Đây là một thanh Thảo kiếm rẻ nhất và phổ thông nhất, không công tượng minh ấn, cũng không trang trí bất cứ thứ gì. Thậm chí, rất nhiều tiệm binh khí lười bày trí loại hàng này lên kệ. Phần lớn chúng nó bị buộc lại thành một bó, sau đó nhét ở một xó xỉnh ít người chú ý để rồi phủ đầy bụi, giá cả sẽ không cao hơn một ngàn đồng.
Cho dù đạo cụ kiếm được Sư Tuyết Mạn dùng tu luyện thường ngày đều mắc hơn mấy chục lần so với thanh Thảo kiếm này.
Nàng chưa từng nghĩ rằng một thanh kiếm rẻ tiền sẽ thắp lên kiếm quang sáng chói như vậy.
Nàng cũng chưa từng gặp qua kiếm quang rực rỡ như pháo hoa thế này. Thảo kiếm thoát khỏi bàn tay của Ngải Huy liền hóa thành một chùm sáng mỏng như sao băng lướt qua bầu trời đêm, lưu lại một vệt sáng hoa lệ, bay về phía bóng đen ở đầu hẻm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Giống như có vô số bàn tay đồng thời xé rách y phục đối phương, y phục rách tan nát trong nháy mắt, tựa như vô số bươm bướm bay tán loạn.
Sư Tuyết Mạn trợn to mắt vì ngượng ngùng, nàng vội vàng xoay mặt đi.
Bịch!
Một thân thể trắng bóc như tuyết từ đầu ngõ văng thẳng ra đường lớn.
Người đi bộ trên đường vốn là ngơ ngác, ngay sau đó, nữ sinh trên đường đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai liên tiếp.
Tâm trạng của Sư Mạn Tuyết rung động vô cùng, ánh mắt không khỏi dời đến người Ngải Huy. Đúng vậy, một kiếm vừa rồi so với vũ kiếm nàng nhìn thấy lúc trước càng lợi hại hơn, lẽ nào đây mới là trình độ chân chính của hắn?
Nàng gặp qua một ít danh gia kiếm thuật nhưng không vị nào làm nàng chấn động như vậy. Kiếm thuật tuột dốc đã lâu, tuy những danh gia kiếm thuật này chiến lực không tầm thường nhưng trên người họ luôn toát ra khí tức thất bại chán nản. Nàng không thích nỗi ưu tư như vậy nên cũng quan tâm đến danh gia kiếm thuật.
Thế nhưng một kiếm ban nãy... Quả thực lợi hại a!
Sau khi Ngải Huy chém ra một kiếm kia, toàn thân phảng phát như đứng hình, lập tức thoát ly trạng thái yên tĩnh không một tiếng động rất kỳ dị vừa rồi, hắn như tỉnh dậy từ giấc mộng. Bốn phía trống trải, ặc, không trung? Hắn cúi đầu nhìn, tức khắc ngây người.
Sao cao vậy?
Bản thân dĩ nhiên... Nhảy cao như thế?
Không ổn rồi!
Thân thể của Ngải Huy rơi xuống nhanh chóng, hắn quơ tay quơ chân loạn xạ, sắc mặt tái mét. Hắn nhớ tới hồi còn ở hoang dã đã có lần từ vách núi cao cỡ này rớt xuống, kết quả té suýt chết, nửa tháng mới khôi phục.
Trong khi giãy chết, hắn phát hiện tay chân mình mềm nhũn ra, nguyên lực trong cơ thể trống rỗng, kiếm trên tay... Bị mình ném đi!
Ai cứu mạng!
Sư Tuyết còn chìm đắm trong rung động bởi một kiếm kia, đợi nàng phản ứng ra tư thế của Ngải Huy hình như bất ổn thì Ngải Huy chỉ còn cách mặt đất một trượng.
Rào, một ngọn cát vàng thổi qua.
Lâu Lan đã đuổi tới và vững vàng đỡ được Ngải Huy.
Ngải Huy được Lâu Lan bỏ xuống mà lòng vẫn còn rùng rợn, vỗ vỗ vai Lâu Lan nói: "Cảm ơn Lâu Lan!"
"Không cần khách khí, Ngải Huy." Lâu Lan vui vẻ đáp lời.
Ngải Huy rất hài lòng nhìn thành quả của một kiếm kia, Cảm Ứng trường không cho phép gϊếŧ người, nhưng nhìn đối phương tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm giữa đường, bị một đám người vây xem, cơn thịnh nộ trong lòng Ngải Huy đã tiêu tán bớt.
Hắn bỗng nhiên nhíu mày: "Lâu Lan, ngươi xem thân thể tên kia, có phải nhìn hơi quen mắt?"
Lâu Lan quay sang, ánh vàng loe lóe trong mắt, thẳng thắn nói: "Đúng vậy, từ trên hình thể phân tích, hắn và Chạng Vạng đồng học được Ngải Huy điều trị lần trước ăn khớp hơn 90%."
"Té ra là Chạng Vạng đồng học a." Ngải Huy tỉnh ngộ, vẻ mặt cười nhạt.
Lần trước giả bệnh trúng gió lừa người khác không được, đã làm người khác cảm thấy nhân phẩm không tốt mà phỉ nhổ, hiện tại xem ra, quả nhiên là một thiếu niên bất lương ấu trĩ a.
Lắc đầu tỏ vẻ già dặn một cái, Ngải Huy tràn đẩy cảm khái nói với Lâu Lan: "Chúng ta trở về đi, Lâu Lan."
