Chương 666: Xuất kiếm

Dịch: phuongkta1

"Động tác nhanh một chút!"

"Chú ý khoảng cách, không được để lại kẽ hở!"

Bên trên đồng hoang rộng lớn có thể thấy được binh sĩ Thần Linh ở khắp nơi, bọn chúng đang đào hồ máu. Hồ máu không lớn, phạm vi khoảng chừng nửa trượng, độ sâu cũng không cao hơn ba thước, hình dạng giống như hoa mai. Động tác của binh sĩ rất lưu loát, đào ra một cái ao máu cùng loại, đối với bọn họ mà nói cũng không tốn quá nhiều công sức.

Sau đó có binh sĩ mang theo cái sọt tiến lên, bên trong chất đầy các loại tài liệu. Các binh sĩ đưa từng cái tài liệu kia vào bên trong ao máu, bất cứ loại tài liệu nào rơi vào trong ao, sẽ bị hòa tan thành một đường máu loãng. Không bao lâu bên trong ao đã chứa đầy nước màu đỏ tươi, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngon ngọt.

Một gã tướng lĩnh Thần Linh đi tới, nâng bàn tay lên, hô, một đám lửa trong suốt bay lên.

Theo ngọn lửa trong suốt bị đưa vào ao máu, nước ao đỏ tươi như máu lập tức bị đốt cháy, sương mù đỏ tươi đậm đặc bay lên. Sương mù màu đỏ không ngửng tản ra, giương nanh múa vuốt bay lên, giống như trụ lớn chống trời.

Bên trên đồng hoang có từng cái cột khói màu đỏ tươi đẹp đứng sừng sững.

Thần Tế bên trong Thần Linh đứng ở phía dưới cột khói màu đỏ, nói lẩm bẩm. Chỉ thấy cột khói màu đỏ bắt đầu tung bay thành từng mảng cánh hoa màu đỏ, cánh hoa dường như vô cùng vô tận. Cánh hoa đỏ tươi êm ái tựa như không có thật, chúng nó tung bay theo gió, khắp nơi đều có.

Đồng hoang trở nên xinh đẹp thơ mộng.

"Thật sự xinh đẹp!"

Phó Bộ Thủ Tần Ca xòe bàn tay ra, một mảnh cánh hoa rơi vào bàn tay, hóa thành một đám sương mù đỏ tươi, tiêu tan không thấy gì nữa, y không kìm được khen ngợi.

Thần sắc Hạ Nam Sơn căng thẳng, biện pháp này thực sự có tác dụng sao?

Trong lòng gã không thể nắm chắc.

Bởi vì đã chịu đựng nỗi khổ bị Lôi Đình Chi Kiếm quấy rối, trên dưới Thần Linh bộ đều khổ sở suy tư làm cách nào để đối phó với Lôi Đình Chi Kiếm qua lại như gió. " Yên Hoa Tỏa " chính là phương pháp xử lý mà bọn chúng hợp mưu hợp sức nghĩ ra.

Vốn gã đã chuẩn bị một cái kế hoạch thật tốt, bố trí mai phục Lôi Đình Chi Kiếm, một lần hành động giải quyết mối họa trong lòng. Nhưng mà cỗ Thủy nguyên lực chấn động khủng bố này, lại khiến cho Hạ Nam Sơn chợt ý thức được Sư Bắc Hải còn sống!

Không cần nghĩ gã cũng biết đối phương chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu Sư Bắc Hải, có người con gái nào sẽ trơ mắt nhìn cha mình rơi vào doanh trại quân địch?

Nếu như muốn cứu viện Sư Bắc Hải thì Phong Xa Kiếm qua lại như điện của Lôi Đình Chi Kiếm, không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất.

Lúc này nhìn " Yên Hoa Tỏa" có thể đỡ nổi Lôi Đình Chi Kiếm hay không!

Nhưng vào lúc này một tiếng cảnh báo thê lương vang lên.

"Bọn hắn đến rồi!"

