Chương 132

Tiêu lập tức tiến vào gần một nửa, như Vân Dương nói, thứ lạnh như băng này trực tiếp cắm vào bụng hắn, tuy rằng rất nhỏ, nhưng độ dài đã vượt qua khả năng chịu đựng của người kia.

Hắn thống khổ trừng hai mắt, Vân Dương vắt ngang giữa hai chân hắn, chân không cách nào khép lại, run rẩy. Hắn muốn rút vật kia ra, nhưng Vân Dương đè lên hắn, hắn không thể nhúc nhích.

Vân Dương dùng đầu gối đẩy cây tiêu kia, giống như muốn đẩy hoàn toàn thứ kia vào trong thân thể hắn. Ngôn Vô Trạm giãy giụa kịch liệt nhưng không có kết quả, thanh dài gồ ghề kia chính là đang chui vào bên trong.

"Đừng cử động, nếu gãy ở bên trong ngươi sẽ thật sự cứa rách bụng." Vân Dương thô bạo vỗ lên đùi người kia một cái. Người kia sắc mặt tái nhợt, nhưng môi lại vô cùng đỏ, chính là bị y gặm cắn mà ra, màu sắc này, dụ hoặc không thể tả.

"Lấy ra. . . . . . Khó chịu." Người kia lắc đầu, âm thanh giống như từ trong cổ họng rặn ra, nhỏ đến vặn vẹo. Trên cánh mũi thấm đầy mồ hôi hột, ánh mắt người kia cũng có vẻ ướŧ áŧ, thứ kia quá dài, hơn nữa rất lạnh, giống như một khối băng chôn trong bụng hắn vậy.

Cả người không có một chút sức lực, toàn bộ nửa thân dưới đều mất đi tri giác.

Hắn nắm lấy cánh tay Vân Dương, dáng vẻ kia yếu đuối chưa từng có.

Cái này, hắn không chịu được, so với Vân Dương nhét nắm đấm vào còn thống khổ hơn.

Dáng vẻ này của Ngôn Vô Trạm, không có người đàn ông nào có thể kháng cự, e là cả thánh nhân quân tử, chỉ cần nhìn thấy hắn, cũng sẽ trở thành thú hoang, đừng nói là sách vở thánh hiền, ngay cả nhân tính cũng sẽ quên sạch hóa thân làm thú hoang.

Cái tên này trời sinh chính là để quyến rũ đàn ông.

Vân Dương híp mắt, đem con ngươi tức giận trong nháy mắt che lại, y nắm lấy dưới cằm người kia, hung hăng cắn tới.

Một cái này trực tiếp liền thấy máu.

Mùi máu tanh dường như khơi dậy thú tính của Vân Dương, y nắm chăn, quấn lấy đầu hai người thật chặt, bên trong đen kịt một màu, dùng sức gặm cắn người kia.

Môi, đầu lưỡi, Ngôn Vô Trạm không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được miệng mình máu thịt be bét rồi.

Không khí trong chăn rất nhanh loãng đi, nhưng Vân Dương chẳng những không buông hắn ra, trái lại càng thêm dùng sức hôn môi hắn.

Y không hề cắn hắn, mà là hôn lấy thật sâu, đầu lưỡi của hai người giống như hai con rắn đang giao phối, cùng quấn thật chặt, không để lại một chút khe hở.

Vân Dương chặn lại toàn bộ miệng hắn, một chút không khí cũng không lọt vào, cái mũi duy nhất có thể dùng được cũng vì nụ hôn của y mà quên đi tần suất hô hấp, bàn tay ướt mồ hôi nắm lấy áo Vân Dương, dùng sức lại thả ra, sau đó sẽ lại dùng sức, giống như phụ nữ sinh khó, thống khổ giẫy giụa. . . . . .Hắn không có cách nào hít thở, sắp nghẹn chết rồi.

Người kia mấy lần muốn đứng lên, nhưng hắn vừa hơi động, Vân Dương liền đem tiêu ở bên trong kia đâm lên, mỗi lần dằn vặt một phen, người kia chỉ muốn chậm lại một chút, nhiều lần như vậy, sức lực Ngôn Vô Trạm cũng bị y mài mòn gần như sạch sẻ.

Trong chăn không còn không khí, chỉ có hơi thở nóng rực, tóc Ngôn Vô Trạm rất nhanh bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt kia cũng từ từ mê ly.

Mà lúc này, cái chăn bao bọc bọn họ thật chặt đột nhiên bị xốc lên, không khí lạnh như băng lập tức nổi lên, cảm giác mát mẻ này khiến người ta thoải mái, thân thể căng thẳng của Ngôn Vô Trạm liền trực tiếp thả lỏng. Một lần nữa sống lại.

