Bắc Thần sớm đã đoán được Lạc Cẩn sẽ làm như vậy, con đường trốn chạy y đã sớm sắp xếp ổn thỏa.
Giống như Lạc Cẩn trước đó tìm không được ngựa y ẩn giấu, người bên dưới hắn có lợi hại hơn nữa cũng không cách nào đuổi kịp Bắc Thần.
Y đã muốn chạy, sẽ không ai cản được.
Bắc Thần ấn người kia vào trong lòng, để hắn hoàn toàn cuộn đầu vào trước người y. Ngôn Vô Trạm rõ ràng nghe thấy tiếng mũi tên xé gió, có điều Bắc Thần khá lợi hại, không chỉ y không bị thương, ngay cả con vật bên dưới cũng không bị thương chút nào.
Có vẻ, Bắc Thần đã trải qua loại chuyện này rất nhiều. Y cũng đã quen rồi.Không bao lâu, tiếng truy đuổi ngày càng nhỏ, tên bắn lén cũng dần dần không thấy, Bắc Thần lúc này mới thả lỏng người kia, ý bảo hắn đã an toàn.
Người kia không biết y làm sao làm được, thế nhưng Bắc Thần đã thành công bỏ rơi đám cao thủ Nhược Phù Cung.
Hoằng Nghị đã nhìn thấu thân phận của hắn còn để hắn rời khỏi, hẳn sẽ không làm loại chuyện này, cho nên người truy đuổi bọn họ, chỉ có thủ hạ của Lạc Cẩn.
Nếu có cơ hội, hắn lại thật sự muốn hỏi thử, Hoằng Nghị rốt cuộc là làm sao nhận ra được.
Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, người kia liền không nhịn được muốn cười, có điều nghĩ lại, hắn liền nghĩ tới thương thế của Hoằng Nghị.
Tuy thoạt nhìn biểu hiện bên ngoài, Hoằng Nghị so với bình thưòng không có gì khác nhau, thế nhưng xem xét tỉ mỉ liền có thể nhận ra, vai Hoằng Nghị hơi nghiêng, y không để phía bị thương gắng sức.
Vết thương của y tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mất máu quá nhiều đã muốn lấy mạng y, Hoằng Nghị có thể sống được, cũng thật sự không dễ dàng.
Y lại không chịu nằm trên giường nghỉ ngơi, hơn nửa đêm còn chạy tới cứu hắn.
Vừa nghĩ tới chính mình vừa rồi muốn đá vào vết thương của y, Ngôn Vô Trạm liền cảm thấy mình hình như có hơi quá đáng.
"Được rồi, tới đây thôi." Bắc Thần đột nhiên thả lỏng dây cương, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, y nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, mặc vào cho một người cỏ giấu kín bên cạnh, Ngôn Vô Trạm nhìn động tác nhanh nhẹn của y, thầm nói người này chuẩn bị thật sự rất chu đáo.
Bắc Thần sắp xếp xong, xác định người cỏ sẽ không trượt khỏi lưng ngựa, liền hung hăng quất lên mông ngựa một roi, con ngựa kia kêu to một tiếng thảm thiết, miết một bên vó liền lao vυ"t đi, Bắc Thần nhìn cũng không nhìn, kéo người kia đi một đường khác.
Đường núi cực kỳ bí mật, ở trong mắt Ngôn Vô Trạm, hắn cơ bản không nhận ra đây là đường.
Đây là đường bí mật trở về Liệt Long Trại, ngay cả huynh đệ trong trại cũng không ai biết.
Con đường này tối vô cùng, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu tới, tuy có thể thấy rõ cảnh quan tổng thể, có điều đoạn đường này Ngôn Vô Trạm đi cũng rất gập ghềnh, nếu không phải Bắc Thần kéo hắn, e là hắn đã đυ.ng vào đồ bên đường không biết bao nhiêu lần.
Ngôn Vô Trạm chưa từng trải qua việc kí©h thí©ɧ như vậy, một đêm này, biến cố theo nhau mà tới, khiến người khác xoay xở không xuể, nhưng khá là đặc sắc.
Cho tới hiện giờ, nhịp tim cuối cùng mới khôi phục lại bình thường.
Sự tình kí©h thí©ɧ thấy đã nhiều rồi, hiện giờ yên tĩnh, lại cảm thấy không quen, đặc biệt chính là đang trong hoàn cảnh này.
