Chương 3: Chương 2.1
Quan Hân Vân nghe vậy nhíu mày, khóe miệng mặc dù vẫn tươi cười, nhưng không ai nắm bắt được suy nghĩ hoặc ý định của hắn, chỉ có thể chờ đợi hành động kế tiếp.
Nhưng thật không ngờ hắn lại bình tĩnh nói: "Loại chuyện như thế sau này đừng tới phiền ta, chính các ngươi tự làm đi."
Vu Chiêu Đường và Bạch Quốc Hành kinh ngạc mở to mắt, nhưng cũng không thể không lĩnh mệnh đi làm, bởi vì vị đương gia trang chủ này của bọn họ tính tình luôn luôn cổ quái.
Rõ ràng là người lãnh khốc vô tình, lại luôn thích mang theo nụ cười quỷ quyệt, điều này có khả năng liên quan đến thân thế của hắn đi !
Quan Hân Vân cũng không phải con trai trưởng của tiền trang chủ Quan gia trang Quan Trường Tiếu, mà hắn là con trai thứ hai, hơn nữa còn là do thϊếp thất sinh ra. Năm đó Quan Trường Tiếu cưỡng đoạt một thị nữ trong sạch hầu hạ hắn, còn khiến nàng mang thai, vì vậy hắn mới cưới mẫu thân của Quan Hân Vân, cũng sinh hạ Quan Hân Vân.
Hắn sinh ra vốn không được hoan nghênh cho nên hắn thống hận Quan Trường Tiếu, nhưng vì mẫu thân, hắn không thể không cứu vớt gia sản thiếu chút nữa bị ca ca cùng cha khác mẹ làm cho lụn bại, trở thành trang chủ gia trang trên danh nghĩa.
Thật ra thì trang chủ Quan gia trang là ca ca của hắn Quan Phú Dân, còn hắn chỉ là người đại diện.
Hắn chán ghét Quan Trường Tiếu luôn bao che Quan Phú Dân ăn chơi đàng điếm, hoang phí tài sản.
Gần đây Quan Hân Vân có hành động thực tế rồi, hắn đem mẫu thân bệnh nặng đưa tới nông trường Vân Thiên của hắn tĩnh dưỡng, khiến cho Quan Trường Tiếu và Quan Phú Dân cảm nhận được nguy cơ.
Một ngày kia nếu Quan Hân Vân ít xử lý gia nghiệp giúp bọn hắn, thì bọn hắn không còn được ăn no mặc ấm, cũng không còn nhàn rỗi nữa.
Tiền có thể cầm, ngươi nói xem, có thể không cảm thấy được nguy cơ sao?
Cho nên hôm sau Quan Hân Vân lập tức biến thành đương gia trang chủ, mà Quan trang chủ chính quy Quan Phú Dân còn đứng dậy vỗ tay, điều này có thể không khiến Quan Hân Vân coi thường sao ?
Có lẽ, vì như thế hắn mới trở nên quái gở, dù sao thì sự xuất tất hữu nhân [*]. Sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nữ nhân nào có thể hòa tan được tâm địa sắt đá của hắn!
[*] sự xuất tất hữu nhân: gần giống câu "hoàn cảnh tạo nên tính cách" của Việt Nam.
Đương nhiên, số 55 xinh đẹp mới thấy qua vài lần cũng không thể.
Vu Chiêu Đường và Bạch Quốc Hành an bài một nha hoàn tạm thời chiếu cố số 55, nhưng lúc này Quan Hân Vân lại có ý kiến.
Tại sao lại dùng người của trang đi làm loại chuyện nhàm chán này ?
Thế là nha hoàn kia ngay ngày hôm sau bị thu hồi, không người nào dám đi trông nom sống chết của số 55 nữa.
Tuy nhiên, bọn Chiêu Đường vẫn thay phiên đi đưa thuốc, trông chừng tình trạng của số 55, nếu không số 55 sẽ bị Quan Hân Vân vô tình hại chết.
Sinh bệnh sốt cao nhưng không có người trông chừng, thật là muốn chết.
Nhưng ba ngày sau số 55 vẫn hạ sốt, bệnh tình cũng nhờ Chiêu Đường bọn họ đúng giờ đưa thuốc mà chuyển biến tốt hơn.
"Này. . . . . nơi này là nơi nào?" số 55 mở mắt nhìn thấy trần nhà không giống với sở nghiên cứu, nhíu chân mày mở miệng hỏi.
Bạch Quốc Hành là người đưa thuốc giữa trưa hôm nay cho nàng, hắn thấy số 55 cuối cùng cũng tỉnh dậy thì trong lòng khá vui sướиɠ.
"Nơi này là Quan gia trang." số 55 bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của Bạch Quốc Hành. "Ngươi được đương gia trang chủ của chúng ta phát hiện bên ngoài Hạ Tuyết đại thảo nguyên, cho nên mang về trong trang khám và chữa bệnh."
"Là các ngươi cứu ta sao? Cám ơn."
Số 55 tươi cười cảm tạ hắn, lại ngoài ý muốn thấy gương mặt đen thui kia ửng hồng.
"Không. . . . . không phải, người ngươi nên cám ơn là đương gia trang chủ chúng ta, nếu không phải hắn mang ngươi vào trong trang, chắc chắn ngươi sẽ bị đông chết trên đại thảo nguyên." Bạch Quốc Hành nói.
