Chương 17: Chương 7.2
Người không thức thời cản đường nàng, đúng là Quan Hân Vân, mà phía sau hắn chính là Bạch Quốc Hành, Vu Chiêu Đường và thúc thúc Thủy Diệu Sinh, bọn họ đều nhìn thấy hết sao?
Quan Hỏa Nhi gục đầu xuống, chán nản.
Bọn họ muốn xử trí nàng như thế nào đây? Một yêu nữ biết tạo lửa, nàng không thể ở lại nông trường Vân Thiên được nữa.
Nào biết, tiếng cười của Bạch Quốc Hành đột nhiên truyền vào tai nàng, nàng hoài nghi có phải mình sinh ra ảo giác không?
"Ha ha ha! Thật không ngờ đúng như lời Đương gia trang chủ nói nha! Thì ra Đương gia phu nhân thật sự có võ công đặc dị, đúng thật là không thể nhìn bề ngoài a."
Ơ? Quan Hỏa Nhi ngẩng đầu lên, nhìn mấy trên mặt mấy đại nam nhi đều mang theo ý cười.
Là sao ???
Thủy Diệu Sinh lớn tuổi nhất cũng lên tiếng: "Ừ, xem ra, Đương gia phu nhân có năng lực tự bảo vệ mình, võ công thật không kém."
Sau đó là Vu Chiêu Đường: "Đúng a! Hoàn toàn không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá thực lực, không thể khinh thường Đương gia phu nhân được a."
Cuối cùng mới đến Quan Hân Vân nhíu mày nhìn nàng chằm chằm: "Hỏa Nhi, không phải nàng muốn đem thuốc vào cho nương sao? Còn không mau đem vào, nương chưa ngủ đâu."
Hắn đem Quan Hỏa Nhi còn đang mang vẻ mặt nghi vấn đẩy mạnh vào nội thất, chính mình cũng đi vào theo, mà những người khác thì đi ra ngoài, cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Vốn Quan Hỏa Nhi muốn nhân cơ hội hỏi sao chuyện lại như vậy, nhưng lại bị Thủy Vân Nhu gọi qua, để Quan Hân Vân trốn được.
Nhưng mà không vấn đề gì. Nàng trừng mắt nhìn Quan Hân Vân đang cười vô tội lại đểu cáng, nghĩ thầm: Tí quay về ta sẽ hỏi tội, đừng hòng trốn thoát.
Buổi chiều, nàng lựa thời cơ xông vào thư phòng của Quan Hân Vân.
" Quan Hân Vân! Ngươi còn chưa nói rõ ràng với ta chuyện hồi sáng." Khí thế rào rạt làm cho Quan Hân Vân đang vùi đầu vào công việc phải ngẩng đầu mỉm cười với nàng.
Này. . . . . Sao người kia mỗi lần đều cười quỷ dị như vậy a, khiến nàng cả người không thoải mái. Nhưng là với cá tính không chịu thua, nàng không thể cúi đầu trước hắn.
Nàng không biết, đây cũng chính là điểm mà Quan Hân Vân thưởng thức ở nàng.
"Hỏa Nhi, có chuyện gì sao?" Hắn còn đánh Thái Cực Quyền. [1]
". . .Hỏa Nhi, có chuyện gì sao. . . Mệt cho ngươi còn hỏi được như vậy. Nói! Sáng nay bọn họ nói ta có võ công là chuyện gì?" Nàng mói không phải là mấy cái người kì tài luyện võ như trong TV nói. Đến cổ đại mới có mấy tháng thôi, lấy đâu ra một thân võ công chứ? Hắn "nổ" cũng quá lớn rồi.
Quan Hân Vân vẫn không thay đổi sắc mặt.
"Ai mà biết! Nàng không nói cho ta biết chuyện thật, ta đành phải tự mình suy đoán, hơn nữa. . . . . nàng không biết đây là chủ ý tốt sao?"
"Tốt cái đầu quỷ nhà ngươi! Ta không thấy như vậy là tốt." Nàng mắng lại hắn.
Tịch tụ tức giận cả một buổi sáng, giờ chính là lúc bùng nổ.
"Chậc chậc chậc, nữ hài tử sao có thể mắng những lời như thế chứ?" Lần này Quan Hân Vân đứng lên, chậm rãi tới gần Quan Hỏa Nhi, khiến Quan Hỏa Nhi nuốt nước miếng.
Trên cơ bản, ánh mắt của Quan Hân Vân đã đủ lạnh rồi, hơn nữa bờ môi hắn còn mang thteo nụ cười tà khí, gắng gượng đứng trước mặt hắn đại khái chỉ còn mỗi Quan Hỏa Nhi thôi.
Mà nương và thúc thúc của Quan Hân Vân la Quan Hân Vân những người cực thân, cho nên mới không thấy được vẻ mặt này của hắn.
"Ta. . . . mắc mớ gì tới ngươi."
Tung lời đồn khắp nơi nàng là Đương gia phu nhân, món nợ này nàng còn chưa tính với hắn đâu, thế nhưng hắn còn lớn tiếng dọa nàng, nói xem, tất nhiên là nàng không cam lòng.
Quan Hân Vân đi đến bên cạnh nàng, đột nhiên cầm lấy hai tay nàng, ép nàng dựa vào tường, khiến Quan Hỏa Nhi quên cả hô hấp.
