Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngũ Hành Thiên

Chương 660: Thần hổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch: hoangtruc

Cái gì thế này?

Phó Tư Tư hoàn toàn kinh hoảng. Bức tường nước điên cuồng nghiền ép từ bốn phương tám hướng, không chỗ tránh được. Chúng nó mang theo lực lượng bài sơn đảo hải, phát ra tiếng nổ ầm ầm, thế tới nhanh vô cùng, uy thế như vạn quân càn quét.

Cảm giác hít thở không thông bao phủ lấy cô, như thể đang nằm trong một cái cối xay thịt thật lớn, cảm thấy bản thân dị thường nhỏ bé.

Tử vong gần kề, như thể sau một khắc nữa sẽ bị nghiền ép vỡ nát!

Lòng bàn tay cô ta lạnh toát, có chút thất kinh, đầu óc nổ vang... Làm sao như vậy... Làm sao lại như vậy được? Làm sao Sư Bắc Hải lại có thực lực đáng sợ như thế được? Chỉ là một tên bộ thủ Bắc Hải mà thôi...

Bộ thủ Bắc Hải mà thôi!

Làm sao có thể có thực lực thế này?

Dường như đang có một tiếng thét to vang dội trong đầu cô. Tử vong kéo đến khiến cả người cô rung động lắc lư, tóc gáy toàn thân dựng đứng, đồng tử như mất đi tiêu cự, bản năng cầu sinh nguyên thủy nhất được kích phát ra.

Cô không kìm được mà thét lên. Tiếng thét chói tai như một mũi dùi đâm thủng cả màn mưa và trận lũ.

Năm ngón tay khua lên mãnh liệt, rồi bị kéo về, động tác như thu mạng lưới.

Cột sáng sắp đánh trúng Sư Bắc Hải tới nơi tích tắc sụp đổ, hóa thành năm sợi thừng với màu sắc khác nhau. Năm sợi thừng nguyên lực Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cuốn ngược lại, như năm con cự mãng cuộn quanh người Phó Tư Tư.

Ngay trong thời khắc cuối cùng nhất, cô lựa chọn tự bảo vệ mình!

Không có giao chiến kinh người, chỉ có bản năng cầu sinh nguyên thủy nhất. Ngay lúc giáo đối giáo, sát chiêu đối sát chiêu, tử vong đối mặt với tử vong trước mắt, cô rút lui.

Thời gian như thể ngừng lại, ánh mắt chỉ giao thoa trong tích tắc, nhưng cô đã nhìn thấy đối thủ của mình.

Trên mặt đất, Sư Bắc Hải với áo giáp nửa thân trên vỡ nát, chân giẫm trong nước, hai tay nắm lấy cán thương trụi lủi đang ngẩng lên nhìn cô chăm chú. Trên mặt ông ta không vui không buồn, không nhìn thấy phẫn nộ, không có cả khinh thường, ánh mắt thâm trầm như nước.

Vội nhìn thoáng qua, nhưng là tình cảnh cả đời này cô khó lòng quên được.

Sư Bắc Hải, sâu không lường được!

Biển rộng gào thét nổ vang che khuất tầm nhìn của cô, lực lượng cực lớn bài sơn đảo hải nối tiếp đánh vào.

Cô kêu lên một tiếng bực dọc, đại não lâm vào khoảng trắng ngắn ngủi.

Hồng thủy trong trăm dặm này điên cuồng vọt về một phía, sóng lớn cuồng nộ liên miên không dứt như thể từng bàn tay khổng lồ hung hăng chụp xuống. Bọt nước bị kích động sinh sôi, xông lên cao ngàn trượng. Lực lượng khủng bố tuyệt luân tàn sát bừa bãi khiến mặt đất phải run rẩy.

Chỉ có mảnh thuỷ vực dưới chân Sư Bắc Hải là không có lấy một gợn sóng.

Ông ta nhìn chăm chú vào cảnh tượng đồ sộ trước mắt, có chút xuất thần. Bắc Hải Chi Tường đồ sộ đã tan thành mây khói, lực lượng cá nhân nói thế nào cũng rất nhỏ bé a.

Đột nhiên, trong con sóng dữ ấy, một vầng hào quang phóng lên trời, biến mất nơi xa.

Tề Tu Viễn đã tưởng nắm chắc được thắng lợi, không nghĩ tới con vịt đun sôi lại bay mất, gấp giọng nói: "Đại nhân!"