Nhất là lấy thái độ bình thường của Quan Hân Vân, hắn rất có thể thấy chết không cứu, vì vậy chỉ có thể nói nàng thật may mắn. "Ừ, chẳng qua là ta muốn cám ơn ngươi." Bạch Quốc Hành nghe vậy, xấu hổ gãi gãi đầu.
Dù sao cũng là đại nam nhân quanh năm bôn ba bên ngoài, rất ít khi được nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp.
Hơn nữa lại là mỹ nhân giống số 55, hắn tất nhiên không được tự nhiên rồi, khẩn trương đến nỗi hai bàn tay to không biết phải để đâu, chỉ ngu ngốc gãi gãi mái tóc.
"Không. . . . . không cần đâu! Cứu người là điều tất nhiên, không cần nói lời cảm tạ." Bạch Quốc Hành cười nói.
Lúc này số 55 lại nhớ đến số 63 và số 77, lại mở miệng hỏi: "Thật xin lỗi, cho hỏi thời điểm các ngươi cứu ta có nhìn thấy hai cô gái khác tầm 16, 17 tuổi không ?"
Bạch Quốc Hành nghĩ một chút. "Không, không có! lúc chúng ta phát hiện có nữ nhân ngất trên đại thảo nguyên thì cũng chỉ có một mình ngươi, chẳng lẽ các nàng là muội muội ngươi?"
Số 55 gật gật đầu.
Số 63 và số 77 xác thực giống như muội muội của nàng vậy, cho nên nàng không phản đối Bạch Quốc Hành nói như thế.
"Đúng vậy, ta và các nàng ấy lúc vận chuyển. . . .đến đây thì lạc đường rồi, ta còn chưa biết tôn tính đại danh của tiên sinh."
Số 55 phát giác vị tiên sinh này mặc trang phục mang đậm phong cách cổ xưa.
Bạch Quốc Hàng trợn mắt nhìn. "Cái gì đại danh. . . . chính là hỏi tên của ta hả?"
Số 55 chớp mắt, gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng xem qua ở đâu đó, nhất thời không nhớ ra. "Tên ta là Bạch Quốc Hành, khuê danh của cô nương là. . . . ."
Khuê danh? Cô nương? Số 55 nghe được mấy từ này, khóe miệng giật giật, cặp mắt cũng mở lớn.
Hắn gọi mình là cô nương? Này. . . .có gì sai lầm đúng không a? Chẳng lẽ, cái máy móc to đùng lúc trước các nàng tiến vào không phải là máy vận chuyển, mà là máy thời không?
Số 55 không khỏi run run vì suy đoán của mình.
Như vậy thì số 63 và số 77 đã đến thời đại nào? Còn nàng đang ở thời đại nào đây?
Đột nhiên trong lòng nàng có một tia sợ hãi, hi vong Bạch Quốc Hành có thể chứng minh nàng không phải đang ở thời không khác.
Nàng cũng không trả lời vấn đề của hắn, ngược lại kích động bắt lấy bàn tay to của hắn hỏi: "Đây là thời đại gì? Quốc gia nào?"
Bạch Quốc Hành bị nàng bị động tác thình lình của nàng làm cho đỏ ửng cả gương mặt đen, trái tim nhảy còn nhanh hơn so với con ngựa hoang.
"Cô. . . . cô nương, ngươi. . . . chuyện gì cũng từ từ, nam nữ thụ thụ bất thân. . . . xin. . . .xin buông tay ta ra trước được không?" hắn sắp tắt thở.
Số 55 lúc này mới nhớ tới cổ đại vô cùng chú trọng phẩm hạnh đạo đức, vì vậy buông tay hắn ra, nhưng đôi mắt vẫn chờ mong nhìn hắn, thấy vậy hắn không khỏi ho khan.
"Khụ! Cô. . . .cô nương, bây giờ là năm Đường Trinh Quán."
Bởi vì vừa nãy bị số 55 cầm tay nên Bạch Quốc Hành đã quên số 55 tại sao lại hỏi vấn đề kì quái này.
Không biết, số 55 bị tin tức này làm cho rung động chính mình đang ở nơi nào?
Đường triều. . . . năm Trinh Quán, trời ạ! Nàng lại bị vận chuyển đến cổ đại, này. . . . nàng làm sao có thể một thân một mình sinh tồn giữa dòng thác lịch sử?
Số 63 và số 77 không biết ở nơi nào? Nàng nên làm sao đây?
Thấy số 55 rũ mắt xuống, Bạch Quốc Hành len lén liếc nàng một cái, thầm nghĩ có phải nàng lại không khỏe hay không, nếu không tại sao lại có giống như cương thi, bộ dáng hết sức hao tổn tinh thần thế kia?
"Cô. . . . cô nương. . ." Đợi hắn vừa mở miệng, phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp đánh gãy lời của hắn.
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh."
Bạch Quốc Hành không quay đầu cũng có thể nhận ra thanh âm không có độ ấm gì là được phát ra từ miệng ai, thế là hắn cung kính hành lễ về phía người tới, cũng gật đầu với Chiêu Đường đang cùng đi vào.