Cơ thể hắn cơ hồ dán sát lại nàng, ùi hương nam tính quanh quẩn bốn phía, làm nàng quên hô hấp, mà tim cũng không nghe lời đập loạn lên.
Đáng chết! Âm thanh lớn như vậy thì ngay cả hắn cũng nghe được.
Nàng thầm mắng chính mình. Quan Hỏa Nhi, ngươi thật vô dụng, mới như thế đã bị mê hoặc, thậm chí quên cả phản công, thật là mất mặt nữ nhân.
Quan Hân Vân vừa lòng nhìn mặt nàng từ từ đỏ ửng, liền cúi người xuống hà hơi vào tai nàng.
"Đương nhiên ta muốn xen vào, nàng là thê tử tương lai của ta, là Đương gia phu nhân tương lai, sao có thể ăn nói khó nghe như vậy được?"
Không nhắc tới thì thôi, Quan Hân Vân vừa nhắc tới nàng liền phát hỏa.
"ai là thê tử tương lai của ngươi? Ai là Đương gia phu nhân tương lai? Ta không có nhớ là ngươi từng cầu hôn ta, cho nên ngươi nằm mơ đi."
"Vậy sao?" Quan Hân Vân nghe vậy, nhướn cao mày, nhìn nàng chằm chằm, khiến cho nàng không dám thở.
Vì thế, nàng bắt đầu đẩy mạnh hắn ra, linh hoạt trốn khỏi vòng tay hắn.
Quan Hỏa Nhi không hề sợ hãi mà đối diện hắn, hít sâu mấy hơi, mới chậm rãi nói: "Đúng vậy, nếu ngươi muốn ta gả cho ngươi, thì phải quỳ xuống cầu hôn ta mới được, nếu không. . . . . miễn bàn."
Trước kia nàng xem trên VT, thấy nam sinh cũng cầu hôn nữ sinh như vậy, trong lòng luôn cảm thấy hâm mộ. Cho nên nàng cũng muốn Quan Hân Vân cầu hôn mình giống như vậy, nếu không uốn kết hôn với nàng, còn lâu đi.
Quan Hân Vân nhìn nàng, cặp mắt đen chợt lóe lên thứ ánh sáng khiến người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn, ngay cả Quan Hỏa Nhi cũng vậy.
Mà Quan Hân Vân lại làm cho Quan Hân Vân lui về sau vài bước, cố gằng duy trì khoảng cách an toàn, lại khiến đồng tử Quan Hân Vân dựng đứng lên.
" Hỏa Nhi." Hắn gọi. "Lại đây." Hắn không thích nàng cách xa hắn.
Quan Hỏa Nhi cũng trừng mắt lại: "Còn lâu!"
Hắn gọi thì nàng liền qua sao, nàng đâu có thiếu như vậy.
Lúc này bị nàng khích như thế, Quan Hân Vân liền nhanh chóng đi về phía nàng, Quan Hỏa Nhi vội vàng vòng ra sau bàn, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
"Không qua đúng không?" Hắn đột nhiên nở nụ cười vô cùng du côn khiến người ta nổi da gà.
Quan Hỏa Nhi khó khăn nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Không qua!" Nhưng khí thế đã giảm nhiều, không còn lớn như vừa nãy nữa.
Quan Hân Vân cong cong khóe miệng: “Vậy thì ta qua.”
Dứt lời, không đợi Quan Hỏa Nhi kịp phản ứng, hắn đã dung khinh công bay qua cái bàn, trong lúc Quan Hỏa Nhi còn chưa kịp giữ khoảng cách an toàn, kéo nàng cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Quan Hỏa Nhi bị hắn hôn đến trời rung đất chuyển, thân thể mềm nhũn dựa vào lòng hắn, hắn mới buông tha công kích nàng.
“Ta. . . ta không phục.” Hắn đám đuổi theo đánh lén nàng.
Nhưng cho dù Quan Hỏa Nhi có hò hét trong lòng câu này cả đời, thì cũng không thay đổi được sự thật.
Quan Hân Vân nhìn khuôn mặt nàng đỏ lên, trong cổ họng tràn ra tiếng cười hung hậu, khiến nàng mê hoặc, dứt khoát dựa hẳn vào người hắn, dù sao nàng cũng lười phải tự đứng.
Hắn bế nàng ngồi xuống ghế, để nàng ngồi yên ổn trên đùi mình rồi mới chậm rãi mở miệng: “Sao? Đã chừa chưa?”
Chừa chưa? Ngay lập tức Quan Hỏa Nhi ngẩng đầu lên trừng hắn.
“Ngươi nói chừa cái gì? Rõ rang người sai chính là ngươi, không phải là ta.” Quan Hỏa Nhi thiếu chút nữa rống to lên.
Nhìn đi. . . nhìn đi, cái tên siêu cấp vũ trụ tự đại cuồng này nói cái gì a?
Nhưng là, thật may nàng không có đồng ý gả cho hắn, nếu không, sau này mỗi ngày phải chịu đựng tên tự đại cuồng này rồi. Nhưng ngược lại, nếu một ngày nào đó nàng không thấy Quan Hân Vân, có lẽ nàng sẽ rất nhớ hắn.
Aizz. Con người đều phức tạp như thế, thật mâu thuẫn nha.
Quan Hân Vân lại cười, thiệt là, sao hắn thích cười như vậy? Lại còn cười đến quỷ dị, đúng là quái nhân mà.