Ngôn Vô Trạm ho khan một tiếng, mọi tiếng động đều im lặng, một tiếng này của hắn thiếu chút nữa dọa bản thân giật mình, quá yên tĩnh, bọn họ phải tìm đề tài trò chuyện..."Ta nói, cái gì thú kia, ngươi còn chưa nói."
"Thiên Diện Thú." Bắc Thần sửa lại, sau đó nói, "Thật ra danh xưng đầy đủ là Thiên Diện Cầm Thú."
Ngoại trừ Mộc Nhai và Mộ Bạch, Bắc Thần còn có hai sinh tử chi giao khác, năm người bọn họ không có việc gì sẽ tụ họp cùng nhau, uống rượu chơi đùa, nói chuyện trời đất.
Chi tiết cụ thể, Bắc Thần đã quên mất, nói chung đó là chuyện đã rất lâu trước đây, hôm đó uống rượu cao hứng, không biết là ai nói ra một đề nghị thối tha, bọn họ dùng các loại hình thức tranh tài, bên thua sẽ dựa theo ý người thắng đi trộm đồ vật chỉ định.
Lúc đó cũng không ai từ chối, cứ vậy mà chơi.
Đã là trò chơi, luôn có thua có thắng, phe thắng dĩ nhiên là không kể hậu quả dày vò bạn tốt, đổi lại kết quả chính là đợi đến lúc mình thua, bị dày vò càng thêm thê thảm.
Đây là một vòng tuần hoàn chơi đến phát ngán, nhưng bọn họ cũng chơi không biết mệt.
Đồ trộm về gì đó cũng từ chén trà, đôi giầy đến cuối cùng là áo yếm, tiết khố*, thậm chí còn có thứ so với đó càng quá đáng hơn, trên đời này không có gì là không có kẻ hỡ, cũng không có kẻ trộm có thể vĩnh viễn ẩn giấu hành tung, chuyện của bọn họ đương nhiên bị người khác phát hiện.
(*Tiết khố: qυầи ɭóŧ)
Bởi đồ trộm về gì đó đều là những thứ không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đều là thứ khiến người khác xấu hổ không dám mở miệng, cho nên mới có danh xưng cầm thú.
Lại do gương mặt người đi trộm mỗi lần đều không giống nhau, cho nên ngay trước chữ cầm thú thêm vào một cái Đa Diện.
Về lâu về dài, mọi người liền thuận miệng gọi thành Thiên Diện Thú.
Lại cũng gọi thành một biệt hiệu.
Có điều Thiên Diện Thú chỉ là một tiểu tặc không thạo nghề mà thôi.
Càng về sau, mấy người ai cũng bận rộn, thời gian gặp nhau cũng ít đi rất nhiều, Thiên Diện Thú này cũng theo đó biến mất, có điều Bắc Thần thỉnh thoảng nhớ tới, vẫn có thể dịch dung đi trộm vài thứ, đương nhiên vẫn là một số trò đùa không đáng bao nhiêu tiền, y chẳng qua là cảm thấy chơi thật thú vị, cũng tiện thể hoài niệm một chút thời gian đã qua.
Bởi tài nghệ khác nhau, Bắc Thần cũng thật sự là người duy nhất chuyên chú trong những người họ. Chỉ cần y muốn, sẽ không có thứ gì không trộm được.
Không ai biết thân phận Thiên Diện Thú, cũng không ai biết thật ra đó là năm người khác nhau, Bắc Thần lần này dùng danh hiệu này, chính là không muốn để Lạc Cẩn tra được Liệt Long Trại của y.
Lạc Cẩn có bản lãnh đi nữa, cũng không nghĩ ra Ngôn Vô Trạm sẽ ở đâu.
Đồ vật y muốn, người, y không trả.
Đây là dự định của Bắc Thần.
Có điều Ngôn Vô Trạm nghĩ rằng.
Đệ nhất võ tướng Nam Triều lại trải qua loại chuyện này...Mộc Nhai ngạo mạn, Mộc Nhai mũi cao tận trời kia lại đi trộm áo yếm phụ nữ, hắn ngay cả tưởng tượng cũng không ngờ tới.
Xem ra thế giới ngoài hoàng cung, thật sự là muôn màu muôn vẻ.
