- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Ngũ Hành Thiên
- Chương 669: Luận đạo
Ngũ Hành Thiên
Chương 669: Luận đạo
Dịch: phuongkta1
"Thì ra là thế."
"Đúng phải như vậy."
Lời độc thoại của Nhạc Bất Lãnh cùng Đại Cương đồng thời vang lên, hai người sửng sốt một chút, lại chợt nhìn nhau cười cười, không chút nào che giấu ý tán thưởng lẫn nhau.
Tiếng gió phần phật, chứng kiến lấy truyền kỳ.
Luận đạo ba ngày ba đêm, hai người giống như bạn bè tri kỷ, không hề có chút giữ lại, thản nhiên đối đáp, lẫn nhau nhận được ích lợi không nhỏ.
Trong mắt Đại Cương toát ra vẻ tiếc hận:
"Bất Lãnh, phương pháp này của ngươi, đỉnh cao đột khởi, tự mở đường riêng, có thể nói có một phong cách riêng. Liệt hỏa đã thành, mặc dù như xếp củi, nhưng trong đó lại có chỗ thiếu hụt trời sinh, không có khả năng bù đủ trong thời gian ngắn. Tính msạng Bất Lãnh huynh không thể kéo dài, đáng tiếc."
Trước kia Nhạc Bất Lãnh đã mơ hồ có cảm giác, ba ngày ba đêm luận đạo, rất nhiều chỗ mơ hồ không rõ đến nay đã sáng tỏ thông suốt.
Nhạc Bất Lãnh hặc hặc cười cười:
"Đáng tiếc cái gì? Đời này đã đủ, không uổng!"
Vẻ mặt Đại Cương tràn đầy tán thưởng, thản nhiên nói:
"Cho đến lúc này tại hạ không thể không thừa nhận, Bất Lãnh huynh không chỉ có tư cách làm đối thủ của ta, còn là một đối thủ tốt."
Nhạc Bất Lãnh cười nhạo một tiếng, tràn đầy mỉa mai:
"Lão tử cần ngươi phải thừa nhận sao? Còn có, ngươi đã nhầm một chuyện. Lão tử không hề có chút hứng thú làm đối thủ của ngươi, hứng thú của lão tử là tiêu diệt ngươi."
Lời nói của Nhạc Bất Lãnh rất thô tục, Đại Cương lại không hề tức giận chút nào, khẽ cười một tiếng:
"Xem ra phải để Bất Lãnh huynh thất vọng rồi, người nào có thể diệt ta? Chỉ có trời mới có thể gϊếŧ ta! Đế Thánh không thể, Bất Lãnh huynh cũng không."
Lời nói ngạo mạn đến cực điểm nhưng Đại Cương hết lần này đến lần khác đều nhẹ giọng nói ra, thật giống như mây trôi nước chảy.
Nhạc Bất Lãnh híp mắt, không che giấu sát cơ của mình, bình thản nói:
"Thật ư? Lão tử trái lại cảm thấy cơ hội lần này rất lớn. Tâm thần ngươi đã tổn thương, hẳn là người thân nhất đột ngột chết đi? Chậc chậc, không nghĩ tới ngụy quân tử tâm như sắt đá cũng có ngày đau lòng. Nếu nói như thế, lão tử ngược lại nhìn ngươi thuận mắt hơn không tí. Như thế nào, có cần lão tử an ủi ngươi một câu bớt đau buồn không?"
Đại Cương không tức giận chút nào, cười mỉm nói:
"Đời người dài đằng đẵng, không có một hai chuyện thương tâm chẳng phải không thú vị? Ngọt bùi cay đắng đều là cảm thụ. Thương tâm vui vẻ đều là lòng mình. Bất Lãnh huynh vội vã như thế, cũng biết rõ tính mạng không thể kéo dài, còn quá nhiều tâm sự chưa xong, chỉ có thể ôm hận cửu tuyền."
Nhạc Bất Lãnh nhìn ra tâm thần của Đại Cương bị thương tổn, đã không còn trạng thái toàn vẹn như trước kia. Cường giả đạt tới cảnh giới như bọn họ, tâm trí đã sớm trải qua vô số lần rèn luyện, kiên quyết hơn sắt thép, không dính một hạt bụi, một cái vết thương hơi nhỏ đã là thứ khó có thể tưởng tượng được.
Đại Cương cũng đã tính ra tính mạng Nhạc Bất Lãnh không kéo dài, giải pháp của Nhạc Bất Lãnh vô cùng bá đạo, đã vượt qua cực hạn mà thân thể có khả năng thừa nhận. Có thể tạm thời duy trì lực lượng cuồng bạo trong cơ thể mà không bị tan vỡ, đã là kỳ tài ngút trời.