"Cheng ——"

Âm thanh va chạm nổ vang trên đỉnh đầu, phá vỡ màn đêm yên tĩnh, đôi môi của Vân Dương cùng hắn thân mật dán vào nhau lúc này mới có khe hở, xuyên qua con ngươi bị mồ hôi bao trùm, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy được gương mặt tức giận của Hoài Viễn.

Vân Dương còn đang cưỡi trên người người kia, vẫn duy trì động tác hôn môi, nhưng tay lại nhấc lên, trường kiếm trong tay chính xác chặn lại lưỡi dao sắc Hoài Viễn vung tới.

Kiếm thuật của Vân Dương, Ngôn Vô Trạm từng thấy ở trong quân doanh, có điều đoạn đường này y đều cầm đoản đao, vì không có chỗ đáng để Vân Dương sử dụng kiếm.

Y đêm nay, là mang theo kiếm tới.

Chẳng trách.

Trong không khí còn sót lại mùi vị da^ʍ mỹ, vì vậy Vân Dương mới dùng chăn che đầu bọn họ.

Cái tên Vân Dương này quả nhiên biết tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện bọn họ sẽ đến.

Vậy hành động lần này của y, cũng là cố ý làm cho bọn họ xem sao.

Sức nặng trên người đột nhiên biến mất, thay vào đó là âm thanh đánh nhau, vũ khí va chạm kịch liệt, âm thanh kia có vẻ hơi chói tai.

Người kia chậm rãi quay đầu đi, hắn mệt mỏi nhắm hai mắt lại, có điều rất nhanh, thân thể hắn lại bay lên trời rồi.

"Về nhà." Giọng nói này là một tầng lạnh lẽo không đổi.

Nhìn thấy gương mặt không đổi này của Hoằng Nghị, nghe thấy lời nói vĩnh viễn ngắn gọn này của y, Ngôn Vô Trạm yên tâm nở nụ cười, sau đó tựa đầu lên bả vai Hoằng Nghị.

"Người" này, thật sự khiến người khác uất ức.

Thủ vệ bị khói mê hun, lỗ thủng trên ngực đang chầm chậm nhỏ máu, mùi vị da^ʍ mỹ bị máu tanh thay thế, giống như báo trước, đây nhất định là một buổi tối không thể nào bình thường.

Nếu đổi thành Bắc Thần, e rằng lúc này đã chửi ầm lên, Hoài Viễn không mắng người, nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh kia, vẫn không nhịn được chửi thành tiếng.

Hoài Viễn đời này cũng không quên được cảm giác một giây đó lúc hắn vén chăn lên, chấn động quá mạnh khiến hắn không khỏi mê muội. Hắn rất hy vọng những thứ kia chỉ là ảo giác.

Đáng tiếc không phải.

Ánh mắt tức giận chuyển hướng sang Vân Dương, sát ý lạnh căm không hề che giấu tràn ngập quanh Hoài Viễn, hắn hôm nay, nhất định phải tự tay gϊếŧ y.

Bọn họ, không đội trời chung.

Hoằng Nghị ôm lấy người kia, đi chưa bao xa đã bị người khác ngăn cản, đội buôn của Phó Đông Lưu hầu như đều bị bọn họ đánh ngã, những tên này, là người của Phó Đông Lưu đã mai phục trước đó.

Y muốn bắt chính là hoàng thượng, làm sao có thể xem thường, chỉ mang theo mấy người kia.

Đội buôn này là để che mắt người khác, người của Phó Đông Lưu nhiều hơn so với vậy không biết bao nhiêu lần.

Hoằng Nghị ôm ngang người kia, đao nắm chặt trong tay, nhưng Hoằng Nghị dường như không hề định ra tay, lúc đối phương xông lên, Hoằng Nghị lui về sau một bước, phía sau y chẳng biết lúc nào đã tập hợp một nhóm người, trực tiếp vượt qua y, cùng đối phương đánh nhau.

Trong lúc nhất thời, âm thanh vũ khí va chạm đinh tai nhức óc. Mà lúc này, Hoằng Nghị chỉ cúi đầu nhìn người kia một cái, thấy hắn không có phản ứng gì, mới hờ hững ngẩng đầu lên.

"Hoằng thiếu gia." Có người đi tới trước mặt Hoằng Nghị, cung kính làm lễ với y.

Hoằng Nghị gật đầu, nhìn đám người hỗn loạn, lạnh nhạt nói, "Gϊếŧ, sạch."