"Được rồi, chúng ta hôm nay qua đêm ở đây, sáng mai lại đi."
Theo hướng Bắc Thần chỉ, Ngôn Vô Trạm thấy được một sơn động, nơi này thiếu vắng bóng người, thỉnh thoảng có thể thấy mấy dấu chân thú, Ngôn Vô Trạm thật không biết Bắc Thần làm sao tìm được chỗ này.
Có điều Bắc Thần dường như đối với nơi này rất quen thuộc, y cẩn thận kiểm tra một lần, xác định ký hiệu bản thân để lại trước đây không có bất kỳ thay đổi nào mới bảo người kia đi vào.
Ngôn Vô Trạm cho rằng đây là một sơn động thông thường, nhưng không ngờ bên trong tuyệt đối là một động thiên khác hẳn, Bắc Thần cất giấu ở đây rất nhiều thứ.
Củi lửa, đồ ăn, cái gì cần có cũng có, thậm chí còn có thảm.
Bắc Thần xác định mấy lần, sơn động này ngoài y ra chưa từng có ai đến mới yên tâm đưa đồ cho Ngôn Vô Trạm, đồng thời y lại tìm ra quần áo và dụng cụ dịch dung đã chuẩn bị trước đó.
Lúc củi lửa nổi lên, Bắc Thần giúp người kia gỡ hóa trang trên mặt xuống, sau đó lại trực tiếp ném quần áo hai người thay ra vào đống lửa, y tiêu hủy chứng cứ, hiện tại cho dù cùng người của Lạc Cẩn mặt đối mặt, chỉ sợ cũng không ai có thể nhận ra bọn họ.
Xa cách đã lâu, Ngôn Vô Trạm cuối cùng một lần nữa thấy được gương mặt của Bắc Thần, thường thấy dáng vẻ xấu xí của y, hiện giờ khôi phục lại thì có chút không quen.
"Nhìn cái gì?" Thấy người kia nhìn chằm chằm vào mặt y, Bắc Thần tiện tay đưa thảm qua, "Mùa đông phía Nam dù không lạnh như đế đô, nhưng cũng không ấm áp chút nào, khoát lên một chút, trúng phải phong hàn sẽ không hay."
"Đưa quần áo cho ta." Thay vì khoát thảm, mặc quần áo mới thiết thực hơn.
Bắc Thần nhướng mày, trực tiếp tự mình đưa tay bọc kín người kia, khác với vừa rồi, y cũng bọc mình vào.
Trong thảm kín không kẽ hở, nhờ nhiệt độ cơ thể hai người rất nhanh thì nhiệt độ tăng lên. Bắc Thần xoa vuốt bụng dưới người kia, cười gian tà, "Cởi cũng cởi rồi, ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi mặc lại sao?"
Nghe xong lời này, người kia cũng cười, hắn nhắc nhở Bắc Thần, "Đại đương gia ngươi còn không bằng cầm thú, cũng không đến mức ở rừng núi hoang vắng này cũng có thể khiến ngươi động dục chứ."
Hắn nhớ lại lời những sơn tặc kia dùng chó để hình dung Bắc Thần.
"Không bằng cầm thú?" Bắc Thần nhướng mày, dường như rất bất mãn với hình dung của Ngôn Vô Trạm, có điều nghĩ lại lại lộ ra một nụ cười càng thêm tà ác, "Tốt lắm, ta sẽ cho ngươi xem thử, cái gì mới gọi là không bằng cầm thú!"
Bắc Thần nói xong, liền áp xuống, hai người đều quấn trong thảm, không có chỗ để trốn, người kia liền thuận thế dựa vào vách đá phía sau, "Đừng làm bậy, ngươi cũng biết ta còn không quen khí hậu phía nam, ta không muốn để ngươi khiêng về."
Sơn động này không thể so với trong phòng, dù sưởi ấm cỡ nào đi nữa cũng vẫn lạnh như vậy, Ngôn Vô Trạm vẫn chưa quen với mùa đông phía nam, nếu như thật sự cùng y làm loạn, e là ngày mai bò cũng không bò dậy nổi.
"Ta lần nào để ngươi lạnh chứ? Mỗi lần đều ôm ta, nóng một chút liền kêu la liên tục." Biểu tình của Bắc Thần và lời của y xấu xa như nhau, sau khi y nói xong lại sáp tới gần, ở bên tai người kia nhỏ giọng bổ sung một câu.
