Chương 126

Nhìn ánh mắt Vân Dương có thể thấy rằng y nhận ra hắn.

Ngôn Vô Trạm không nhắc tới chuyện vừa rồi, ngược lại Vân Dương nhìn thấy vết thương bị cắt để lại trên tay hắn.

Y bóp cánh tay người kia một cái, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra nguy hiểm.

Vân Dương không hỏi hắn vết thương kia ở đâu ra, vết thương y đánh ra, y đương nhiên nhận biết, thế nhưng Vân Dương lại không nhớ, y ra tay với Ngôn Vô Trạm lúc nào còn là lạnh lùng hạ sát thủ.

Cổ Vân Dương rất đau, đầu càng đau hơn, cử động nhẹ này của y, đầu như nứt vỡ từ trong ra.

Chân mày Vân Dương toàn bộ nhíu lại một chỗ, nhưng y không rảnh bận tâm, ngược lại tỉ mỉ kiểm tra cánh tay người kia một lần.

Y có nhìn chằm chằm vết thương này cũng chẳng tốt hơn được, người kia trực tiếp rút tay lại, trong lúc lôi kéo, hắn đột nhiên phát hiện, cổ tay Vân Dương cũng đều là dấu xanh tím.

Ban ngày có ống tay áo che chắn, lúc này, ống tay áo đều cuốn lên, dấu vết bên trong liền lộ cả ra rồi. Nhìn hình dáng, giống như là bị người nắm.

"Sao lại bị?" Người kia hướng về phía cổ tay Vân Dương hất hất cằm.

Vân Dương nhìn cũng không nhìn, chỉnh lại tay áo không cẩn thận cuốn lên một lần nữa cho ngay ngắn, "Chó cắn."

Ngôn Vô Trạm vừa nghe, trái lại vui vẻ."Chó nhà ai có thể cắn ra hình dạng đó."

Đây rõ ràng là dấu bị nắm.

Nhưng Vân Dương lại hùng hồn nói với hắn, "Nhà ta."

Ngôn Vô Trạm không tỏ rõ ý kiến, hắn không có tâm tình cãi nhau với Vân Dương. Người kia hướng về đám ăn mày ngủ bên kia liếc một cái, hắn nói với Vân Dương, "Ta có đầu mối."

Vân Dương nhíu mày, người kia ra hiệu với y có chuyện gì ngày mai nói, Vân Dương nghe vậy, trực tiếp dựa lên tường, có điều y không định ngủ tiếp, chỉ là đang nhắm mắt dưỡng thần mà thôi, "Ta mới vừa ngủ một giấc, ngươi ngủ đi."

Ý của Vân Dương chính là, y sẽ gác đêm.

Người kia không có ý kiến khác, vui vẻ đồng ý, nhưng trước khi hắn nằm xuống, Vân Dương đột nhiên nhắc nhở một câu, "Đêm nay còn gặp ác mộng, ta sẽ đạp ngươi ra ngoài."

Người kia ngẩn ra, làm sao Vân Dương biết hắn tối hôm qua gặp ác mộng.

Ánh mắt nghi ngờ từ trên mặt Vân Dương chuyển sang cánh tay y, Ngôn Vô Trạm bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhưng đồng thời lại không dám tin.

Tối hôm qua, người giúp hắn xua đi ác mộng, lại là Vân Dương.

Bây giờ nghĩ lại, tối hôm qua, hình như có người ôm hắn, còn vỗ về vuốt sau lưng hắn.

Cảm giác đó, hắn hình như đã từng biết. Vân Dương đã từng làm việc tương tự.

Người kia ngạc nhiên, sau đó hắn cũng nhớ tới, trước lúc hắn ngủ say, hình như ôm gì đó. Thứ kia khiến hắn yên tâm, cũng khiến hắn thành công thoát khỏi ác mộng.Hắn cho rằng đó là mơ, nhưng.

Có điều, sau lúc kinh ngạc, người kia chẳng những không cảm kích, trái lại giật giật khóe miệng.

Dấu vết trên cổ tay Vân Dương, e là tối hôm qua hắn nắm ra, nhưng tên kia lại nói, chó cắn.

Y mắng hắn là chó.

Tên khốn này.

Trời vừa sáng, hai người rời khỏi căn nhà rách kia, không vào lại trong rừng kia, mà đến xung quanh hỏi thăm một chút bang mã phỉ hoành hành phương nam gần đây.

Bọn mã phỉ kia, Ngôn Vô Trạm trước đó đã có nghe nói.

Có người nói bọn mã phỉ kia di chuyển khắp nơi, chuyên cướp đoạt tài sản, có lúc, cũng sẽ bắt cóc đòi tiền chuộc, nhưng người bị bắt đi lại đuổi về lành lặn, nói chung bọn mã phỉ này vô cùng hung ác, làm đủ chuyện xấu.