Sư Bắc Hải lắc đầu: "Không cần đuổi, đuổi không kịp."

Tề Tu Viễn rất không cam lòng, oán hận nói: "Lần này xem như vận khí ả tốt, lần sau đừng hòng chạy thoát!"

Sư Bắc Hải nhìn về phương hướng Phó Tư Tư chạy nơi xa, nói: "Không phải là vận khí tốt, mà là thực lực. Lúc trước ta còn có chút nghi hoặc khó hiểu về việc Diệp thị đặt toàn bộ tiền cược lên Đại Sư Chi Quang, hôm nay mới rõ Đại Sư Chi Quang lợi hại đến mức nào."

Tề Tu Viễn bình thản cười nói: "Có lợi hại mấy cũng không phải đối thủ của đại nhân."

Sư Bắc Hải lắc đầu: "Thực lực cô ta không dưới ta, chẳng qua kinh nghiệm rõ ràng còn non nớt, chiến ý cũng không đủ mạnh. Lần này cũng chỉ khiến cô ta bị thương, không động đến căn bản được."

Tề Tu Viễn không phản bác, hì hì cười nói: "Dù sao ta vẫn chắc chắn đại nhân thắng."

Sư Bắc Hải không để ý gã, sắc mặt ngưng trọng: "Nếu như Đại Sư xuất từ Đại Sư Chi Quang ra đều có thực lực như vậy, không, có yếu hơn cô ta một chút đi nữa, thì cũng cực kỳ đáng sợ."

Tề Tu Viễn sửng sốt một chút, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Giờ gã mới hiểu đại nhân lo lắng chuyện gì.

Dòng nước lũ lúc này đã mất đi mục tiêu, không bạo ngược như vừa rồi nữa mà nhanh chóng trở lại bình thường.

"Mau đến đỡ ta, mang theo đứa nhỏ bên Thần Úy kia, chúng ta lập tức rời đi."

Sư Bắc Hải quyết định nhanh chóng. Ông ta biết phải lập tức rời đi, nếu không chi viện của đối phương kéo tới thì muốn đi cũng không được. Một chiêu vừa rồi không chỉ hao hết tất cả lực lượng của ông ta, mà còn phải trả một cái giá không nhỏ. Lúc này ông ta đã nỏ mạnh hết đà, danh không xứng với thực nữa.

Có điều không muốn Phó Tư Tư nhìn ra sâu cạn, ông ta vẫn cứ gắng gượng chống đỡ.

Tề Tu Viễn mới hiểu được tình huống đại nhân không xong, sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên đỡ lấy Sư Bắc Hải.

Chốc lát sau, Nguyên tu Thiên Diệp Bộ đã tiến đến, tìm tòi mọi nơi nhưng không phát hiện chút bóng dáng và dấu vết của dư nghiệt Bắc Hải nữa.

Bắc Hải Bộ vào trong nước, sẽ như cá gặp nước.

***

Nơi hoang dã đã có ánh lửa được đốt lên. Trời chiều đã chìm một nửa xuống dưới chân trời, cảnh ban đêm lành lạnh dần phủ xuống.

Có một đội quân đang hạ trại, quy mô đội ngũ không nhỏ nhưng ngay ngắn trật tự. Đám hổ lớn hùng tráng yên tĩnh nằm nơi doanh địa, nhìn lười nhác như đám mèo to xác. Hình thể tất cả chúng nó đều hùng tráng kinh người, cao tới hơn nửa trượng như một núi thịt di động. Dựa vào màu lông, có thể phân biệt đám chúng nó chia thành ba loại.

Minh Quang Hổ của Minh Quang Huyết Bộ có lông đỏ tươi, hoa văn màu vàng lộng lẫy, mắt màu hổ phách, tai nhọn, hình thể thon dài, lấy tốc độ làm chủ.

Bào Hao Huyền Giáp Hổ của Bào Hao Huyết Bộ toàn thân đen sì như mực, đôi mắt đỏ tươi, hình thể to lớn nhất, tứ chi cực kỳ cường tráng, tính tình hung hãn. Thú Cổ Cung còn cấy tàn hồn Huyền Quy ký sinh trên người chúng nó, cho nên trên người chúng còn có từng khối Huyền Quy giáp màu đen có tính phòng hộ cực kỳ xuất sắc. Do đó, chúng nó cực kỳ nổi tiếng với danh xưng hung thú chiến tranh.