Hạ Nam Sơn nhìn các tướng sĩ như chim sợ cành cong đang tập hợp bên trên đồng hoang, trong lòng khó tránh khỏi bực mình. Lôi Đình Chi Kiếm không ngừng quấy rối đã lưu lại tâm lý oán hận thật sâu cho toàn thể Thần Linh bộ. Dã ngoại chỉ cần có tiểu đội lạc đàn đều sẽ trở thành con mồi của Lôi Đình Chi Kiếm. Có đoạn thời gian, gã thậm chí không dám phái ra đội do thám, bởi vì tổn thất của đội do thám khiến gã cảm thấy đau lòng.

Nhất định phải có ích a!

Trong lòng Hạ Nam Sơn quyết tâm.

Sơn cốc kiếm trận, một tòa Phong Xa Kiếm lơ lửng ngay phía trên sơn cốc.

Bàn Tử xắn tay áo, gã đang chui đầu vào trên Phong Xa Kiếm để dựng một tòa Tháp Pháo hoàn toàn mới. Không giống với Phong Sào Trọng Pháo, thân pháo cực kỳ nhỏ và thon dài hình như mỏ chim hạc, có thể thấy được nó có tầm bắn và lực lượng xuyên phá cực tốt. Mà thể tích lại nhỏ hơn Phong Sào Trọng Pháo rất nhiều, chỉ một mình Bàn Tử cũng có thể vận chuyển lưu loát.

Bàn Tử rất nghi ngờ khi đồng hành với Ngải Huy cùng Sư Tuyết Mạn, chính mình có cơ hội ra tay hay không, nhưng tính cách cẩn thận chặt chẽ khiến cho gã làm tốt chuẩn bị cho mọi trường hợp.

Mặc dù thời tiết đang dần dần lạnh, nhưng mà mồ hôi đầy người Bàn Tử. Thường ngày nhìn Bàn Tử sẽ cảm thấy mười phần nhục cảm, đầu to não mập. Một khí cởϊ qυầи áo mới phát hiện thân hình Bàn Tử nhìn rất đôn hậu, tất cả đều là cơ bắp khỏe mạnh đường cong sắc sảo. Lúc này đã tràn ngập mồ hôi, giống như đồng sắt được lau lên một tầng dầu, thậm chí có một chút bóng loáng, làm cho người ta cảm nhận được sự cứng cáp của kim loại.

Bàn Tử vừa làm việc, vừa lầm bầm:

"Chí Quang a, giữ kiếm thật tốt nhé, mạng nhỏ này của Bàn gia, liền giao vào trong tay ngươi rồi."

Thạch Chí Quang bất mãn nói:

"Bàn gia, tôi đã chấp hành nhiệm vụ này rất nhiều lần rồi."

"Hắc hắc, Bàn gia nhát gan."

Bàn Tử tiếp tục phàn nàn:

"Chí Quang ta nói này, Phong Xa Kiếm không thể dừng ở trên mặt đất, ngươi biết Bàn gia phí bao nhiêu sức lực mang đám người kia lên?"

Thạch Chí Quang cũng rất bất đắc dĩ:

"Lão đại căn dặn đấy."

Hai mắt y chợt tỏa sáng:

"Lão đại đến rồi!"

Bàn Tử lập tức câm miệng, giả vờ giả vịt, một bộ dáng chuyên tâm buôn bán Tháp Pháo. Dù đã lên chức Đại sư nhưng khi gã đối mặt với Ngải Huy trong nội tâm vẫn nổi lên sợ hãi. Ngải Huy là là huynh đệ tốt nhất của gã, đối với Ngải Huy gã lại vừa kính vừa sợ. Quá trình gã trưởng thành chính là giai đoạn bị Ngải Huy tra tấn, sự hà khắc của Ngải Huy trải qua thời gian dài hình thành áp lực, đã sớm sâu tận xương tủy.

Nhưng mà trong lòng Bàn Tử lại tràn ngập cảm kích đối với Ngải Huy, gã thực sự hiểu rất rõ nếu như không có Ngải Huy thúc giục, gã chắc chắn không thể đi tới hôm nay, chỉ sợ đã sớm trở thành một đống xương khô.

