Ngải Huy trước nay chưa từng tập trung chú ý như vậy.
Cho tới nay, tuyển thủ phía trước là đối thủ mạnh nhất mà hắn gặp phải. Thực lực của đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, chênh lệch giữa hai người rất lớn, đã khiến cho việc phân thắng bại mất đi sự hồi hộp. Nhưng mà không biết vì cái gì , hắn lại càng hưng phấn hơn, máu đang chảy xuôi trong huyết quản giống như dung nham thiêu đốt.
Có thể biết một chút về tuyệt học trong truyền thuyết, làm cho hắn cảm thấy rất kích động.
Cánh tay phải vô lực buông xuống như cũ, trước mắt vẫn là một mảnh đen như mực, không biết có phải sự chú ý cực kỳ tập trung hay không, Ngải Huy cảm thấy giác quan thứ sáu của mình đang dần vươn xa.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng vị trí của đối phương, đối phương cũng không tận lực che dấu hành tung. Hắn có thể cảm ứng được đối phương trồng cây chuối cổ quái, còn có song chưởng cực nóng. Hắn thậm chí còn cảm nhận được nguyên lực dao động như ẩn như hiện trên mặt đất.
Nguyên lực trên mặt đất dao động rất yếu ớt nên lúc trước Ngải Huy không có phát hiện.
Khi mình tập kích lúc trước, chắc là đối phương dựa vào những khí tức yếu ớt này để phát giác ra a.
Đối phương đã sớm yên lặng bày ra thiên la địa võng để chờ con mồi xâm nhập, quả nhiên không hổ là tuyệt học nha. Ngải Huy bội phục trong lòng, cạm bẫy cũng là kỹ năng mà hắn tương đối am hiểu, thế nhưng vừa rồi lại không phát hiện ra chút nào, hiển nhiên kỹ năng của đối phương cao hơn hắn một bậc.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới lời Lâu Lan nói vừa rồi, đối phương đã có thể kết xuất ra ‘địa hỏa mạng nhện’.
Con nhện là động vật mà Ngải Huy vô cùng quen thuộc, hắn đã nhìn thấy qua các loại nhện kỳ quái ở Man Hoang. Vô luận là ‘Hỏa võng thiên chu biến’ hay ‘địa hỏa mạng nhện’, dường như đều có liên quan với con nhện, có lẽ đây là một điểm đột phá?
Người ta sẽ không tùy tiện lựa chọn tên của các loại công pháp mà đặt theo cái tên có thể đại biểu cho đặc thù của nó.
Đối với việc con nhện săn mồi thế nào Ngải Huy rõ như lòng bàn tay, trong lòng chợt có ý nghĩ, lẽ nào…
Thân hình hắn đột nhiên chuyển động, mạnh mẽ vọt đến trước, gần như đồng thời hắn cảm nhận được thân hình đối phương hơi động. Quả nhiên, Ngải Huy phát hiện được, trên thực tế những khí tức yếu ớt trên mặt đất mà gần như không phát hiện ra, chính là một tấm lưới lớn vô hình. Đối phương giống như con nhện, ẩn nấp bên trong mạng nhện, chỉ cần con mồi tiến vào bất cứ cái ngóc ngách nào trên đó, đều như nằm trong lòng bàn tay gã.
Trong nhất thời, Ngải Huy cũng không nghĩ ra biện pháp tốt.
Đây là lần đầu tiên ở trong mù chiến Ngải Huy gặp được đối thủ có ưu thế hơn so với hắn, không thể nghi ngờ ‘địa hỏa mạng nhện’ chính là là kỹ năng rất thích hợp trong mù chiến.
“Ngươi đã không tiến công, vậy ta tới!”
Tổ Diễm không kiên nhẫn chờ đợi mà hét lớn một tiếng, liền chủ động tiến công. Bàn tay trái bao phủ bởi hỏa diễm vỗ trên mặt đất, thân hình hắn lập tức giống như mũi tên mạnh mẽ xông về phía Ngải Huy. Mắt không nhìn thấy gì không ảnh hưởng chút nào đến gã, mượn thế xông tới, cái chân duỗi thẳng quán chú nguyên lực vào rồi lần nữa đá về phía Ngải Huy.
Tiếng xé gió sắc bén mang theo âm thanh hỏa diễm bập bùng, thanh thế một kích này uy mãnh tuyệt luân, ngay cả mọi người dưới đài nhìn thấy uy lực của một cước này, cũng không khỏi hoảng sợ biến sắc.
Đặt mình trong đó, Ngải Huy cảm thấy càng thêm mãnh liệt, tiếng gió thổi ập vào tai, hắn vậy mà lại sinh ra cảm giác không có nơi nào để tránh được.
Tựa như một ánh nến yếu ớt trong cuồng phong, tâm thần khϊếp đảm dao động, Ngải Huy trên linh đài vẫn còn bảo trì một chút tỉnh táo. Hắn mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, đau đớn giúp thần trí hắn đột nhiên thanh tỉnh, hỏa quang giống như trọng phủ, gào thét lao tới.
Ngải Huy dùng hết sức lực, nhào sang bên cạnh.
Bùm!
Trong ánh lửa đầy trời, chân dài giống như trọng phủ do cự nhân vung lên, mạnh mẽ ngập vào mặt đất.
Lôi đài cứng rắn như vậy mà giờ như bánh bích quy xốp giòn, bên trong mảnh vỡ bay tứ tung, thân hình Ngải Huy chật vật không chịu nổi.