Quan phủ các nơi đều đang truy nã, chỉ tiếc đối phương quá gian xảo, cơ bản không có một chút manh mối.

Hai người điều tra chuyện bang mã phỉ rõ rõ ràng ràng, bao gồm bọn chúng khi nào xuất hiện, cùng với tuyến đường cướp bóc, Ngôn Vô Trạm đánh dấu những chi tiết này lên bản đồ địa hình, sau đó giương mắt nhìn về phía Vân Dương.

"Ngươi làm sao lại nghĩ tới?" Trong lời nói Vân Dương mang theo thán phục, đường nét trên bản đồ địa hình nhìn giống như hỗn độn, nhưng thật tế lại có quy tắc nhất định, lấy một điểm nào đó làm trung tâm, mở rộng theo hình cánh quạt hướng ra ngoài, mà tâm điểm chủ yếu này, chính là chỗ hiện tại bọn họ đang ở —— Lâm Nghiệp Thành.

"Nếu là sự việc không phải do yêu vật gây ra, vậy chỉ có thể là có người cố ý, vậy mục đích đối phương là gì chứ?" Người kia cười, hắn nói rõ suy nghĩ của mình với Vân Dương, "Nếu là muốn mua bán người, chỗ đó thật sự không phải nơi lý tưởng gì, dù sao khu rừng kia rất sâu, rất ít người tới. Huống chi, người mất tích không phân biệt nam nữ, tuổi tác cũng chênh lệch rất nhiều."

Vân Dương không lên tiếng, vẻ mặt ba hoa khoác lác của người kia có vẻ sáng láng, giống như một ngôi sao chói mắt, khiến người ta không nỡ dời mắt.

Con người tự tin kia, mị lực bắn ra bốn phía.

Cho dù nhìn bao nhiêu lần, đều khiến y không tự chủ được bị hấp dẫn như nhau.

Lần trước diệt lửa ngoài thành, còn có hắn giúp y bày mưu tính kế, lúc đối đầu cùng Qua Nhĩ Tộc.

Ngôn Vô Trạm không để ý biểu hiện của Vân Dương, tiếp tục nói: "Trước lúc đi cánh rừng đó, ta còn chưa nghĩ tới việc này sẽ liên quan tới bang mã phỉ, nhưng sau khi tới, ta phát hiện."

"Có người không muốn chúng ta tới đó." Vân Dương tiếp lời người kia, "Hay là nói, không muốn để cho bất kỳ ai tới cánh rừng đó."

Người kia gật đầu, "Đối phương không muốn bí mật của mình bị người khác phát hiện, vì vậy cố ý làm giả việc cánh rừng nuốt người, thực chất, là đang che giấu tội ác của mình."Bởi vì đứa trẻ tám tuổi kia phá hỏng một số sự tình, vì vậy bọn họ không thể không gϊếŧ người diệt khẩu, lại vì dân chúng nơi đây tìm kiếm, bọn họ sợ hành động bại lộ, vì vậy mới bày ra trò này.

"Nhưng có vài thứ, chúng ta tận mắt thấy." Bóng quỷ kia, còn có cánh rừng đi mãi không ra, quan rọng hơn chính là, trước lúc Vân Dương ngất xỉu, y nhận nhầm người kia thành quỷ vật, nên mới ra tay tấn công.

Là cái gì khiến y sinh ra sai lầm lớn như vậy, hay là, ảo giác.

"Ta nghĩ, có thể việc này liên quan với Viên Hồng Đức." Người kia nhíu mày, đối diện với ánh mắt Vân Dương, " Viên Hồng Đức kia am hiểu dùng trận pháp kỳ môn."

Vân Dương vẫn chưa hiểu, Ngôn Vô Trạm bảo y lại cùng hắn đi vào rừng một lần nữa sẽ biết.

Có điều lúc này, hai người che miệng mũi, quần áo và giày đều thay đổi một lần nữa, mọi chỗ da thịt lộ ra trong không khí đều che lại, ngay cả mắt cũng che một tấm lụa mỏng.

Dáng vẻ hai người nhìn khá quái dị, nhưng cũng không ai có ý châm chọc đối phương, Ngôn Vô Trạm đoán không sai, trong rừng kia hẳn là có trận pháp Viên Hồng Đức để lại, cùng với, mê dược.

Đây chính là lý do vì sao Vân Dương lại nhận nhầm, mà hắn tỉnh táo.

Bởi vì hắn có tính kháng dược.

Ngôn Vô Trạm lần nữa mừng thầm, nếu hắn không có tính kháng dược, sợ là hiện giờ đã cùng Vân Dương lưỡng bại câu thương*, hoặc là dứt khoát bị đối phương gϊếŧ chết, như vậy người núp trong bóng tối kia có thể ngồi làm ngư ông được lợi*, không tốn chút sức lực diệt trừ bọn họ rồi.