Cách đó không xa, một cái Phong Xa Kiếm khác cũng đang lơ lửng ở giữa không trung, Hoắc Đạt điều khiển kiếm chữ "Ất".

Cùng Phong Xa Kiếm trống rỗng của Thạch Chí Quang hình thành nên tương phản mạnh mẽ, trên tòa Phong Xa Kiếm này kín người hết chỗ. Ngoại trừ Đoan Mộc Hoàng Hôn trấn giữ bên ngoài, đội viên của Lôi Đình Chi Kiếm đều được sắp xếp trên tòa Phong Xa Kiếm được Hoắc Đạt khống chế. Đây là lần đầu tiên Hoắc Đạt khống chế Phong Xa Kiếm làm nhiệm vụ, hơn nữa còn là khu vực nguy hiểm bị địch chiếm đóng, việc đầu tiên mọi người nghĩ đến chính là đảm bảo an toàn.

Phong Xa Kiếm ở đối diện trước mặt có Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn, Bàn Tử, chiến lực nổ tung.

Nhìn thấy Ngải Huy xuất hiện, các đội viên bên trên kiếm chữ "Ất" lập tức hưng phấn kích động lên, đã lâu rồi bọn họ không nhìn thấy lão đại.

"Mau nhìn, lão đại đến rồi! Lão đại thực sự đã xuất quan!"

"Vẫn là Chí Quang mệnh tốt, có thể làm nhiệm vụ cùng lão đại."

Hoắc Đạt bất mãn nói:

"Này này, ta cũng là một vị Đại sư a! Trước mặt ta lại nói như vậy là có ý tứ gì! Đừng mang người không phải là Đại Sư đi so sánh với Đại Sư a!"

Mọi người cười ha ha một hồi, Hoắc Đạt rất quen thuộc với bọn họ, lúc thường ngày chưa bao giờ kênh kiệu.

"Dạ dạ dạ, Hoắc Sư mã đáo thành công, phong hoa tuyệt đại!"

"Chí Quang là tên tiểu nhân đắc chí, sao có thể sánh cùng Hoắc sư! Lần này chúng ta phải chiếm được thành quả cuối cùng!"

"Hoắc sư, nhờ vào ngài!"

Hoắc Đạt vỗ l*иg ngực:

"Tốt, không dám so sánh với lão đại, nhưng với Chí Quang ta cũng không có một chút lo sợ!"

Lão chợt có chút nghi ngờ hỏi:

"Sao Chí Quang lại dừng thanh Phong Xa Kiếm ở chỗ kia?"

Cố Hiên lắc đầu:

"Lão đại căn dặn đấy."

Đoan Mộc Hoàng Hôn hừ lạnh một tiếng, không hề che giấu vẻ khó chịu trên mặt:

"Giả thần giả quỷ!"

Lâu lắm rồi không bước lên Phong Xa Kiếm, khi vừa bước lên Phong Xa Kiếm, Ngải Huy cảm thấy cực kỳ thân thiết. Ở trên Phong Xa Kiếm trống rỗng, bên trong tháp kiếm không có một bóng người, chỉ có Thạch Chí Quang chịu trách nhiệm điều khiển kiếm.

Thạch Chí Quang ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng nghiêm, rống lớn:

"Lão đại!"

Ngải Huy lộ ra nụ cười:

"Chí Quang, đã lâu không gặp."

Thạch Chí Quang lập tức phấn khích.

Tin tức Ngải Huy xuất quan đã sớm truyền khắp đại doanh, tinh thần binh sĩ tăng mạnh. Chỉ cần không phải là người mới gia nhập đội ngũ, cũng biết Ngải Huy nhìn qua không hề quản lý sự vụ lại có ý nghĩa như thế nào đối với toàn bộ đội ngũ.

Khắp nơi trong doanh địa đều tràn đầy bầu không khí vui sướиɠ.

Điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy đáng tiếc là lần làm nhiệm vụ lần này, Ngải Huy lại có thể mang theo cả Lâu Lan, điều này cũng có nghĩa là trước khi nhiệm vụ kết thúc, bọn hắn tạm thời cáo biệt Nguyên Lực Thang mỹ vị.

Trong doanh địa vang lên những tiếng tưởng niệm, mọi người tự phát tổ chức hoạt động cầu nguyện, cầu mong nhiệm vụ lần này thuận lợi.

Bọn họ cũng không hề biết, nhiệm vụ lần này chính là đi tới chi viện tàn quân Bắc Hải còn may mắn sống sót.

Lâu Lan vui vẻ dặn dò với Thạch Chí Quang:

"Chí Quang, ngươi mạnh khỏe!"

Trên mặt Thạch Chí Quang không tự chủ được lộ ra dáng tươi cười:

"Lâu Lan, chào mừng bước lên kiếm!"

Lâu Lan mang theo một cái rương lớn trên tay, không biết bên trong mang theo thứ gì. Chẳng lẽ là thức ăn dọc đường? Thạch Chí Quang chấn động tinh thần, hai mắt tỏa sáng.

Sư Tuyết Mạn cầm Vân Nhiễm Thiên trong tay, thi lễ thăm hỏi Thạch Chí Quang:

"Lần này vất vả cho Chí Quang rồi."

Thạch Chí Quang vội vàng đáp lễ:

"Phu nhân nói quá lời, đây là trách nhiệm của Chí Quang!"

Hai chữ "Phu nhân" này khiến trên mặt Sư Tuyết Mạn nổi lên một mảnh đỏ ửng, nàng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, khẽ gật đầu với Thạch Chí Quang, bay tới không trung. Nàng có chút sững sờ, bờ môi mím thật chặt để lộ ra vẻ khẩn trương cùng lo lắng của nàng.

Lúc trước biết được tin tức cha mình chết trận, nàng cực kỳ bi thương, từ đau khổ hóa thành chiến ý, lao tới điểm đầu tiền tuyến. Đến nay biết rõ cha mình còn sống, nàng mừng rỡ, nhưng ông lại rơi vào chỗ nguy hiểm, lại khiến nàng lo vô cùng lắng.

Thạch Chí Quang đi đến trước người Ngải Huy, dậm chân hành lễ, lớn tiếng nói:

"Báo cáo lão đại, Lôi Đình Chi Kiếm đã chuẩn bị hoàn tất, có thể xuất phát!"

Ngải Huy nói:

"Chờ một chút."

Thạch Chí Quang có chút bất ngờ:

"Lão đại, còn có người muốn đi cùng sao?"

Ngải Huy cười thần bí:

"Chờ chút nữa ngươi sẽ biết rõ."

Ngay cả Sư Tuyết Mạn cũng đưa mắt nhìn tới, có chút tò mò. Chỉ có ánh mắt của Lâu Lan híp thành hai đường ánh trăng cong cong, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

Thần sắc Ngải Huy nghiêm nghị, mạnh mẽ hít sâu một hơi. Ahhh, thanh âm hút khí tựa như xé rách bông vải tơ lụa, lại lộ ra sắc bén mãnh liệt, mơ hồ có thể nghe được âm thanh lưỡi mác, liên miên không dứt.

Thanh âm hút khí đột nhiên ngừng lại, bàn tay Ngải Huy nhẹ nhàng vung lên không trung, hai ngón tay đan nhau thành kiếm.

Boong!

Không hề có dấu hiệu, vạn kiếm phía dưới sơn cốc trỗi dậy, một tiếng tập hợp.

Thạch Chí Quang giật mình một cái, tóc gáy cả người dựng đứng, không chờ y kịp phản ứng, bầu trời trên đỉnh đầu bỗng nhiên tối xuống, một bóng mờ cực lớn bao phủ cả người y.

Y theo bản năng ngẩng lên đầu, hô hấp lập tức ngừng lại.