Hai người đánh võ mồm, ngôn từ như đao, tâm lý chiến làm đầu.
Bầu không khí hòa hợp như tri kỷ trước kia không còn sót lại chút gì, lúc này mới giống như kẻ thù sống chết.
Nhạc Bất Lãnh cười ha ha:
"Lão tử bình thản phóng túng, chết thì sẽ chết, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đến, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi, "bất diệt khoái tai"! Huống chi trên đường xuống hoàng tuyền, còn có ngươi làm bạn, không hề có chút cô đơn lạnh lẽo."
Đại Cương xúc động thở dài:
"Phần tiêu sái này của Bất Lãnh huynh thật làm cho người hâm mộ, vậy hãy để cho tại hạ tự tay tiễn Bất Lãnh huynh một đoạn đường. Về phần tính mạng của tại hạ, chỉ sợ Bất Lãnh huynh không thể lấy đi."
Nhạc Bất Lãnh lộ ra vẻ không kiên nhẫn:
"Ba ngày dài dòng, nước miếng cũng đã vung hết. Đến đây đi!"
Đại Cương nghiêm nghị thi lễ:
"Kính Bất Lãnh huynh, tiễn Bất Lãnh huynh!"
Sát cơ cuồn cuộn, vạn dặm không mây.
Hạ Nam Sơn trơ mắt nhìn bóng dáng Phong Xa Kiếm biến mất, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Đối phương không có một chút ý định tham chiến nào, nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi phòng tuyến mà gã tỉ mỉ sắp đặt, biến mất ở sau lưng bọn chúng. Nếu như Phong Xa Kiếm không muốn giao chiến, bọn chúng cũng không biết làm gì.
Hạ Nam Sơn lắc đầu, cảm thấy ý nghĩ của mình quá ngây thơ, Lôi Đình Chi Kiếm cho tới bây giờ cũng không phải là hạng người ngốc nghếch.
Tình huống càng ngày càng trở nên xấu đi, gã lại nhìn thấy hai thanh Phong Xa Kiếm!
Lúc trước lo lắng gã chỉ có thể tự mình an ủi, có thể quy mô của Lôi Đình Chi Kiếm mở rộng không dễ dàng, hoặc độ khó việc chế tạo Phong Xa Kiếm cực cao, liền giống như Trấn Thần Phong, dẫn đến khó có thể gia tăng quy mô Phong Xa Kiếm. Mà hai thanh Phong Xa Kiếm trước mắt, hoàn toàn phá vỡ điểm may mắn cuối cùng trong lòng lão.
Thần quốc rất nhanh sẽ phải đối mặt với Lôi Đình Chi Kiếm quy mô lớn, càng thêm nhiềm Phong Xa Kiếm nữa.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng Phong Xa Kiếm che khuất bầu trời, nghĩ đến gần đây ăn đủ đau khổ từ trên tay Lôi Đình Chi Kiếm, Hạ Nam Sơn cảm thấy rất đau đầu.
Nếu như nói vấn đề Phong Xa Kiếm khiến Hạ Nam Sơn cảm thấy đau đầu, vậy " Yên Hoa Tỏa " bị phá liền khiến gã vô cùng khϊếp sợ. Lời nói điên của Thần Tế trước khi chết vẫn còn quanh quẩn bên tai Hạ Nam Sơn.
Bệ hạ...
Tâm thần Hạ Nam Sơn run lên, phục hồi tinh thần lại. Hiển nhiên không thể là bệ hạ đấy, thế nhưng...
Lực lượng Thần tu đẳng cấp sâm nghiêm, sức mạnh của người cấp trên đối với kẻ cấp dưới là hoàn toàn nghiền ép. " Yên Hoa Tỏa " bị truy quét sạch sẽ, toàn bộ quá trình nhanh như đá lửa, hơn nữa trong đó ẩn chứa một tia khí tức, Hạ Nam Sơn không kìm được cảm thấy quen thuộc.
Đúng là khí tức của bệ hạ!
Hạ Nam Sơn nghĩ tới Thánh vật Thần Huyết, trước đó không lâu mới nghe nói bệ hạ ban thưởng Thánh vật cho Xà Dư điện hạ. Chẳng lẽ trong đối phương cũng có người có Thánh vật? Thế nhưng ngoại trừ một luồng khí tức kia, Hạ Nam Sơn không thể cảm nhận được một chút chấn động của Huyết linh lực.
Không thể giải thích được a!