(*Lưỡng bại câu thương: hai bên đều bị tổn hại, không tìm được cái gì hay để thay nên để vậy luôn)

Thủ đoạn này, quá mức đê tiện.

E là các cao thủ đi vào rừng trước đây cũng đều bị hai thứ này mê hoặc, dẫn tới biến mất.

Không giống hôm qua, lần này bọn họ trời tối mới tiến vào rừng.

Vẫn cùng con đường, Vân Dương để ý, đường sau lưng vẫn không biến mất, hôm qua e là y và người kia trùng hợp đạp trúng cơ quan trận pháp của đối phương, nên mới có chuyện kia.

Đã biết được bí ẩn trong đó, con đường này đi sẽ không khó.

Ngôn Vô Trạm đối với các loại trận pháp kỳ môn cũng có nghiên cứu, dù không bằng Viên Hồng Đức, nhưng tình hình đại khái vẫn hiểu rõ.

Tác dụng trận pháp không giống nhau, nhưng trình tự chủ yếu cũng cơ bản giống nhau, chỉ cần bọn họ cẩn thận tránh né những chỗ quan trọng thì sẽ không có vấn đề.

Trên lý thuyết là vậy, kết quả cũng không xê xích với ước lượng của Ngôn Vô Trạm không nhiều.

Đoạn đường này bọn họ không gặp một chút vấn đề, hai người rất nhanh đã đến chỗ xảy ra chuyện ngày hôm qua, có điều lúc này không gặp bóng quỷ kia, cũng không có bất cứ trở ngại nào.

Bọn họ tránh khỏi cơ quan, dễ như trở bàn tay đi vào nơi sâu nhất trong rừng.

Trong này ngoại trừ cây, không có gì khác, hai người nhìn nhau một cái, Ngôn Vô Trạm dự định tiếp tục đi vào trong, nhưng lúc này, Vân Dương ngăn hắn lại.Y ra hiệu cho hắn chờ một chút.

Sau đó Vân Dương liền ở tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy hành động của y, người kia lập tức hiểu rõ, có điều tìm kiếm cơ quan đường hầm không phải sở trường của hắn, vì vậy người kia liền đứng ở một bên, chờ kết quả của Vân Dương.

Hiệu suất làm việc của Vân Dương không thua gì Hoài Viễn, không bao lâu, y liền quay về phía người kia vẫy tay, dưới tàng ba cây cổ thụ liền rễ, Vân Dương phát hiện vị trí đường hầm.

Người kia nhìn bậc thang hướng xuống kia, lộ ra nụ cười thắng lợi, hắn quả nhiên không tính sai.

Cũng đã đến đây rồi, dĩ nhiên không thể vào trận bỏ chạy, hai người ngay cả thương lượng cũng không có, một trước một sau tiến vào đường hầm.

Chỗ này so với Ngôn Vô Trạm tưởng tượng còn rộng hơn nhiều, đừng nói hai người bọn họ, chính là mấy người đàn ông cùng song song đi tới cũng không có vấn đề, bên trong đường hầm cơ quan lớp lớp, có điều những thứ này cũng không thể làm khó Vân Dương, đến cuối cùng, hai người thành công đến chỗ sâu nhất của đường hầm.

Ngôn Vô Trạm cũng muốn nhìn thử, nối với đường hầm này, sẽ là một nơi như thế nào.

Vân Dương đẩy cửa ngầm ra, y xác định xung quanh không có mai phục, mới nhảy ra trước, có điều sau khi ra ngoài liền cứng lại rồi.

Dáng vẻ Vân Dương có chút kỳ quái, người kia rất nhanh cũng ra khỏi đường hầm, có điều cũng giống như Vân Dương, cảnh tượng trước mắt khiến Ngôn Vô Trạm cũng trợn tròn mắt.

Có điều rất nhanh, mặt người kia liền trầm xuống.

Hắn cuối cùng đã biết, yêu vật kia vì sao nói sẽ có kết quả không tưởng tượng nổi.

Kết quả này, thật đúng là khiến hắn bất ngờ.

Đồng thời, hắn cũng biết, tại sao yêu vật kia không thể không tìm hắn.

Nếu nói như vậy, cái này.

Con ngươi người kia hơi co rút lại, hắn theo bản năng nhìn chăm chú vào Vân Dương, thấy người nọ đang nhìn xung quanh, người kia lúc này mới thoáng yên lòng.

Vân Dương không phát hiện, nếu vậy, yêu vật kia cũng có chỗ để hắn sử dụng.

Chí ít sẽ giúp hắn một việc không nhỏ.