Một tên cũng không để lại, những người này đều đáng chết.

"Dạ!" Người kia nhận lệnh, cũng tham gia chiến đấu.

Hoằng Nghị ôm Ngôn Vô Trạm, ở bên cạnh tránh đi, có người phát hiện bọn họ, vũ khí lóe ánh lạnh doạ người liền bổ xuống, nhưng Hoằng Nghị ngay cả đầu cũng không nhấc, một cước liền đem người kia đạp bay vọt lên thật cao, tầng tầng hạ xuống, người kia liền không thể bò dậy.

Gương mặt Hoằng Nghị xưa nay đều không có biểu tình, nhưng lần này, so với bất kỳ lúc nào trước đây đều lạnh lùng hơn.

Trời đêm này, tô vẻ thêm sự lạnh lùng của Hoằng Nghị, nhiệt độ thấp doạ người.

Tốc độ Hoằng Nghị không chậm, y muốn đưa người kia ra ngoài thành chờ tiếp ứng của Mộ Bạch, như vậy hắn sẽ an toàn, nhưng chưa bao xa, Hoằng Nghị lần nữa bị ngăn cản.

Có điều lần này không phải mấy tên lâu la của đối phương, lại là một cao thủ đỉnh cấp. . . . . . Không phải người thường có khả năng chiến thắng.

"Có thể đứng không?" Hoằng Nghị hỏi người trong lòng.

Người kia miễn cưỡng gật đầu, hắn có thể đứng, thế nhưng rất không muốn đứng, cái tiêu kia của Vân Dương còn đang bên trong.

Hắn muốn lấy ra, nhưng cũng không thể ở trước mặt nhiều người này làm chuyện kia.

Nhưng hiện giờ, hắn không thể không tự ra tay rồi.

Ngay lúc hắn từ trên người Hoằng Nghị bay xuống, động tác này kéo theo cơ bắp phía sau, cây tiêu dường như lại đi vào một chút .Người kia "A" một tiếng, đầu gối mềm nhũn, hắn suýt chút nữa quỳ trên mặt đất, có điều Hoằng Nghị đã trước hắn một bước đỡ lấy hắn, y không hỏi hắn bị sao, xác định hắn đứng ngay ngắn Hoằng Nghị liền rút đao ra, đặt bao đao trong tay người kia.

"Không cần ngươi." Hoằng Nghị nhìn người đối diện, chắn trước mặt người kia, "Ngươi chờ."

Dứt lời, Hoằng Nghị liền hướng tới trước đi mấy bước. Y không cách người kia quá xa, hắn không cho bất cứ ai thừa cơ lợi dụng.

Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên nhìn thấy Hoằng Nghị đánh nhau, thân thủ người này cùng với lời nói của y gọn gàng nhanh chóng như nhau, nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn, có điều rất đẹp.

Nhìn y đánh nhau, lại có thể cảm thấy đẹp mắt.

Có điều, một mình hắn muốn cùng nhiều cao thủ như vậy đánh nhau, thật sự không ung dung.

Ngôn Vô Trạm muốn giúp hắn, thế nhưng không thể cử động.

Về tình, hắn không thể nhìn Hoằng Nghị một mình mạo hiểm, về lý, hắn không thể đi.

Hắn là hoàng thượng, bất cứ lúc nào hắn cũng không có tư cách để bản thân mạo hiểm.

Song Lang Thành hiện giờ một mảnh hỗn loạn, lực lượng hai bên đánh đến không thể tách rời, Ngôn Vô Trạm không nhận rõ địch ta, hắn cơ bản không rõ ràng ai là người của bên nào, bỏ lại Hoằng Nghị một mình né tránh không phải lựa chọn sáng suốt, vì lẽ đó người kia chuẩn bị trốn đến chỗ tối trước.

Nói chung, hắn không thể ngang nhiên đứng trên đường.

Tiện thể , hắn rút thứ bên dưới ra.

Cho dù không giúp ích, cắm vào thứ như vậy cũng không có cách nào thoát thân đúng không.

Hơn nữa hắn hiện giờ đứng cũng không vững lắm.

Nhưng người kia chưa kịp động, phía trước lại xao động một trận, theo tiếng động nhìn lại, chân mày người kia không tự chủ được nhướng lên.

Hắn vậy mà lại nhìn thấy Lạc Cẩn và Bắc Thần, còn có.

Phó Đông Lưu.

Tình hình giống với bên này, đều đang đánh nhau.

Hôm nay, tất cả mọi người lại thật sự đều tới rồi.