Càng ngày càng nhiều nghi hoặc không ngừng sôi trào trong đầu Hạ Nam Sơn, tình thế ngày càng khó có thể rõ ràng.
Gã lấy lại bình tĩnh, cố nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Về doanh!"
Một khi Lôi Đình Chi Kiếm đã đột phá phòng tuyến, chính là Giao Long vào biển, bọn chúng cũng không còn biện pháp nào khác, cắm đít đi theo hít bụi cũng không thể làm được.
Hai tòa Phong Xa Kiếm sau khi đột phá phòng tuyến, lập tức mỗi tòa đi một ngả, bọn họ tìm kiếm dọc theo hai hướng khác nhau.
Phong Xa Kiếm lơ lửng phía trên một cái hồ nước, trên mặt nước Sư Tuyết Mạn mang theo vài tên Nguyên tu đang đưa một quả thủy tinh hình thoi màu lam nhạt vào trong hồ.
Thủy tinh hình thoi là Phao tín hiệu được Bắc Hải chế tạo suốt đêm trước khi xuất phát, chúng nó có thể phóng ra chấn động Nguyên lực đặc thù, truyền theo hồ nước, dòng sông hay hệ thống nước ngầm. Đối với Bắc Hải bộ mà nói, nước là đồng bọn tốt nhất của bọn họ.
Còn có thể thông qua Phao không trung để truyền tín hiệu qua hơi nước trong tầng mây, nhưng mà kẻ địch hiển nhiên hiểu rõ điểm này, trên không trung dọc đường hầu như không hề nhìn thấy một đám mây nào. Huống hồ trên không trung không có chỗ nào che giấu, chỗ duy nhất mà đám người Sư Bắc Hải ẩn núp, chỉ có thể là hệ thủy nằm sâu trong lòng đất.
Nguyên tu lắp đặt phao đều là những thuộc hạ đi theo từ khi Sư Tuyết Mạn nhậm chức Bắc Hải, bọn họ biết rõ làm cách nào để liên lạc với đồng đội năm đó.
Nhưng mà cho tới bây giờ, bọn họ vẫn không nhận được bất cứ tín hiệu phản hồi nào.
Khoảng cách truyền chấn động của Phao Nguyên lực có hạn, thường thường phải đặt một quả cách mỗi đoạn mới có thể hình thành liên hệ hữu hiệu.
Ngải Huy ngồi xếp bằng ở boong tàu, đang kiểm tra lại những thanh kiếm đen kia. Nói thật, kiếm đen có thể hấp thu những sương mù màu đỏ, hắn cũng cực kỳ ngoài ý muốn.
Ở bên tay phải hắn, Lâu Lan cũng cầm lấy một thanh kiếm đen, ngay cả tư thế đều giống Ngải Huy như đúc. Ngải Huy nâng thân kiếm lên, ánh mắt dọc theo mũi kiếm nhìn lại, Lâu Lan cũng nâng lên thân kiếm, nhìn dọc theo mũi kiếm. Ngải Huy dựng kiếm đen thẳng đứng, ngón tay vuốt qua thân kiếm, Lâu Lan cũng dựng kiếm đen thẳng đứng, ngón tay vuốt qua thân kiếm. Ngải Huy thả kiếm đen trong tay ra, Lâu Lan cũng làm tương tự như vậy.
Đầu Ngải Huy ngoảnh về bên phải, Lâu Lan cũng đưa đầu chuyển hướng bên trái.
Một người một Sa Ngẫu, mắt to trừng mắt nhỏ.
Ngải Huy vẻ mặt nghiêm túc:
"Lâu Lan, nhìn ra điều gì sao."
Lâu Lan ngữ khí nghiêm túc:
"Không có, Ngải Huy."
Bầu không khí trong lúc nhất thời cực kỳ yên tĩnh.
Ngải Huy tùy ý quăng kiếm đen đang cầm trên tay ra, cả người ngã ngửa ra sau, mở ra hai tay, dán ở trên boong thuyền.
Kiếm đen vẽ mấy vòng trên không trung, rồi giống như chim về tổ, vững vàng cắm ở bên trên tháp kiếm.
Bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, ánh nắng ấm áp dễ chịu chiếu lên trên thân thể, thoải mái khó có thể hình dung được.
Lâu Lan cũng cầm kiếm đen trong tay ném về phía tháp kiếm, bắt chước Ngải Huy nằm ngửa ra sau, mở ra hai tay, dang rộng trên boong thuyền. So với Ngải Huy, Lâu Lan lại thuyết minh một cách sinh động chữ " vũng" này, thân thể của nó hòa tan, liền giống như một cái bánh nướng nở ra, chỉ có phần đầu được bảo trì hoàn chỉnh, trên mặt nạ lộ ra hai mắt đã ngoặt thành hai đường ánh trăng cong cong.
