi của bọn họ, hy vọng làm rõ mọi việc, cho một sự công bằng. Thần phối hợp với quan phủ tra án, để mặc bọn họ điều tra, thần là trong sạch, vì vậy Ngôn Vô Trạm, dù mọi người Lạc Gia chết hết, Lạc Cẩn thần cũng sẽ không có chuyện gì. Người có thể vì lão già kia liên luỵ cửu tộc, thế nhưng sẽ có rất nhiều người giải oan cho thần, giúp thần kêu oan."
Nói tới đây, Ngôn Vô Trạm đột nhiên nhớ tới Lạc tứ tiểu thư, chỗ Hoài Viễn lúc trước cứu nàng ta, vừa lúc ở gần Ninh Viễn Tự, hôm đó hắn và Lạc Cẩn trùng hợp ngủ lại ở đó.
"Người bắt tứ tiểu thư, là ngươi sao?"
Lạc Cẩn không do dự, y trực tiếp thừa nhận, "Là ta."
"Tại sao."
Lạc Cẩn cười gằn: "Người cho rằng, Lạc Gia vì sao lại độc bá ở phía nam lâu như vậy, dù Lạc Gia giàu có bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ là con buôn mà thôi. Lạc Gia lấy đâu ra bản lãnh hô mưa gọi gió? Thậm chí có thể thích làm gì thì làm, khống chế mọi thứ? Ngôn Vô Trạm, đừng nói với thần người không nghĩ tới."
Người kia im lặng, những khả năng này hắn dĩ nhiên từng nghĩ tới, đây cũng là một phần khác hắn muốn điều tra.
"Lão già kia rất gian xảo, hắn biết triều đình đang điều tra hắn, hắn sợ một khi tôi ác của hắn bại lộ, người nhà của hắn sẽ phải chịu liên lụy, vì vậy hắn liệt kê ra hết danh sách quan viên và ngân lượng dùng để hối lộ những năm gần đây, sau đó giao cho Lạc Tĩnh Nhu, chờ Lạc Gia thật sự đến lúc khó khăn, để nàng ta dùng cái này uy hϊếp những quan viên kia, để bảo vệ tính mạng bọn họ."
Lạc Cẩn bắt lấy Tĩnh Nhu, chính là muốn lấy được danh sách này.
"Người biết sẽ có người bị Lạc Gia mua chuộc, thế nhưng Ngôn Vô Trạm, người tuyệt đối không tưởng tượng nổi nội dung trên cuốn sổ kia đáng xem cỡ nào, nếu người thấy được, e là trực tiếp sẽ tức chết." Trong lúc Hoài Viễn xử lý Lạc Gia, Lạc Cẩn đã muốn giao ra, có điều đã xảy ra một chút bất ngờ, "Nếu không có Vân Dương, danh sách kia hiện tại hẳn đã ở trong tay người."
Lời Lạc Cẩn muốn nói, đều đã nói hết.
Tiếp đó là chuyện của y và người kia.
"Thần lợi dụng người, thần thừa nhận, thần cũng sẽ không tìm cớ gì, thế nhưng Ngôn Vô Trạm, sau khi người thành công giúp thần tạo hình tượng, giúp thần giành lại sản nghiệp Lạc Gia, người cảm thấy người còn chỗ hữu dụng sao?"
Banner hàng hiệu giá tốt
Không thể nghi ngờ, nếu có chỗ hữu dụng thì sẽ không có chuyện của Dương Nguyệt Nhi rồi.
Từ trong mắt người kia đọc được đáp án, Lạc Cẩn che đi nụ cười, y lại một lần nữa nâng mặt người kia lên, có điều lúc này không phải kiểu trêu đùa nâng cằm hắn lên, mà là hai tay nâng lên, y khiến Ngôn Vô Trạm nhìn mình.
"Thần chưa từng để Hoài Viễn kia ở trong mắt, hắn còn chưa đủ tư cách để thần gϊếŧ hắn, ngay cả Hoằng Nghị, hắn không chỉ phá hoại kế hoạch của thần một lần, nếu thần muốn gϊếŧ hắn, còn cần chờ tới bây giờ sao?"
Lạc Cẩn ra tay với bọn họ, không phải vì bọn họ mang đến trở ngại cho y, những việc đó còn chưa đến mức để Lạc Cẩn nổi giận, bất chấp trả giá điều động người của Nhược Phù Cung tới gϊếŧ bọn họ. . . . . .
"Người thông minh như vậy, vậy người nói, tại sao thần còn xuất hiện ở đây, còn giúp người như vậy, còn thiếu chút nữa vứt bỏ mạng sống?"
Ngôn Vô Trạm muốn né tránh, nhưng Lạc Cẩn lại cố chấp nâng hắn lên, không cho bất cứ cơ hội trốn tránh nào, y nhìn thẳng mắt hắn, tiếp tục nói.
"Chúng ta lợi dụng lẫn nhau, đã hòa nhau rồi, dù thần còn nợ người, lần này cũng đều trả lại rồi. Ngôn Vô Trạm, chuyện tiếp theo, Bắc Thần quản người, thần cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, lý do này, tự người suy nghĩ."Ngôn Vô Trạm không trả lời y, Lạc Cẩn cũng không muốn chờ, y nói xong, nhìn thật sâu người kia một lúc, quay đầu bước đi.
Sau khi mở cửa, y cùng Hoài Viễn chạm mặt, hai ánh mắt giao nhau, nhưng chỉ chốc lát sau, lại cùng tránh ra.
Hoài Viễn vào phòng, Lạc Cẩn đi rồi.
. . . . . .
