Chương 119

Nhìn thấy Vân Dương, người kia xem như thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao lại dâng lên cảm giác an tâm. Giống như tìm được cứu tinh, có chỗ dựa vào.

Nhưng người kia cũng không phát hiện suy nghĩ của mình, xác định người này là Vân Dương, hắn liền nắm lấy áo y, giống như chỉ có chạm vào y, mới có thể tin tưởng người trước mắt không phải ảo giác.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Người kia vội vàng hỏi. Hắn bất quá là suy nghĩ một lúc, sao lại liền trở thành dạng này.

Vân Dương không thèm nhìn chỗ bị người kia nắm lấy, y chẳng những không gạt hắn ra, trái lại dựa vào càng gần.

"Không biết." Vân Dương lắc đầu.

Bọn họ vốn đi ở trong rừng, nhưng bầu trời đột nhiên liền đen kịt lại, việc này cùng với trời tối bình thường không giống nhau, giống như nước bị mực làm đen, lập tức đều nhuộm thành màu đen kịt.Rừng cây từ từ biến mất, bọn họ tận mắt thấy mình bị bóng tối nuốt lấy một cách nhanh chóng, ngay cả giãy dụa cũng không có.

Ngay lúc thứ nuốt chửng hết mọi màu sắc này lan tới dưới chân, Vân Dương đánh về phía xe ngựa bên cạnh, cùng lúc đó, đôi mắt hoàn toàn mất đi tác dụng, ngoại trừ màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Bao gồm cả chính mình.

Nếu không phải biết mình nhảy lên xe ngựa, Vân Dương cũng không dám xác nhận, y cuối cùng là đứng ở đâu. Giống như trôi nổi trong bóng tối vậy.

Đỉnh đầu, dưới chân, mọi thứ đều là đen, ngay cả xe ngựa cũng không nhìn thấy.

Vân Dương không dừng lại chút nào, lập tức bắt đầu tìm hướng cửa xe, trong thời gian này y không nghe thấy tiếng Ngôn Vô Trạm mở cửa, thậm chí ngay cả nhịp tim đập của chính mình cũng không nghe thấy. Sự yên tĩnh kia khiến người ta nghẹt thở. Giống như không có tai nghe vậy.

Cửa xe mở, nhưng Vân Dương lại không nhìn thấy, mãi đến tận khi vào trong xe ngựa này, y mới phát hiện ở đây và bóng tối bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới. Có thể thấy được, cũng có thể nghe được.

Người kia không có chuyện gì, còn biết tấn công.

"Những người khác thế nào rồi? Ngươi không phải vẫn luôn ở cùng bọn họ sao?" Đội ngũ Phó Đông Lưu nhiều người như vậy, sao lại có thể đột nhiên liền biến mất rồi, ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe thấy. Ngôn Vô Trạm nhớ tới tiểu nhị, tay nắm lấy Vân Dương đột nhiên căng thẳng, ngay cả lời nói cũng gấp hơn rất nhiều, "Chúng ta không phải đã vòng qua cánh rừng kia sao? Sao lại vẫn có thể xảy ra chuyện như vậy, chúng ta là không phải giống như người trong thành. . . . . ."

Trúng phải phép thuật của yêu vật rồi chứ.

Lúc người kia nói, con ngươi bất động của Vân Dương nhìn nhìn, nôn nóng của hắn, còn có lo lắng của hắn, hết thảy đều nhìn vào trong mắt. Có điều không có hoang mang.

Vân Dương cho rằng, hắn sẽ ôm y khóc lên.

Có điều người này sẽ không vô dụng như vậy, loại chuyện kia cũng sẽ vĩnh viễn không xảy ra trên người hắn.

"Ngươi đang lo lắng cho ai?"

Giọng nói không nhanh không chậm của Vân Dương cắt ngang việc dò hỏi của Ngôn Vô Trạm, Ngôn Vô Trạm đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau đó phát hiện tư thế của hắn và Vân Dương có gì đó không đúng.

Bọn họ gần như ôm lấy nhau.

Mặt Vân Dương ở ngay trước mặt hắn, khoảng cách rất gần, lấy góc độ quen thuộc của Vân Dương nhìn hắn.

Từ trên cao rũ mắt nhìn xuống.

"Như vậy không tốt sao?"