Chỉ có điều vì có tàn hồn Huyền Quy ký sinh không ngừng hấp thu sinh mệnh Hắc Hổ, cho nên tuổi thọ Bào Hao Huyền Giáp Hổ vô cùng ngắn ngủi. Thông thường chúng nó chỉ khoảng mười năm tuổi, mà thời kì đỉnh phong thích hợp chiến đấu cũng chỉ chừng năm năm.

Việc sử dụng Bào Hao Huyền Giáp Hổ cũng có rất nhiều hạn chế, ví như không thích hợp lặn lội đường xa, phải có xe vận thú riêng để vận chuyển, lại còn có sức ăn vô cùng kinh người, số lượng quả ngọc làm thức ăn cho chúng phải gấp năm lần Minh Quang Hổ...

Dù nhiều hạn chế như vậy nhưng sức chiến đấu của Bào Hao Huyền Giáp Hổ cực kỳ kinh người, chỉ cần tập trung chiến đấu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nếu bị cản trở sẽ lập tức linh hoạt chuyển đổi trạng thái chiến đấu sang bỏ chạy với tốc độ như vũ bão không kém.

Đẹp đẽ nhất phải kể đến Thần Hổ với đôi mắt như thủy tinh, bộ lông trắng muốt không nhiễm một hạt bụi, lúc chiến đấu còn ẩn hiện từng vòng huyết văn phức tạp lại rực rỡ. Điểm kỳ lạ nhất ở loại hổ này là có thể đạp không như giẫm trên đất bằng, có thể rong ruổi chạy trên Vân Hải.

Số lượng Thần Hổ cực kỳ hiếm hoi, bồi dưỡng lại không dễ chút nào.

Lúc này phần lớn đội ngũ Thần Hổ Bộ, Minh Quang Huyết Bộ và Bào Hao Huyết Bộ đang hạ trại. Ngoài phần nhỏ Minh Quang Hổ có sức khỏe dồi dào đang tham gia tuần tra, đại bộ phận đều nghỉ ngơi. Bào Hao Huyền Giáp Hổ nằm ngủ say không nhúc nhích trong l*иg thú. Thần Hổ tinh lực dồi dào đang chơi đùa trên bầu trời, thỉnh thoảng lại nhảy vào đám mây một lúc rồi lại lao ra ngoài.

Bộ thủ Thần Hổ Bộ, Đan Mân Hùng đang ngồi trên mỏm núi đá cách đại doanh không xa, ngưng mắt nhìn phương xa.

Thân hình Đan Mân Hùng đôn hậu, cường tráng khỏe mạnh, cánh tay thô to kinh người, làn da ngăm đen, gương mặt đỏ au như thể người thợ rèn trường kỳ ngồi trước lò lửa. Ánh mắt của gã sáng ngời, hiển nhiên không phải dạng người hữu dũng vô mưu.

Bên cạnh gã là một đại hán cao gầy, chính là Tiếu Bất Ngộ, bộ thủ Quang Minh Bộ đang báo cáo sự vụ.

"Đại nhân, tới giờ còn hơn ba phần tướng sĩ chưa tụ họp lại."

Một đại hán khác mặt đầy râu, khuôn mặt hung ác, ồm ồm nói: "Một phần tướng sĩ Bào Hao Huyết Bộ không có tụ hợp."

Gã chính là Đồ Thắng Tiên, bộ thủ Bào Hao Huyết Bộ.

Đan Mân Hùng nhíu mày, vì truy kích Thần Úy Tài Quyết mà lúc trước bọn hắn không thể không tản trận hình, xé lẻ ra thành từng tốp nhỏ, chia ra tìm tòi. Tản ra thì dễ, nhưng tụ hợp lại không dễ dàng như vậy. Cho dù gã đã sớm ban bố chỉ lệnh tụ hợp, vẫn có không ít tướng sĩ không tụ hợp đúng thời hạn.

Bởi vì Minh Quang Huyết Bộ có sức chịu đựng xuất chúng, lúc tách lẻ có nhiều tác dụng nhất nên mới gánh nhiệm vụ quan trọng nhất. Bởi vậy số lượng tướng sĩ chưa trở về ở bộ này cũng nhiều nhất.

Đan Mân Hùng trầm ngâm một lát, nhanh chóng quyết đoán nói: "Lưu lại người tiếp nhận những kẻ chưa tập hợp về, còn lại ngay ngày mai hết tốc lực thẳng tiến tới phòng tuyến."