Biệt viện này của Mộ Bạch, hoàn cảnh coi như không tệ, nhân lúc mấy người bọn họ đều đi sắp xếp mọi việc, Ngôn Vô Trạm liền một mình ở đây đi dạo một chút, nói là một mình hắn, nhưng xung quanh đều có thủ vệ, canh phòng ở đây so với hoàng cung còn nghiêm ngặt hơn, chịu thua thiệt một lần, bọn họ không thể lại để Phó Đông Lưu có cơ hội.
Đây coi như là yên tĩnh cuối cùng rồi.
Ngôn Vô Trạm cuối cùng tìm được một chỗ coi như yên tĩnh ngồi xuống, bọn người làm đưa điểm tâm tới, nhưng hắn chưa kịp ăn, đã thấy Hoằng Nghị đi tới.
Hoằng Nghị vốn định đi vào đại sảnh, có điều nhìn thấy Ngôn Vô Trạm, liền thay đổi phương hướng.
Nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên trên mặt người kia, Hoằng Nghị lạnh lùng hừ một tiếng, y ngồi vào một bên khác, từ trong mâm chọn một miếng điểm tâm, có điều y cũng không trực tiếp bỏ vào miệng, mà bẻ ra một miếng nhỏ, từ tốn nhấm nháp.
Bộ dáng nghiêm túc này của y khiến người kia không nhịn được nhếch miệng.
Dù là lúc nào, nhìn thấy Hoằng Nghị như vậy, đều sẽ khiến người ta không nhịn được cười, nảy ra ý trêu đùa, cái tên này rõ ràng lạnh như một khối băng, còn mang theo nhãn hiệu người sống chớ đến gần, nhưng y vẫn luôn có thể khơi dậy tính cách xấu xa ẩn bên trong của Ngôn Vô Trạm, không đùa cợt y, trong lòng liền ngứa ngáy. Giống như người lớn bắt nạt trẻ nhỏ vậy.
Thấy Ngôn Vô Trạm cứ dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn mình, động tác nhấm nháp của Hoằng Nghị chậm rất nhiều, có điều rất nhanh, y đẩy bát không trước mặt về phía người kia một cái, dù trong miệng có đồ ăn, Hoằng Nghị lại vẫn nói rất rõ ràng, cũng không có một mảnh vụn điểm tâm rơi ra, "Châm trà."
Y vẫn là bộ dạng qua loa như vậy.
Nhưng.
Y lại bào hắn châm trà.
Ngôn Vô Trạm nhíu mày, cái tên này có phải là đã quên mình là ai?
"Là người đàn ông của ngươi." Hoằng Nghị không chút tình cảm nhắc nhở, trước khi người kia kịp phản ứng, tùy tiện đặt chén trà kia xuống, tiếng sứ cọ trên mặt bàn, phát ra tiếng lanh lảnh, Hoằng Nghị có chút không kiên nhẫn giục, "Châm trà."
Ngôn Vô Trạm hứ một tiếng, từ lúc gặp lại Hoằng Nghị tới giờ, cái tên này cũng không có bất kỳ thay đổi nào, cùng trước đây hoàn toàn giống nhau, điều này làm cho hắn khó tránh khỏi tò mò.
Bắc Thần bất cần đời kia cũng không thể không để ý tới thân phận của hắn mà cúi đầu, Lạc Cẩn lại càng biểu hiện cung kính hơn nhiều, chỉ có cái tên này. Vẫn là bộ dạng này.
Một dáng vẻ cao cao tại thượng, hoàn toàn không xem người là hoàng thượng này ở trong mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng kinh ngạc cùng nụ cười như có như không này của Ngôn Vô Trạm, Hoằng Nghị bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên mở miệng: "Vậy phải làm sao?"
Hắn là hoàng thượng, thì phải làm thế nào chứ?
Ngôn Vô Trạm lần nữa hứ một tiếng, mà Hoằng Nghị cũng lần nữa nhắc nhở, "Là người đàn ông của ngươi."
Hắn là người Hoằng Nghị y cưới vào nhà, bước vào cửa của Hoằng Nghị y chính là người của y, ngoài ra bất kỳ thân phận gì cũng không quan trọng.
Vì vậy, Ngôn Vô Trạm dĩ nhiên phải phục vụ y.
Đây coi là ngụy biện gì?
Từ trên mặt Hoằng Nghị đọc được suy nghĩ của y, người kia không khỏi nhíu mày lại, có điều đến cuối cùng, hắn vẫn "hạ mình" cầm lấy ấm trà, rót cho Hoằng Nghị một chén.
"Từ từ dùng." Ngôn Vô Trạm nhìn mặt Hoằng Nghị, cố ý đặt mạnh chén trà lên bàn.
Hắn muốn xem y làm sao uống chén trà này.
Nhưng Ngôn Vô Trạm tuyệt đối là nghĩ đơn giản quá rồi, Hoằng Nghị xem như không nghe không thấy, nhấc chén kề miệng phải nói là vô cùng tự nhiên, dáng vẻ Hoằng Nghị là tuyệt đối hợp tình hợp lý, đối với ánh mắt Ngôn Vô Trạm phóng tới cũng hoàn toàn không để ý, rất có tư thế ngươi muốn nhìn thế nào thì nhìn.
Không biết sao, với Hoằng Nghị, Ngôn Vô Trạm chính là không tức giận được, dù dáng vẻ y đáng ghét như vậy, hắn cũng cảm thấy buồn cười, giống như đứa nhỏ giả làm người lớn vậy. . . . . .
Hắn không so đo với tiểu quỷ.
Người kia lại cũng rót cho mình một chén trà, lúc để ấm trà xuống, hắn thuận miệng nói: "Không phải đi rồi sao?" Sao vẫn còn ở đây?
Nghe vậy, động tác uống trà của Hoằng Nghị ngưng lại, ánh mắt hờ hững kia cũng chuyển về phía Ngôn Vô Trạm.