Chương 40: 8000 vạn lửa giận

Sư Tuyết Mạn dường như không thể tin vào mắt mình.

Định Tâm Phi Lam trên cổ tay Ngải Huy giống như ngọn nến bị lửa đốt cho mềm ra, thành một cục có hình dạng như keo, đang không ngừng thấm vào da Ngải Huy.

Nàng như bị giáng một quyền vào đầu, trong khoảnh khắc đó đầu óc trống rỗng.

Đó là di vật của nãi nãi mà!

Nàng đã đeo nó từ nhỏ hầu như không tháo ra, thấy nó như thấy bà nội mà nàng yêu thương nhất.

Nàng còn nhớ rõ lúc nãi nãi đem xâu Định Tâm Phi Lam này đưa cho nàng, vừa cười nói với nàng: “Cháu gái ngoan của ta, Xâu Định Tâm Phi Lam này cháu hãy mang cho tốt nhé, khi nào trưởng thành, gặp được lang quân như ý, hãy đem xâu Định Tâm Phi Lam này đưa cho hắn, đây chính là tín vật đính ước tốt nhất đó nha. Nó chính là từ Bỉ Dực Phi Lam Điểu làm ra đó…”

Thế nhưng…

Sư Tuyết Mạn định thần lại, vọt một bước xa vào, mang theo tiếng khóc nức nở: “Hạt châu của ta!”

Ngải Huy giật mình một cái, lập tức từ trạng thái Kiếm thai định thần lại, vừa hay nhìn thấy cô nàng tiệm mì, kịp phản ứng lại: “Là ngươi à, ơ, khóc gì chứ? Đem một trăm năm mươi đưa cho ta, ta đưa hạt châu cho ngươi.”

Dứt lời, Ngải Huy đưa tay sờ lên cổ tay mình, đột nhiên động tác của hắn cứng đờ.

Không đúng nha…

Ngây người vài giây, hắn nhìn xem cổ tay mình, lập tức trợn tròn hai mắt.

Cổ tay hắn chỉ còn trụi lủi có một cái dây, hạt châu đâu? Hắn nhìn bốn phía, nhìn trên mặt đất cũng không thấy bóng dáng của hạt châu.

“Ngải Huy, hạt châu bị ngươi hấp thu.” Lâu Lan thành thật nói.

Bị mình hấp thu?

Ngải Huy trợn tròn mắt, tình huống gì thế này, làm sao lại hấp thu được? Hắn vội vã tự kiểm tra thân thể, khi hắn phát hiện xung quanh Kiếm thai chủng nhiều thêm một vòng sương mù màu lam, hắn không khỏi trút ra một ngụm lãnh khí.

Thật sự là bị mình hấp thu!

Ngải Huy cảm thấy tim mình như bị toàn bộ bầy trâu của Hoang Nguyên gào thét chà đạp lên.

Nhìn vành mắt cô nàng tiệm mì đầy nước mắt, tay chân Ngả Huy không biết phải làm sao: “Chuyện đó thật sự xin lỗi nha, không phải ta cố ý, cái kia…Một trăm năm mươi không cần đưa…”

Lời vừa ra khỏi miệng, Ngải Huy liền biết mình đã nói sai, quả nhiên cô nàng tiệm mì vẫn còn nước mắt liền trở lên hung ác.

Ngải Huy vội nói: “Ta bồi thường! Ta bồi thường!”

“Đây là di vật của bà nội ta!” Sư Tuyết Mạn giống như là khóc nói.

Ngải Huy đầu to như cái đấu, hiện tại hắn có hối hận cũng đã muộn rồi. Sớm biết đã không làm thế chấp gì? Sớm biết mình nên mời tô mì kia! Nhưng quả thật sai là do hắn, nên chỉ có thể ăn nói khép nép: “Đều là do ta sai, xin lỗi, thực sự xin lỗi, ta thật sự không biết sẽ như vậy. Ta cũng không rõ làm sao ta có thể hấp thu được thứ này. Ngươi xem ta bồi thường có được hay không?”

Sư Tuyết Mạn khôi phục vài phần bình tĩnh nói: “Ngươi tính bồi thường thế nào?”

Tất cả quá trình đều diễn ra trước mắt nàng, cũng biết đối phương vô tình không cố ý. Định Tâm Phi Lam bị hấp thu, nàng cũng mới nghe lần đầu.

“Ta còn có 25 vạn, đưa hết cho ngươi.” Trong lòng Ngải Huy đau nhức nhối. Nhưng biết làm sao đây, đúng là do mình làm, chuyện quỵt nợ hắn không làm được.

“25 vạn?” Sư Tuyết Mạn cười lạnh.

“Không đủ?” Ngải Huy tức khắc bối rối, không biết cái chuỗi lam phá châu không biết là gì kia mà 25 vạn lớn như vậy cũng không đủ?

Lâu Lan bên cạnh thành thật nói: “Ngải Huy, Định Tâm Phi Lam giá từ 3000 vạn trở lên. Xâu này phẩm chất cao cần ít nhất là 5000 vạn trở lên.”

Sư Tuyết Mạn liếc nhìn Lâu Lan một cái, Sa Ngẫu tinh tường giá Định Tâm Phi Lam rất hiếm thấy, tuy nhiên mặt không chút thay đổi nói: “Xâu Định Tâm Phi Lam này là phẩm chất cao nhất, 8000 vạn.”

Ngải Huy như bị một thùng nước lạnh từ trên trời nhanh như thiểm điện giáng xuống, triệt để ngây ngốc, hắn há to mồm, tròng mắt lồi nhanh ra, mỗi khối bắp thịt trên cơ thể đều cứng ngắc như sắt.