"Ta còn ước gì lạnh hơn một ít đây, để chúng ta đông lạnh cùng một chỗ, chẳng phải là càng tuyệt hơn sao?"
Bắc Thần nói xong, ưỡn thắt lưng ra hiệu, y là nói chỗ kia của bọn họ đông lạnh cùng một chỗ.
Ngôn Vô Trạm cười mắng một câu bỉ ổi, cùng Bắc Thần ở chung một thời lâu dài, tính cách của y hắn cũng đã sớm quen rồi, một số lời thô tục trước đây khó nghe cũng tập mãi thành thói quen.
Chỉ là chút mờ ám giữa đàn ông, như là gợϊ ȶìиᏂ, không ảnh hưởng đến toàn cục.
"Hôm nay, tại sao lại muốn làm như vậy?" Chuyển hướng câu chuyện, người kia đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Bắc Thần dùng trán dựa vào người kia, y không nói lời nào.
"Muốn dạy dỗ Lạc Cẩn?"
Với năng lực của Bắc Thần, nếu y có thể trộm đồ từ chỗ Vân Dương, cũng sẽ có thể trộm được từ trong tay Hoằng Nghị và Lạc Cẩn, y hoàn toàn không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy.
Nếu như đoán không sai, Bắc Thần đối với việc trước đây ở Lạc Phủ vẫn canh cánh trong lòng.
Bởi vì hắn cuối cùng chọn Lạc Cẩn, không chọn y.
"Trẻ con." Ngôn Vô Trạm đánh giá.
"Đúng vậy đúng vậy, ta chính là trẻ con đây, Lạc Cẩn không trẻ con, ngươi đi tìm hắn đi, với mấy cân mấy lượng của ngươi, không bị hắn đùa chết, ta chặt đầu xuống cho ngươi làm cái bô!"
Vừa nghe lời này, Bắc Thần liền rướn cổ lên rống, y không muốn thấy nhất chính là Ngôn Vô Trạm nói y trả con, người kia không phải chỉ lớn hơn y một chút, hắn cứ làm ra vẻ bề trên nhìn y. Bắc Thần không ưa nhất điểm này.
Y cũng không muốn thấy, càng không muốn biết giữa y và Ngôn Vô Trạm có bất kỳ khoảng cách gì.
"Dùng từ đâu?" Ngôn Vô Trạm bình tĩnh hỏi, nhưng đáy mắt đã đầy ý cười.
"Cái gì?" Bắc Thần không nghe rõ.
"Cái bô đó, vào từ chỗ nào?" Ngôn Vô Trạm nhìn miệng Bắc Thần một cái, hắn hỏi y, dùng chỗ đó có tiện không.
"Ngôn Vô Trạm,mẹ nó thật buồn nôn!" Bắc Thần hiểu rõ, y chán ghét liếc người kia một cái.
"Học ngươi thôi." Lời này lại là thật, Bắc Thần thứ tốt không dạy cho hắn, phen này ở Liệt Long Trại, Ngôn Vô Trạm lại học được một đống thứ chẳng đâu ra đâu.
"Thứ ta dạy ngươi nhiều lắm, lại đây, hai chúng ta ôn tập một phen, ví dụ như..." Bắc Thần nói xong, liền cởi ra áσ ɭóŧ người kia, nhưng lúc này, đầu cúi thấp của y chợt ngẩng lên, ánh mắt xinh đẹp kinh ngạc chớp chớp hai cái, sau đó mắt cũng không nâng lên nữa, chậm rãi nhắm lại.
Bắc Thần mất đi ý thức, Ngôn Vô Trạm vừa định lay y, đã cảm thấy trước mắt hoa lên, cả thế giới đều như đảo lộn.
Hắn kinh ngạc nhìn hướng tay của mình, bàn tay xòe ra đã không xác định rõ có bao nhiêu ngón tay, trong lòng người kia thầm kêu không ổn, hắn và Bắc Thần trúng kế rồi.
Có người hạ độc rồi.
Hắn có khả năng kháng dược tính, cho nên vẫn chưa bất tỉnh, thế nhưng Ngôn Vô Trạm biết mình không giữ được bao lâu.
Ngay lúc cửa động truyền đến tiếng bước chân, Ngôn Vô Trạm trước mắt tối sầm, cả người liền hôn mê.