Chương 125

Ngôn Vô Trạm liếc Vân Dương một cái, hắn rất muốn nói với y, thật ra ngươi không nên biết ta thấy cái gì.

Chiêm ngưỡng dung mạo một con quỷ ở khoảng cách gần như vậy, đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, không phải một chuyện thú vị.

Ngôn Vô Trạm không biết đuổi quỷ, nhưng không thể để Vân Dương cứ cõng lấy, nhưng lúc hắn lại nhìn về phía đó, người kia chợt phát hiện, con quỷ nằm nhoài ra trước đó đã không còn

Người kia vội vã thả Vân Dương ra, nhưng xung quanh hai người ngoại trừ cây cối, lại không nhìn thấy thứ quái dị kia con quỷ biến mất rồi.

Thông qua phản ứng của người kia, Vân Dương y đại khái đoán ra đã xảy ra chuyện gì, cánh rừng này có chút quái lạ, y ra hiệu bọn họ rời đi trước rồi nói.

Người kia không phản đối, liền theo Vân Dương trở về, nhưng vừa xoay người, bước chân hai người cùng nhau dừng lại.

Bọn họ không tìm thấy đường nữa rồi.

Rõ ràng trước đó quay đầu lại vẫn có thể nhìn thấy đường, nhưng hiện giờ, chỉ có cây cối xiên xẹo không đồng đều.

Không thấy đường nữa, ngay cả một chút dấu vết cũng không có. Giống như bọn họ từ trên trời rơi xuống vậy.

"Đi." Dù sao đi nữa cũng không thể ở lại chỗ này, Vân Dương nhìn trời, lúc bọn họ tới, mặt trời đang ở trên đỉnh đầu, cửa sau của thành ở phía tây, bọn họ chỉ cần đi theo hướng mặt trời lặn là có thể trở về.

Ngôn Vô Trạm không có ý kiến khác, hai người bước nhanh, nhưng lúc đến đi chưa tới một canh giờ, lúc về bọn họ lại là đi tới trời hoàn toàn tối đen cũng chưa đi tới đến bìa rừng.

Hai người dùng rất nhiều cách, Vân Dương còn làm ký hiệu, nhưng đều không có tác dụng. Ký hiệu của Vân Dương không thấy đâu, cánh rừng này giống như kéo dài vô tận, dù cho bọn họ đi tới đâu, cánh rừng đều đi theo bọn họ. . . . . .

Đến cuối cùng, bọn họ không thể không dừng lại. Tiếp tục đi cũng chỉ lãng phí sức lực mà thôi.

Đón lấy túi nước Vân Dương đưa tới, người kia uống một hơi, nước theo khóe miệng chảy xuống, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, dùng tay áo lau lung tung một cái, liền dựa vào thân cây, cúi nhìn mũi giày của mình thở dốc.

Vân Dương uống cạn nước còn lại trong túi, hôm nay không biết y đã ngẩng đầu bao nhiêu lần, nhưng kết quả đều như nhau, cành cây, trăng tròn, còn có bầu trời. Chỗ này giống như chưa từng thay đổi.

"Đây là không phải gọi là quỷ che mắt chứ?" Người kia hỏi.

"Không biết." Y lại chưa từng trải qua, Vân Dương lắc đầu, suy nghĩ rồi lại hỏi, "Đói không?"

"Đói." Người kia thẳng thắn, nhưng Vân Dương chỉ mang theo chút nước, y không mang đồ ăn, đói bụng cũng đành chịu đói bụng.

Vân Dương nhìn bốn phía, hai người bọn họ là vật còn sống duy nhất trong khu rừng này, y muốn đi săn, nhưng cũng không có thứ để y săn.Y thầm nói, dù chỉ là một con chuột chạy ngang cũng được.

Có điều người kia chắc là không biết ăn thịt chuột.

Vân Dương cẩn thận thu lại túi nước, Ngôn Vô Trạm sáng sớm còn ăn chút cháo, y đến giờ thứ gì cũng chưa ăn, tình hình của y so với hắn còn tệ hơn, thậm chí sinh ra ảo giác.

Y lại ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng.

Vân Dương cảm thấy, y có thể là đói đến hồ đồ rồi, nhưng thời gian chịu đói trước đây so với lúc này còn lâu hơn y cũng có thể kiên trì, lần này vì sao lại.

Nghỉ ngơi một lúc, người kia xem như đã tỉnh lại, hắn vừa định hỏi Vân Dương có phải là nên tiếp tục đi về phía trước, liền thấy Vân Dương cúi thấp đầu đứng tại chỗ, ngũ quan đều bị bóng mờ dày đặc che lại rồi.