Vô số trường kiếm màu đen yên lặng bay tới trên đỉnh đầu hắn, toàn thân chúng nó đen kịt, hình dạng khác nhau, che khuất bầu trời. Chúng nó nhẹ nhàng bay lượn, giống như một bầy các mập đen có quy mô cực lớn, tuần tra lui tới dưới biển sâu yên ắng, lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Số lượng chúng nó rất nhiều như thế, đếm cũng đếm không xuể. Mũi kiếm lay động, ngẫu nhiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lẽo đến mức có thể đâm vào chỗ xương cốt sâu nhất.

Đầu ốc Thạch Chí Quang trống rỗng.

Tình cảnh trước mắt, tràn ngập khí tức nguy hiểm cùng đáng sợ, làm người ta không thể hít thở thông suốt.

Sư Tuyết Mạn cũng ngẩn người.

Nàng biết rõ lần này Ngải Huy xuất quan, thực lực chắc chắn sẽ đột nhiên tăng mạnh, nhưng mà tình cảnh trước mắt vẫn vượt qua khỏi sức tưởng tượng của nàng.

Ngải Huy...

Quần áo quanh người Ngải Huy không gió mà bay, tóc xõa trên trán bị thổi lên lộn xộn, nhưng mà trong đôi mắt lóe lên điểm sáng lạnh lẽo lại càng sáng ngời, giống như ngôi sao trong đêm tối.

Hắn giờ phút này giống như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, tỏa ra khí tức lạnh lẽo thấu xương, hào quang vạn trượng!

Phía trên sơn cốc vang lên một tiếng quát nhẹ.

"Kiếm tới!"

Bầy kiếm màu đen yên lặng tuần tra lui tới trên bầu trời, bỗng chốc hóa thành cái thác nước màu đen mãnh liệt, từ bầu trời trút nghiêng xuống.

Nhìn vô số kiếm đen đột nhiên bắn nhanh về phía chính mình, giống như một con cá mập màu đên đang điên cuồng đánh tới chính mình, muốn cắn xé nghiền nát chính mình, thôn tính hầu như không còn. Sắc mặt Thạch Chí Quang trắng bệch, theo bản năng muốn ôm đầu trốn đi, nhưng mà sau một khắc trong lòng y nổi lên vẻ tuyệt vọng, y phát hiện mình lại không thể động đậy.

Pặc pặc pặc!

Giống như mưa to đánh vào lá chuối, thanh âm dày đặc đến mức khiến người không thở nổi.

Trận mưa to này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Thạch Chí Quang chỉ cảm thấy hoa mắt, mà lúc y kịp phản ứng, bầu trời xanh thẳm không mây một lần nữa chiếu vào tầm mắt y. Mây đen làm người ta hít thở không thông biến mất không thấy gì nữa, thật giống như vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là ảo giác của y mà thôi.

Đám người Đoan Mộc Hoàng Hôn cách đó không xa lại thấy rất rõ ràng.

Trong sơn cốc cắm đầy kiếm đen, bỗng nhiên đồng loạt nổi lên, vùng vẫy khỏi mặt đất, bay lên không trung giống như mây đen đè trên đỉnh đầu. Theo từng tiếng hút của Ngải Huy, mưa kiếm quanh quẩn trên bầu trời nghiêng nghiêng trút xuống, chỉ thấy nước lũ màu đen chia ra thành bảy, hóa thành bảy dòng nhỏ chui vào bảy tòa tháp kiếm.

Trong nháy mắt đó, Phong Xa Kiếm bỗng dưng trầm xuống một chút.

Bảy tòa tháp kiếm giống như gai nhím, cắm đầy kiếm đen chằng chịt, trở thành bảy tòa "Tháp Kiếm" danh xứng với thực.

Một mảnh sơn cốc yên ắng, chỉ còn lại tiếng kiếm lượn lờ.

Đoan Mộc Hoàng Hôn ngây người như phỗng, mọi người giống như con tò te nặn bằng đất sét, lặng ngắt như tờ.

Kiếm ý sắc bén lạnh lẽo thấu xương tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt Ngải Huy giống như ngôi sao biến mất trong màn đêm, trở về thâm sâu.

"Xuất phát!"