Sư Tuyết Mạn nghe được loáng thoáng, cho rằng tên bị đánh ngất, là đồng học của Ngải Huy, tên Chạng Vạng, căn bản không nghĩ tới người này chính là Đoan Mộc Hoàng Hôn đang nổi tiếng khắp Cảm Ứng trường.
Lửa giận trong lòng phát tiết hết, Sư Tuyết Mạn cũng tỉnh táo lại. Định Tâm Phi Lâm mất rồi, trong lòng nàng khó chịu, thế nhưng lúc này có nhung nhớ cũng không có ích lợi gì, nàng cần phải suy nghỉ cách giải quyết vấn đề này.
Nếu cứ buông tha đối phương như vậy nàng còn chưa hào phóng đến thế, nhưng mình phải bắt đối phương bồi thương ra sao đây?
Phía trong đường hẻm, Lâu Lan nhiệt tình nói với Ngải Huy: "Ngải Huy, tường nhà hàng xóm bị tổn hại, Lâu Lan có khả năng sửa chửa phục hồi."
"Lâu Lan, ngươi thực sự quá tốt!" Ngải Huy cảm động thiếu chút nữa là rơi lệ.
"Lâu Lan là sa ngẫu." Lâu Lan thật cao hứng khi được giúp đỡ Ngải Huy.
Chỉ ở Lâu Lan mới cảm thấy ấm áp của mùa xuân a, quay về đến sân, lòng Ngải Huy tràn ngập cảm khái. Hắn xoay người nhìn cô nàng tiệm mì, mặt lại lập tức lạnh lùng: "Nói đi, ngươi muốn giải quyết như thế nào?"
Sư Tuyết Mạn vừa vặn nghĩ ra cách, thế nhưng nghe khẩu khí của Ngải Huy, cặp lông mày lá liễu lập tức dựng thẳng: "Giọng điệu này giống như ta đang nợ ngươi tám nghìn vạn ấy."
Ngải Huy lập tức hơi ngượng ngập, ngữ khí hòa hoãn: "Ngươi nói thẳng đi, vậy bây giờ phải làm sao?"
"Tám nghìn vạn này tạm thời ngươi còn chưa trả được." Sư Tuyết Mạn liếc mắt Ngải Huy, nói tiếp: "Trước tiên, ta đưa ra hai điều kiện, một là ngươi phải đảm nhiệm bồi luyện và chỉ đạo kiếm thuật cho ta. Điều kiện khác chính là giúp ta tìm ra một người."
Ngải Huy tức khắc thở phào một hơi: "Tốt! Chúng ta cứ quyết định vậy đi, ta dạy ngươi kiếm thuật, lại giúp ngươi tìm người, vậy tám nghìn vạn giữa hai ta liền xóa bỏ."
"Nghĩ đẹp lắm!" Sư Tuyết Mạn cười khẩy: "Đó chỉ là lợi tức."
Ngải Huy lập tức nổi giận: "Cô nàng tiệm mì, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Sư Tuyết Mạn bất vi sở động, thản nhiên nói: "Thử hỏi bằng hữu sa ngẫu của ngươi đi, hiện tại lợi tức vay nợ trên thị trường là bao nhiêu?"
Ngải Huy lập tức nhìn về phía Lâu Lan.
Lâu Lan trung thực nói: "Vay tiền thông thường, lãi suất phải trả hàng năm là 10%."
10%, không nhiều lắm a, khoan đã, 10% của tám nghìn vạn là bao nhiêu?
Tám trăm vạn!
Ánh mắt của Ngải Huy trợn tròn, mặt đầy kinh hoàng.
"Ta không lừa ngươi đâu." Sư Tuyết Mạn đưa mắt nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy kiếm thuật này đáng giá tám trăm vạn?"
Ngải Huy câm nín.
Kiếm thuật sa sút lâu như vậy, ngay cả kiếm thuật của danh gia kiếm thuật cũng không dám mở miệng đòi tám trăm vạn. Thêm nữa, Ngải Huy cũng không tự cao tự đại như vậy, tự nhận kiếm thuật của mình đạt đến cảnh giới như các danh gia kiếm thuật.
Bi kịch lớn nhất thế gian chính là người ta nói đúng sự thật, đạo lý rõ ràng, ngươi chẳng thể phản bác.
"Vì ngươi cư trú tại thành Tùng Giang nên sẽ khá hiểu rõ địa phận ở đây, sự tình kiếm người đó phải nhờ ngươi rồi." Sư Tuyết Mạn cảm thấy ký thác hy vọng lên người tên này chắc cũng không nhận được gì, nhưng phân thêm một người sẽ thêm một phần hy vọng.
Ngải Huy ủ rũ hỏi: "Dáng dấp của người đó ra sao?"
"Không biết." Sư Tuyết Mạn lắc đầu.
Ngải Huy nhìn Sư Tuyết Mạn, hoài nghi ra mặt: "Ngươi không phải đang tiêu khiển ta đấy chứ? Không biết dáng vẻ bên ngoài thì tìm như thế nào?"
Sư Tuyết Mạn trầm ngâm: "Lần trước, ta gặp hắn ở trong một trận mù chiến. Ngươi nên bắt đầu từ mục tiêu đạo trường sẽ tương đối dễ dàng hơn."
"Đạo trường?" Điều này làm Ngải Huy cười nhạt, hắn quay sang hỏi Lâu Lan: "Lâu Lan, thành Tùng Giang có bao nhiêu đạo trường?"
Lâu Lan thành thật nói: "Bốn mươi sáu chỗ."
Sư Tuyết Mạn nói: "Ta đương nhiên còn sở hữu những tin tức khác."