Dáng vẻ Vân Dương có chút kỳ quái.

Người kia liền đề cao cảnh giác, hắn vuốt đoản đao bên hông, thử dò xét gọi tên Vân Dương một tiếng.

Người nọ không có phản ứng.

Tim người kia lập tức đập loạn một hồi, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua cánh rừng đen nhánh một mảnh này, người kia thầm nói, cái tên này không phải thật sự bị quỷ nhập vào người chứ.

Lúc này, Vân Dương chợt ngẩng đầu lên.

Bộ dáng y không có bất cứ thay đổi nào, ánh mắt cũng vẫn sắc bén thông suốt, Ngôn Vô Trạm âm thầm thở phào, thì ra tên này đứng ngủ thϊếp đi.

Nhưng cơn giận này của người kia còn chưa phun ra, Vân Dương đột nhiên phóng ra Chân Diễm Trảm, ngọn lửa gào thét, lập tức hướng về phía người kia bay tới, Ngôn Vô Trạm ngay cả thời gian ngẩn ra cũng không có, vội vã né tránh.

Công kích của Vân Dương quá đột ngột, cho dù Ngôn Vô Trạm trốn thoát một đòn trí mạng này, nhưng cánh tay vẫn bị ngọn lửa tổn thương, ống tay áo bị thiêu cháy không nói, da thịt bên trong đều đỏ lên. Không thể coi là vết thương nhẹ.

Hắn ngay cả thời gian hít khí cũng không có, Vân Dương lại tấn công tới.

Cái tên này điên rồi!

Mỗi chiêu đều có thể đánh hắn đến ngay cả một chút cặn cũng không còn.

Ngôn Vô Trạm tranh thủ nhìn chỗ bị Vân Dương đánh trúng, một mảng cây cối kia đều không còn hình bóng, ngoại trừ mặt đất cháy đen, cái gì cũng không có.

Người kia giật giật khóe miệng, hắn sẽ chết không toàn thây .

Ngôn Vô Trạm nhận ra, Vân Dương không điên, công kích của Vân Dương rất có trật tự, vậy thì chứng minh y vẫn rất tỉnh táo, y cũng biết y đang làm gì, dáng vẻ y như vậy, giải thích duy nhất chính là, Vân Dương không biết hắn là ai.

Y hẳn là xem hắn trở thành thứ gì đó, hay có lẽ là trực tiếp trở thành con quỷ bọn hắn thấy trước đó.

Chỉ dựa vào thân thủ, bọn họ thật sự vẫn có thể đánh một trận, có điều thể lực Ngôn Vô Trạm không tốt, hắn biết rõ điểm yếu của mình ở đâu, nếu như tiếp tục nữa, hắn sớm muộn cũng sẽ bị Vân Dương ngộ sát. May mà Vân Dương trước đó đưa đao cho hắn, người kia không đáp trả, mà đang nghĩ tiếp cận Vân Dương, hắn không thể để y tiếp tục phóng ra chiêu thức tất sát này, hắn chỉ có thể ép Vân Dương dùng quyền cước chiến đấu.

Trong thời gian này, dù cho hắn kêu to ra sao, Vân Dương đều không nhận ra hắn.

Đến cuối cùng, Ngôn Vô Trạm thành công áp sát, khiến Vân Dương không còn cách nào sử dụng linh lực, Vân Dương thật sự giống như dự đoán, trực tiếp đưa nắm đấm tới.

Vân Dương muốn lấy mạng hắn, Ngôn Vô Trạm lại không có ý định tổn thương hắn, mục tiêu hai người khác nhau, vì vậy chỗ công kích cũng không giống nhau, người kia vung lên một chân, Vân Dương chuẩn bị dùng tay đỡ, nhưng chân này của người kia nâng lên một nửa đột nhiên thu lại, thân thể hắn vặn vẹo tới trước, dùng một tư thế vô cùng khó chịu ôm lấy Vân Dương.

Đoản đao trong tay đánh mạnh lên gáy Vân Dương, người nọ hai mắt dựng thẳng, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp gục trong ngực người kia. . . . . .

Ngôn Vô Trạm xoa mồ hôi trên trán, nếu như trễ một chút nữa, mạng nhỏ của hắn sợ là thật sự không bảo đảm rồi.

Ngôn Vô Trạm không biết Vân Dương vì sao lại như vậy, nhưng trong rừng này nhất định có điều kỳ quái, hắn tự đánh giá có nên trói Vân Dương lại trước hay không, nhưng vừa ngẩng đầu, hắn đột nhiên phát hiện, con đường biến mất trước đó lại hiện ra.