Không lâu lắm, Ngải Huy nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm phốc phốc phốc, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thân thể Lâu Lan vốn chia thành những bánh cát, không biết từ lúc nào đã tung bay từng cái bong bóng khí bằng hạt cát. Phốc phốc phốc, chúng nó đồng loạt nổ tung, biến thành một loạt chữ bằng cát "Lâu Lan rất vui vẻ!"
Chữ bằng cát nhấp nhô bất định, giống như được gió thổi lên.
Ngải Huy bật cười ha ha.
Không hiểu sao, trong lòng cảm giác được cái thế giới này thật ấm áp.
"Lâu Lan, nếu đánh xong trận chiến này, ngươi muốn làm gì?"
"Ngải Huy làm gì, Lâu Lan liền làm như thế."
"Cũng đúng, mở cho ngươi cửa hàng Nguyên Lực Thang thì như thế nào?"
"Được được, Lâu Lan ưa thích!"
"Thiết Nữu chịu trách nhiệm thu tiền, chắc chắn không ai dám ăn cơm chùa."
Bàn tử ở bên cạnh đưa tới đây một ánh mắt khinh bỉ, nếu không phải lo sợ bị Ngải Huy lạm dụng uy quyền, gã nhất định sẽ không kìm được châm biếm.
Mở tiệm Nguyên Lực Thang? Tiền đồ! Đều là người đã thành Đại sư, đều là thế lực của một phương rồi, đều là người có nhiều huynh đệ như vậy!
Còn Thiết Nữu chịu trách nhiệm thu tiền? Điều vô nghĩa như vậy thật khiến người ta vô cùng đau đớn!
Thu phí bảo hộ thật tốt! Thiết Nữu chính là người được sinh ra làm nhân viên thu phí bảo hộ cấp cao a, ai dám không đưa? Chiếm xuống bảy tám con phố, thu lấy phí bảo hộ, cuộc sống này nhất định sẽ rất thong dong mãn nguyện.
Bỗng nhiên, Ngải Huy ngồi thẳng lưng mình, đứng lên, thần sắc lười biếng trên mặt biến mất không thấy gì nữa. Hắn nhìn về phía gò núi hoang dã nơi xa, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Bàn Tử phản ứng rất nhanh, lập tức từ trong mộng đẹp thu phí bảo hộ phục hồi tinh thần lại:
"Có biến?"
Gã men theo ánh mắt của Ngải Huy nhìn lại, nhưng lại không thể nhìn thấy thứ gì.
Lâu Lan cũng xuất hiện ở bên cạnh, mở to hai mắt, nó cũng không phát hiện ra điều gì.
Sắc mặt Ngải Huy căng thẳng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc:
"Ta cảm nhận được một cỗ khí tức rất kỳ quái, chẳng qua lại cách chúng ta rất xa."
Bàn Tử chấn động tinh thần:
"Huyết tu?"
"Không phải, là chấn động của Nguyên lực."
Bàn Tử nói thầm:
"Vậy chắc chắn không phải là Huyết tu, đó là ai? Thiên Diệp bộ?"
Ngải Huy lắc đầu:
"Cũng không phải vậy."
Lúc Thủy nguyên lực chấn động của Sư Bắc Hải bộc phát, còn có một cỗ Nguyên lực chấn động đặc biệt, đã chứng minh Thiên Diệp bộ cũng tham dự vào trong đó, hơn nữa đã xảy ra xung đột với Bắc Hải bộ.
Nguyên lực chấn động của Thiên Diệp bộ cực kỳ đặc trưng, cũng có thể dễ dàng phân biệt.
Nhưng mà tia Nguyên lực chấn động này lại có sự khác biệt cực kỳ lớn so với Nguyên lực chấn động của Thiên Diệp bộ, rất dễ dàng đoán được.
Bàn Tử hỏi:
"Là Nguyên tu thuộc hệ nào?"
Ngải Huy lắc đầu:
"Không biết."
Bàn Tử có chút sửng sốt:
"Nguyên tu thuộc hệ nào cũng không thể phán đoán ra sao?"
Ngải Huy gật đầu:
"Đúng, chấn động có chút kỳ lạ, rất khó phán đoán ra thuộc một hệ nào, trước kia cũng chưa bao giờ gặp."
Nét mặt của Bàn Tử trở nên nghiêm túc.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Ngũ Hành Thiên
- Chương 669: Luận đạo