Hai người đồng loạt đáp: "Tuân mệnh!"

Đan Mân Hùng cười nói: "Hạ Nam Sơn đang càu nhàu, gã bị địch nhân quấy rối đến phát phiền, nghe nói còn hao tổn vài tên cao thủ thần thông."

Đồ Thắng Tiên hừ lạnh: "Thần Linh đúng là đám phế vật. Nếu không do bọn chúng thì làm sao Diệp Soái và Cung chủ Nam Cung bị bắt mất được?"

Lúc ấy Thần Linh của Hạ Nam Sơn đang thủ vệ đại doanh, kết quả bị Thần Úy Tài Quyết tập kích doanh địa, bắt đi Diệp Bạch Y và Nam Cung Vô Liên. Cho nên Đồ Thắng Tiên bọn hắn cho rằng Thần Linh phải chịu trách nhiệm chính trong chuyện này.

Bọn hắn còn không biết Nam Cung Vô Liên gặp bất trắc.

Đan Mân Hùng vẫy vẫy tay: "Chuyện cũng đã xảy ra, có oán cũng thế. Nếu như bệ hạ đã phái đích thân điện hạ Xà Dư đến, chúng ta nghe theo điện hạ phân phó là được."

Đồ Thắng Tiên hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tiếu Bất Ngộ bỗng nhiên nói: "Điện hạ Xà Dư được ban thưởng Thánh vật, Thánh ân to lớn như vậy từng có tiền lệ?"

Đan Mân Hùng trầm ngâm: "Không có. Nếu như Bắc tiên sinh có thể gánh nổi Thánh vật, chắc hẳn bệ hạ cũng vui lòng ban thưởng. Đáng tiếc thân thể Tiên Thiên của tiên sinh quá yếu ớt, nhiều bệnh tật, chỉ có thể chủ trì đại cục trong nội cung. Nếu không với khả năng của tiên sinh, lấy thiên hạ này có khác gì lấy đồ trong túi?"

Tiếu Bất Ngộ không ý kiến gì với lời đại nhân nói, tiếp tục nói: "Nói đến, chẳng lẽ bệ hạ có ý bồi dưỡng điện hạ làm người nối nghiệp?"

Đan Mân Hùng vô thức nói: "Bệ hạ đang độ tuổi xuân, tính mấy chuyện này e là hơi sớm."

Tiếu Bất Ngộ chỉ chỉ vào bầu trời, bảo: "Nghe nói bệ hạ muốn tiến bước cao hơn, một người nhìn khắp thiên hạ, tuyệt không chịu chia sẻ vinh quang cùng người khác. Bệ hạ có hùng tâm sự nghiệp to lớn, là bất thế ra anh hùng. Một đường đi hung hiểm khó lường, có lẽ bệ hạ định sớm an bài."

Đan Mân Hùng chợt kinh sợ. Lúc này gã chợt ý thức điều gì đó, như chợt nghĩ tới, nếu Thần quốc mà không có bệ hạ...

Tâm thần gã run lên, không dám nghĩ tiếp, quát lớn: "Ăn nói cẩn thận! Suy nghĩ của bệ hạ, người thường chúng ta sao đo lường được? Thiên phú Điện hạ hơn người, đi theo bệ hạ nhiều năm, trung thành và tận tâm, có thể thuần phục lực lượng của Thánh vật đó là may mắn cho Thần quốc chúng ta..."

Nhưng vào lúc này, đột nhiên đầu cuối đường chân trời xuất hiện tầng gió mà mắt thường cũng nhìn thấy được.

Gió không lớn, chỉ quất nhẹ qua mặt, nhưng bên trong lại ẩn chứa thủy nguyên lực dồi dào, còn có cả chấn động nguyên lực khó có thể hình dung được.

Thần tình ba người đều kịch chấn.

Tâm tình như bị một bàn tay vô hình kí©h thí©ɧ.

Đồ Thắng Tiên hoảng sợ hỏi: "Là kẻ nào?"

Tiếu Bất Ngộ rung giọng nói: "Là phương hướng Bắc Hải Chi Tường."

Bắc Hải Chi Tường...

Ba người quay mặt nhìn nhau, trong đầu bọn hắn không hẹn mà cùng hiển hiện lên một bóng người.

"Sư Bắc Hải! Sư Bắc Hải còn sống!"
« Chương TrướcChương Tiếp »