Ánh mắt Vân Dương đảo qua hai thân thể dán chặt lấy nhau, ngược lại lại sáp tới gần thêm một chút, hoàn toàn kẹp người kia giữa y và vách xe ngựa.

"Nơi này chỉ còn hai chúng ta rồi." Trong nụ cười của Vân Dương mang theo một tia gian tà, dáng vẻ kia giống như hắn mới là người khởi xướng tất cả những thứ này, là yêu vật vây bọn họ ở chỗ này, "Hiện tại, muốn làm gì cũng được, không ai quấy rầy."

Ngôn Vô Trạm chưa kịp phản ứng lại, tay của Vân Dương cũng đã mò tới đai lưng của hắn. Người kia lúc này mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, đẩy Vân Dương ra, nhưng người nọ lại dứt khoát bắt lấy cổ tay đưa tới cửa của hắn, sau đó ấn lên vách xe ngựa.

Ầm một tiếng.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, âm thanh vang dội này có chút chói tai.

"Lại không nghe lời?" Vân Dương hừ cười, y sáp tới gần, hơi thở phả lên mặt người kia, trong âm thanh đè thấp này mang theo lười biếng, còn có một loại mê hoặc không thể diễn tả, Vân Dương cuối cùng dừng ở trên cổ người kia, miệng y hướng lên mạch đập trên cổ, Vân Dương nâng mắt lên, "Có phải là muốn ta phạt ngươi?"

Ngôn Vô Trạm giãy dụa không có kết quả, liền dứt khoát bất động, hơi thở của Vân Dương khiến hắn rất ngứa, nhưng chỉ là cảm giác thân thể mà thôi, đáy mắt người kia lại bình tĩnh không chút rối loạn, hắn nhìn thẳng phía trước, hờ hững mở miệng, "Vân Dương, ngươi là thứ gì hả?"

Vân Dương ngẩn ra, ngược lại bật cười, y không ngẩng đầu, vẫn duy trì tư thế kia, chôn mặt trên hõm vai người kia.

Chỉ chốc lát sau, Vân Dương chợt ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo nguy hiểm mà Ngôn Vô Trạm đã quen thuộc.

"Ngôn Vô Trạm ngươi hãy nhớ, ta là chủ nhân duy nhất của ngươi, cũng là người đàn ông của ngươi, người đầu tiên có được ngươi."

Những câu này đã nghe nhiều rồi, cũng đã tê liệt rồi, Ngôn Vô Trạm không có phản ứng quá lớn, đối với Vân Dương, đừng nói là tức giận, hắn ngay cả tâm tình phản bác cũng không có.

Y muốn nói thế nào thì nói thế đó.

Vân Dương từng chữ từng chữ nói xong, lại thả Ngôn Vô Trạm ra, sự dứt khoát của y thật sự khiến người kia ngạc nhiên, với tính cách của Vân Dương, y nhất định sẽ ép hắn thừa nhận, dùng mọi thủ đoạn.

Hắn không phải đang chờ mong cái gì, mà là phản ứng của Vân Dương khiến hắn bất ngờ.

Ngược lại, Ngôn Vô Trạm nghĩ tới Phó Đông Lưu.

Hắn hừ cười, đây chính là đáp án.

Có điều, không liên quan đến hắn.

Ngôn Vô Trạm sửa lại quần áo bị Vân Dương làm rối loạn, dù gì y náo loạn như vậy, Ngôn Vô Trạm đã hoàn toàn bình tĩnh rồi.

"Xuống xe, chúng ta ra ngoài xem." Vân Dương đưa tay dò ra ngoài xe ngựa, cánh tay giống như bị chặt đứt ngay ngắn, phần duỗi ra trực tiếp liền không thấy đâu, nhưng y rút tay về lại không có bất cứ thay đổi nào, Vân Dương không thử lại, mà bảo người kia theo y xuống xe.

Đề nghị này của Vân Dương không hề tốt đẹp gì, Ngôn Vô Trạm không muốn đi.

Vân Dương liếc mắt nhìn hắn, một chút thương lượng cũng không cho hắn, "Rời khỏi xe ngựa, ta sẽ không thể tìm về lại, ngươi không thể một mình đợi ở chỗ này, ngươi nhất định phải theo ta."

Thấy người kia vẫn không động đậy, Vân Dương nhíu mày, "Hay là ngươi muốn ta vác ngươi xuống?"