Tổ Diễm có chút ngoài ý muốn, một chân vừa rồi của gã, nhìn qua sắc bén nhưng sát chiêu chân chính lại là ‘địa hỏa mạng nhện’ quấy nhiễu. Lần nào gã đánh ra một chiêu này cũng thành công, đối thủ bình thường đều sẽ bị trọng thối của gã thu hút sự chú ý, bất tri bất giác sẽ bị dao động vô hình vô ảnh này ảnh hưởng đến tâm thần.
Khi cao thủ tranh chấp, thất thần trong nháy mắt đã đủ để thất bại.
Không nghĩ tới, sự quấy nhiễu của địa hỏa mạng nhện lại vô hiệu với đối phương.
Tổ Diễm càng thêm hứng thú, có thể né tránh một chiêu này của mình, đều không phải là hạng người vô danh.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tổ Diễm giống như chích thuốc kí©h thí©ɧ, vừa quát lớn, vừa phát động công kích như cuồng phong bão táp. Tiếng trọng thối nổ vang khiến lòng người rung động, hỏa diễm đỏ tươi bùng cháy bảo phủ toàn bộ lôi đài, những mảnh nhỏ giống như mưa to lao ra bốn phía, đập lên màn nguyên lực bảo hộ, phảng phất như mưa vỗ vào lá chuối.
Bên trong đạo trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều bị một màn trước mắt làm cho chấn động, bọn họ chưa từng gặp qua công kích cuồng bạo như thế? Người hơi nhát gan một chút thì thân thể không tự chủ mà phát run, ngay cả những người tự xưng là dũng mãnh, sắc mặt cũng trắng nhợt.
Kể cả mấy vị trọng tài bên cạnh đài lúc này vẻ mặt cũng khẩn trương, bọn họ đã sẵn sàng tư thế xuất thủ cứu người bất cứ lúc nào.
Lông tơ cả người Ngải Huy dựng thẳng, từ lúc vừa mới bắt đầu đến bây giờ, không có giây phút nào nguy hiểm ly khai hắn. Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kí©h thí©ɧ thần kinh Ngải Huy, hắn căn bản không kịp suy nghĩ bất cứ thứ gì, chỉ có trốn! Liều mạng trốn! Dựa vào bản năng mà né tránh!
Hắn cảm giác mình tùy thời có thể bị đánh trúng, không, chỉ cần bị trọng thối của đối phương sượt qua một chút thì mình không chết cũng bị lột da.
“Ngươi là con chuột sao? Trốn! Chỉ biết trốn à!” Liên tục công kích thất bại, trong âm thanh của Tổ Diễm dần dần hiện ra vẻ tức giận: “Ngươi cho là ngươi tránh được hả?”
Tổ Diễm lại công kích nhanh hơn mấy phần.
Hỏa diễm còn chưa tán đi, hỏa diễm theo trọng thối mới đã gào thét lao tới, trong nháy mắt, hỏa diễm trên lôi đài vậy mà lại chồng lên nhau tầng tầng, giống như rặng mây lửa.
Tình cảnh Ngải Huy càng thêm gian nan, hắn giống như đang ở trong biển rộng cuồng phong gào rít giận dữ, lúc nào cũng có thể bị sóng lớn thôn phệ. Thể lực hắn đang trôi đi nhanh chóng, so với bình thường thì tốc độ tiêu hao thể lực cũng nhanh hơn.
Cả người hắn ướt đẩm mồ hôi, thở hồng hộc, cổ họng giống như lửa đốt.
Ở dưới đài, mọi người cũng dần dần theo sự khϊếp sợ ban đầu mà hồi phục lại tinh thần, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra điểm dị thường. Vị thổ tu kỳ quái kìa, nhìn qua mỗi lần đều thân hình chật vật vô cùng mạo hiểm, lung lay sắp đổ, tùy thời sẽ bị hủy diệt. Nhưng mà trôi qua lâu như vậy, thế nhưng gia hỏa này vẫn không bị đánh trúng!
Có cổ quái!
Người có chút đầu óc đều ý thức được sự không thích hợp trong đó. Tránh thoát được một chiêu hai chiêu, còn có khả năng là may mắn, nhưng mà trên đài đã đã trôi qua mấy chục chiêu, như vậy tuyệt đối không thể nào là may mắn.
Dần dần, có người nhìn ra một chút manh mối.
Dường như tên thổ tu kia có thể phán đoán trước được công kích của Tổ Diễm, hơn nữa động tác của hắn phi thường nhanh nhẹn, không có chút chần chừ cùng dây dưa nào, toàn thân trơn trượt tựa như bôi dầu, tuyệt đối là kẻ né tránh hạng nhất. Phía dưới đài, những người am hiểu né tránh, cảm thấy tiểu tử kia còn phản ứng nhanh nhẹn hơn mình thì hai mắt nhìn đăm đăm.
Né tránh trơn trượt như thế, tuyệt đối không phải hạng người vô danh!
Mọi người đều liều mạng suy nghĩ xem vị thổ tu nào am hiểu phương thức chiến đấu như vậy? Chờ chút, thổ tu, trong lòng mọi người lập tức cảm thấy kỳ quặc không thể nói nên lời.
Nếu đổi lại là người khác, mọi người sẽ cảm thấy cũng được, thế nhưng khi nghĩ đến phía trên chính là một vị thổ tu, mọi người liền cảm thấy kỳ quặc.
Xuất hiện phương thức chiến đấu trơn trượt như thế trên người một vị thổ tu, thực sự quá không bình thường rồi.
Không phải phương thức chiến đấu của thổ tu là lấy Sa Ngẫu làm chủ sao?
Ồ, đến lúc này, mọi người mới đột nhiên nhớ tới, cái Sa Ngẫu có phần ngốc nghếch kia ở đâu chứ?