Ngôn Vô Trạm có thể nhịn rất nhiều việc, thân là cửu ngũ chí tôn, ở chỗ này bị Vân Dương điều khiển, làm mấy việc nặng nhọc, mệt mỏi, hắn cũng có thể bất kể đau khổ, cũng phải hoàn thành nguyện vọng của mình. Thế nhưng, Ngôn Vô Trạm sẽ không bỏ đi tôn nghiêm của mình.
Đây không chỉ là tôn nghiêm của đàn ông, còn có tôn nghiêm của hoàng thất Nam Triều, của quốc gia này...
Hắn cho phép mình thất bại, nhưng sẽ không dùng cách bỉ ổi để đổi lấy thành công.
Sự nhẫn nại của hắn so với người thường nhiều hơn hẳn, thế nhưng, không phải là không có giới hạn. Giống như là ngày ấy ở trong lều, nếu Vân Dương thực sự ý quấy rối hắn, Ngôn Vô Trạm sẵn sàng để lộ thân phận...
Trước mắt, dùng đặc trưng của đàn ông, Ngôn Vô Trạm chậm rãi ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt cao ngạo đối kháng Vân Dương, một tíc tắc này, Vân Dương như đọc được gì từ trong mắt người kia, loại cảm giác này, hắn thấy có chút quen thuộc, thế nhưng không để Vân Dương có thời gian tìm hiểu, ngoài lều liền truyền đến tiếng binh sĩ hốt hoảng...
"Tướng quân, việc lớn không hay rồi, người mau ra ngoài thành xem một chút!"
Vân Dương ánh mắt lẫm liệt, tiện tay ném đi khăn vải trong tay, túm lấy quần áo mặc lên người, từ giọng nói của binh sĩ, Ngôn Vô Trạm cũng nghe được chút manh mối, lấy đại cục làm trọng, hai người đều đem chuyện vừa rồi bỏ sau lưng, người kia nhanh chóng đem những thứ khác đưa cho Vân Dương, người còn lại chỉ ăn mặc đơn giản liền chạy ra ngoài.
Vân Dương nói cho cùng cũng là tướng lĩnh trông coi biên ải này, dù hắn làm gì, chí ít giờ khắc này, hắn vẫn phải làm tròn phận sự.
Ngôn Vô Trạm cũng đi theo ra ngoài, nhưng hắn bị binh sĩ cản lại, Vân Dương cũng không chú ý, trong lúc cấp bách người kia trực tiếp gọi tên Vân Dương, "Vân Dương!"
Tiếng gọi này không phải cầu xin, cũng không phải bàn bạc, mà là ra lệnh, mang theo quả quyết.
Giọng nói người kia, khiến mọi người hơi chấn động, đồng loạt hướng về phía Vân Dương...
Vân Dương quay đầu lại, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngôn Vô Trạm, trong một khắc, hắn không tìm được lý do cự tuyệt, hướng người kia gật đầu...
Ngoại thành cách quân doanh một khoảng nhất định, Vân Dương phóng người lên ngựa, cũng không hỏi han gì, trực tiếp kéo người kia nằm lên lưng ngựa, một đường phi nhanh, bọn họ rất nhanh đã đi tới ngoại thành.
"Có việc gì?" Vân Dương vừa đi lên tường thành vừa hỏi phó quan bên cạnh.
"Tướng quân, Qua Nhĩ Tộc có động tĩnh bất thường, người xem thử sẽ rõ." Bên ngoài tường thành này là một sa mạc, quân đội Qua Nhĩ Tộc quấy rầy Nam Triều mấy năm nay đóng quân trong đó. Phía sau sa mạc là đại mạc, hoàn cảnh ở đó rất ác liệt, vì vậy Qua Nhĩ Tộc mới có chủ ý đánh vào mấy tòa thành ở biên giới Nam Triều này, cuộc chiến này đánh tới đánh lui đã qua nhiều năm.
Qua Nhĩ Tộc quen thuộc địa hình, bọn họ chiếm thiên thời địa lợi, bất quá tướng sĩ Nam Triều dũng mãnh uy vũ, trên thực tế hai bên cũng không có chiếm được lợi gì nhiều.
Cuối mùa hạ là thời điểm lương thảo Qua Nhĩ Tộc sung túc nhất, cũng chính là lúc bọn họ tấn công mãnh liệt nhất.
Mãi nói chuyện, đám người Vân Dương đã bước đến mấy bậv thang cuối cùng, phía trên mơ hồ lộ ra ánh sáng đỏ, còn chưa tới gần đã cảm thấy một luồng khí nóng, Vân Dương nhìn phó quan một cái, liền xông lên mấy bước...
Cảnh tượng trên tường thành khiến Vân Dương không nhịn được nhíu mày...
Trước mắt ngập tràn cầu lửa, nhìn thoáng qua giống như biển lửa. Sắc lửa đỏ rọi vào mắt mọi người, ánh sáng chói mắt khiến người khác chịu không được nheo mắt lại...
Phía trước tường thành, binh sĩ tìm mọi cách chống đỡ cầu lửa, cung thủ nhắm vào chỗ ánh lửa lóe lên, mũi tên nhọn xé gió bay đi, nhưng cũng không làm ảnh hưởng công kích của đối phương bao nhiêu...
Cầu lửa này không lớn, chỉ cỡ nấm đấm, thứ dẫn cháy trên đó cũng không nhiều, bình thường rơi xuống đất không bao lâu liền tắt ngúm, muốn tạo nên ảnh hưởng đúng là không dễ, ánh lửa trên tường thành chỉ là bởi vì số lượng cầu lửa quá nhiều mà thôi...
Mấy thứ không có tác dụng này, còn dùng tới làm gì?
Ngôn Vô Trạm đến bên tường thành nhìn ra ngoài, phía dưới một mảng tối đen, chỉ có mấy ánh sáng châm lửa nhưng biến mất rất nhanh. Binh sĩ trên tường thành chính là dựa vào sáng yếu ớt này mà bắn tên, bất quá khoảng cách hai bên quá xa, tên bắn ra cũng không thể đạt được hiệu quả như ý, ngược lại, cầu lửa do đối phương ném tới, không có lực sát thương, chỉ là phát sáng...
Nhìn một màn này, lông mày người cũng nhíu lại...
Hình như, không đúng lắm...
Người kia chợt ngẩng đầu, sắc trời và mặt đất gần như nhau, tối nay không trăng sao, khắp nơi đều là màu đen, chỉ có trên tường thành đắc biệt bị ánh lửa chiếu sáng, bọn họ đứng ở trong sáng, mắt thích ứng ánh sáng, nên khó thể phát hiện trong bóng tối có gì...
Cầu lửa này không nhằm mục đích gây sát thương, mà là muốn che tai bịt mắt người!
Ngôn Vô Trạm giật lấy một tấm khiên che khuất thân thể, nhìn xuống dưới. Dưới tường thành vẫn đen kịt như cũ, chỉ là mơ hồ có thể thấy cái gì đó đang di động...
"Trúng kế!"
Ngôn Vô Trạm và Vân Dương đồng loạt lên tiếng.