Có lúc Ngôn Vô Trạm thật sự rất buồn bực, rốt cuộc là hoàn cảnh như thế nào mới tạo cho Vân Dương tính cách này. Chuyên quyền độc đoán, chỉ mình là nhất*.

(*Duy ngã độc tôn)

Hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng Vân Dương xuống xe, có một câu, Vân Dương nói rất đúng, y đi rồi nhất định sẽ không thể tìm về lại, để một mình ở lại đây, bản thân Ngôn Vô Trạm cũng không muốn.

Hai người nói thế nào cũng có phối hợp.

Đề phòng người kia bỏ trốn, trong xe ngựa không có thứ gì, vũ khí của hai người chỉ có thanh đoản đao mang trên người Vân Dương, nhìn bóng tối vô tận này, người kia trước lúc nhảy xuống xe ngựa, trước tiên hít một hơi thật sâu.

"Đi thôi." Vân Dương nắm lấy tay người kia, nhảy khỏi xe ngựa trước, thân thể y lập tức bị bóng tối nuốt chửng, nếu không phải tay kia còn đang nắm lấy mình, Ngôn Vô Trạm thật sự cho rằng Vân Dương cứ như vậy biến mất rồi.

Cảm giác này quá tệ.

Chờ giây lát người kia vẫn không động đậy, Vân Dương lại xoay người trở về, mặt y một lần nữa nhìn vào trong xe ngựa, nhưng thân thể vẫn đang ở bên ngoài, cảm giác đó quái dị không thể diễn tả, giống như chỉ có một cái đầu nổi bồng bềnh giữa không trung.

Điều này làm cho Ngôn Vô Trạm chợt như thấy được tương lai. Kết cục của Vân Dương.

"Sao ngươi không đi tìm Phó Đông Lưu?" Người kia đột nhiên thốt lên một câu như vậy.

Trong đội ngũ, vị trí của Vân Dương là ở giữa hắn và Phó Đông Lưu.

Y muốn đi tìm Phó Đông Lưu cũng không phải không thể.

Vì sao Vân Dương không đi tìm gã.

Đó là người Vân Dương thích, tình nguyện vì gã mưu phản.

Nghe xong lời này, Vân Dương cũng không có phản ứng quá lớn, ngay cả ánh mắt cũng không có bất cứ thay đổi nào, y tiến lên một bước, trực tiếp bế người dông dài này lên, trước lúc ném hắn vào bóng tối, Vân Dương nói.

"Bởi vì ngươi là của ta, làm chủ nhân, ta phải có trách nhiệm bảo vệ ngươi."

Bá đạo, nhưng cũng khiến người ta không thể xoi mói.

Điều này khiến người kia ngẩn ra rất lâu.

Ngay cả việc đang đi trong bóng tối người kia cũng không phát hiện.

Vì Vân Dương kéo hắn, cho dù không nhìn thấy, vẫn có thể cảm giác được sự tồn tại của Vân Dương, nhiệt độ của y, còn có hơi thở mùi vị của Vân Dương.

"Chỗ này quả nhiên không đúng." Đi được một lúc, Vân Dương đột nhiên mở miệng, "Ngay cả một thân cây cũng không thấy."

Bọn họ trước đó đi trong rừng cây, Vân Dương cố ý đi về phía rừng cây, nhưng đoạn đường này bọn họ lại ngay cả một thân cây cũng chưa đυ.ng tới.

Vậy thì chứng minh, bọn họ có thể đã không còn ở trong rừng nữa rồi.

Vân Dương nói như vậy, Ngôn Vô Trạm cũng phát hiện, sau đó hắn nhớ tới một chuyện khác, "Ta có thể nghe được ngươi nói chuyện."

"Ừm" Vân Dương lên tiếng trả lời, bóng tối này không ngăn cách âm thanh, vậy thì chứng minh người của Phó Đông Lưu không phát ra được tiếng động nào, hay là nói, bọn họ không ở nơi này, "Ngôn Vô Trạm, theo ta, ngươi sợ không?"

"Hả?" Cho dù Vân Dương không nhìn thấy, người kia vẫn lắc đầu, "Không sợ."

Sau đó, hắn nghe thấy tiếng cười của Vân Dương. Ngay sau đó, bờ vai hắn bị người khác vỗ nhẹ.

Không phải tới từ nơi khác, mà là từ Vân Dương đã kéo hắn đi một lúc.

"Ta sẽ luôn ở cạnh ngươi, không sao cả." Vân Dương nói.