Ngải Huy cảm thấy cuộc sống của mình hoàn toàn đen tối.

8000 vạn a!

Bà cô ngươi không có việc gì đeo cái hạt châu 8000 vạn đi rêu rao khắp nơi làm gì vậy?

Bà cô ngươi hạt châu 8000 vạn mang theo làm gì mà một trăm năm mươi khối lại không mang?

Một trăm năm mươi khối là cái dạng gì khoản lớn a, mà bà cô ngươi lại dùng hạt châu 8000 vạn làm thế chấp?

Cái tên Kiếm thai hỗn trướng này, hạt châu 8000 vạn ngươi cũng dám nuốt, tâm ngươi cũng thật đen tối nha, ngươi so với đại gia rồi, ngươi hãm hại ta a!

8000 vạn ta ta ta…

Ngải Huy cũng không biết nên làm gì bây giờ, những nguy cơ mang đến kinh nghiệm trong cuộc đời hắn trước đây, đối với tình cảnh hiện giờ đều không giúp được gì.

Hắn tình nguyện đi đối mặt với toàn bộ dã thú Man Hoang, cũng không muốn đối mặt với cô nàng tiệm mì trước mắt này.

Dù sao hắn cũng biết, dù hắn bán chính mình cũng không có giá trị 8000 vạn.

Được rồi, Ngải Huy hiện tại cũng rất lưu manh: “Ta hiện tại cũng không biết làm sao bây giờ, bán ta cũng không được 8000 vạn. Tiệm mì cô nương, ngươi nói làm thế nào thì sẽ như thế đó, ta sẽ không quỵt nợ.”

“Hừ, nếu không phải là nhìn thấy nguơi không phải cố ý, hôm nay ngươi đã chết rồi.” Sư Tuyết Mạn lạnh lùng nói.

Ngải Huy trợn mắt nhìn, muốn nói một tiếng sĩ khả sát bất khả nhục*, nhưng dưới ánh mắt nhìn thẳng của Sư Tuyết Mạn, chỉ lẩm bẩm nghiêng đầu.

*Sĩ khả sát bất khả nhục: kẻ sĩ có thể chịu chết chứ không thể chịu nhục.

Kiếm thai đáng chết!

Vì sao mình không phải đại gia? Nếu là đại gia, hiện tại có thể oai phong lẫm liệt nói thiếu tiền là đại gia, thiếu 8000 vạn vậy thì là đại gia trong đại gia, trước tiên hầu hạ đại gia cho tốt….

Được rồi, chính mình mới là điểm mấu chốt, không làm được những chuyện vô sỉ như thế.

Ngải Huy ủ rũ.

Sư Tuyết Mạn nhất thời không biết làm gì cho phải, Định Tâm Phi Lam đã không còn, đem người này gϊếŧ sao? Đối phương đúng là tại tiệm mì xuất phát từ lòng hảo tâm giúp đỡ mình, quá trình Định Tâm Phi Lam bị hấp thu chính mắt mình thấy, không phải là hắn cố ý.

Bồi thường? Định Tâm Phi Lam 8000 vạn, có bán tên này đi cũng không đủ.

Đánh một trận? cảm giác vẫn tiện nghi cho gia hỏa này.

Nhất thời Sư Tuyết Mạn cảm thấy nghẹn tức, nàng không quan tâm 8000 vạn, nhưng di vật của nãi nãi không còn, nàng vô cùng đau lòng.

Cứ như vậy bỏ qua cho đối phương, Sư Tuyết Mạn càng là không thể.

Nhất thời, hai người cứ như vậy giằng co.

Lâu Lan nhìn hai người, cũng không biết nói cái gì, chỉ có thể yếu ớt nói: “Tuy không có tác dụng gì, nhưng Lâu Lan còn có 25 vạn.”

Ngải Huy lắc đầu: “Một người làm một người chịu, Lâu Lan, ta không thể dùng tiền của ngươi.”

Bỗng nhiên, Ngải huy mãnh liệt quay đầu, hướng lên tường rào: “Người nào?”

Cùng lúc đó, Sư Tuyết Mạn cũng mãnh liệt quay đầu nhìn về tường rào: “Người nào?”

Hai người đồng thanh nói.

“Ha ha!” Một tiếng cười lạnh tà khí, một thân ảnh đen như nước sơn xuất hiện trên tường rào.

Ánh mắt Sư Tuyết Mạn sắc bén, liếc mắt liền biết trên mặt đối phương mang Nguyên lực mặt lạ, thanh tâm tựa như từ trong kẽ răng nặn ra: “Giả thần giả quỷ!”

Nàng hoàn toàn quên mất chính mình cũng mang Nguyên lực mặt nạ.

“Ngải Huy, không ngờ ngươi còn có bạn thân cũ nha!”

Bạn thân cũ!

Chân mày Ngả Huy và Sư Tuyết Mạn đều xoắn thành một đoàn.

Ta nhổ vào, gia hỏa này cũng có tư cách cùng ta làm bạn? Sư Tuyết Mạn nhịn không được lửa giận nháy mắt bùng lên.

Ta nhổ vào, một trăm năm mươi thì không có lại khiến ta bị Kiếm thai gài bẫy 8000 vạn, bạn thân một chút ta cũng không muốn! Ngải Huy nhịn không được lửa giận bùng lên.

Sư Tuyết Mạn sắc mặt tái xanh, thân hình xoát cái biến mất tại chỗ.

Ngải Huy thần tình u ám, không nói hai lời xách kiếm xông lên.