Hơn nữa cây cối bị Vân Dương hủy hoại cũng đều vẫn còn ở đó.

Những thứ vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.

Nhưng cánh tay bị thương lại là thật, còn rất đau.

Người kia nhìn đường một lúc, xác định đây không phải ảo giác, liền lập tức vác Vân Dương đã ngất đi lên, nói thế nào đi nữa, rời khỏi chỗ chết tiệt này trước mới là quan trọng.

Cửa thành đã sớm đóng chặt, bọn họ không thể quay về, trùng hợp ngoài cửa thành có một căn nhà rách bỏ hoang, chỗ kia không cần nhìn cũng biết là chỗ đám ăn mày ở, có điều trước mắt cũng không quan tâm được nhiều như vậy, Ngôn Vô Trạm chỉ có thể đưa Vân Dương tới chỗ đó, miễn cưỡng đối phó một đêm rồi nói.

Một cú đánh này của hắn không nhẹ, sau gáy Vân Dương đều bầm tím, Ngôn Vô Trạm đã cân nhắc sức lực, ở mức độ không đánh gãy xương y ra đòn mạnh nhất, nếu không hắn sợ là không thể đánh ngất tên này.

Bọn họ đi tới, quấy rầy giấc ngủ của đám ăn mày, Ngôn Vô Trạm biết mình không được hoan nghênh, mà lúc hắn từ trên người Vân Dương lấy ra một đống bạc vụn, ánh mắt những tên ăn mày kia liền thay đổi, xem bọn họ như khách quý tiếp đón vào căn nhà gió lùa bốn phía này.

May mà căn nhà rách này sắp sụp, bằng không mùi vị trong này, Ngôn Vô Trạm e là không chịu nổi. Người kia sắp xếp cho Vân Dương xong rồi, hắn không chút mệt mỏi, trực tiếp cùng đám ăn mày này bắt đầu nói chuyện phiếm.

Hắn hỏi, dĩ nhiên là chuyện liên quan tới cánh rừng kia.

Hắn chỉ vừa thuận miệng hỏi, lại không ngờ thu được kết quả ngoài ý muốn.

Những tên ăn mày kia nhận được nhiều bạc như vậy, dĩ nhiên rất nhiệt tình, Ngôn Vô Trạm hỏi một câu, bọn họ ba điều, bốn chuyện đều nói ra rất nhiều.

Có rất nhiều chi tiết ở chỗ tiểu nhị không nghe được, hiện giờ hoàn toàn bổ sung rồi.

Hắn ngay cả thời gian đi gặp thân nhân của những người mất tích cũng bỏ đi rồi.

Đám ăn mày còn tiện thể nói một chút về đám mã phỉ* vẫn luôn hoành hành ở phía nam gần đây.

(*Mã phỉ: cướp cưỡi ngựa)

Đám ăn mày chậm rãi nói, nói nói một hồi không biết sao liền vòng sang lịch sử Lâm Nghiệp Thành. Ngôn Vô Trạm đối với thành trì Nam Triều đều hiểu rõ, có điều không phải mỗi tin đồn hay chuyện xưa đều nghe qua, đám ăn mày lại thu hút sự chú ý của hắn.

Lâm Nghiệp Thành sở dĩ có nhiều cây như vậy là vì chỗ này lúc đó là một cửa ải quan trọng.

Đất đai Nam Triều lúc đó cũng không rộng lớn như hiện giờ, quy mô ngày nay đều là do tiền triều gây dựng, mà Lâm Nghiệp Thành này ở tiền triều, chính là biên phòng.

Tướng lĩnh đóng ở đây tên là Viên Hồng Đức.

Viên Hồng Đức này ở tiền triều có chút danh tiếng, hắn chuyên dùng trận pháp khống chế địch, sáng chế vô số trận pháp kỳ môn, cho tới bây giờ vẫn có người tiếp tục sử dụng trận pháp của Viên Hồng Đức, nhưng không có một ai có thể lĩnh ngộ tinh túy trong đó, vượt qua gã.

Viên Hồng Đức canh giữ ở Lâm Nghiệp Thành, một người giữ ải, vạn người phá, Lâm Nghiệp Thành này chẳng những không bị công phá, trận địa còn luôn đẩy tới trước, xây dựng một mảnh đất đai, công lao Viên Hồng Đức không thể không có.

Ngôn Vô Trạm nghe những tên ăn mày kia giảng giải sinh động như thật, mờ mịt trước đó cũng tản đi không ít, ngay lúc đám ăn mày nói thỏa thích, chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì Vân Dương tỉnh lại.

Vân Dương không động đậy, chỉ mở mắt ra, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp, nhưng ai cũng không nói gì.

.......................