Edit: Hắc Phượng Hoàng
Qua Tiết nguyên tiêu, Chương Trác Dư đúng hẹn tới đón các nàng, còn dùng xe ngựa tới đón.
Bề ngoài thùng xe nhìn qua không hề xa hoa, ngược lại còn cực kỳ đơn giản, chẳng qua hai con ngựa kia thì lại khác, cao cao vạm vỡ, nhìn chạy rất nhanh.
“Vạn cô nương cũng đến đây à.” Đỗ Tiểu Ngư cười chào Vạn Phương Lâm.
Vạn Phương Lâm gật đầu không nói gì.
Chương Trác Dư nói: “Thấy muôi ấy cả ngày ở nhà buồn bực, mợ bảo ta mang đi cùng.”
“Trước kia đã từng tới thôn chưa?” Đỗ Tiểu Ngư đi lên xe ngựa hỏi Vạn Phương Lâm, “Lần tới vào nhà ta chơi, ta mang ngươi đi chơi.” Y hệt cô nương trong thành đến ở nông thôn, sẽ cảm thấy mới lạ, nhìn thấy con trâu thôi cũng thấy nó chơi hay.
Vạn Phương Lâm thì chớp mắt nhìn Chương Trác Dư.
“Muội muốn thì ta giúp muội nói với mợ một tiếng, quá nửa là cho phép.”
Được hắn hứa hẹn, Vạn Phương Lâm mới cười nói: “Được, cám ơn ngươi.”
“Có gì phải khách khí, lần trước ở nhà ngươi không phải ngươi dẫn chúng ta đi xem cá ngắm hoa đấy sao.” Đỗ Tiểu Ngư nói xong kéo tới chuyện bái sư, nhìn Chương Trác Dư nói: “Trước khi các ngươi tới đây có biết Vạn phu nhân chuẩn bị ra đề gì khó không?” Cái gọi là biết người biết ta, nếu bây giờ biết rõ đề mục, còn có thời gian suy nghĩ một chút.
Nhìn nàng đường hoàng đi cửa sau, Chương Trác Dư không nhịn được cười, “Không biết, hơn nữa, nếu nói cho ngươi mợ sẽ trách cứ.”
“Là bằng hữu giúp nhau không tiếc cả mạng sống mà, có hiểu hay không?” Đỗ Tiểu Ngư nói xong chính mình cũng bắt đầu cười, lắc lắc tay nói: “Được rồi, ta tin tưởng tỷ ta.”
Đỗ Hoàng Hoa nghe một câu thế lòng bàn tay toát mồ hôi, trong khoảng thời gian này mỗi khi nàng nhớ tới chuyện này thì cả người khẩn trương, chỉ lo đến lúc đó Vạn phu nhân chướng mắt thủ nghệ của nàng, như vậy Đỗ Tiểu Ngư nhất định sẽ thất vọng, bây giờ ở trên xe ngựa càng toàn thân căng thẳng. Kỳ thực ngày ấy nhìn thấy Vạn phu nhân cũng đã không nói ra lời rồi, có lẽ là quá tôn kính người này, nàng lộ ra cảm xúc băn khoăn bất an, lúc đó Vạn phu nhân mới cảm thấy không phóng khoáng.
“Con ngựa này chạy thật nhanh nha”. Đỗ Tiểu Ngư nhàn rỗi vén rèm lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy cảnh tượng ven đường như bay thối lui về phía sau.
Chương Trác Dư cười nói: “Con ngựa này không phải ngựa bình thường đâu, là cậu ta mua từ huyện Tề Đông, nghe nói là từ Tây Vực.”
Tây Vực? Nghe nói ngựa Tây Vực thường dùng để tiến cống, giá cả không thấp, ngựa này tuy nói thần tuấn vẫn kém một chút so với ngựa nổi danh trong ấn tượng của nàng, e là mượn cái tên tuổi mà thôi, thế nhưng không nói ra chỉ cười nói: “Vậy làm sao cam lòng để nó kéo xe chứ?”
“Cậu nói cũng chỉ là ngựa thôi, dùng vào việc gì chẳng thế.”
Chẳng lẽ là không biết cưỡi ngựa? Đỗ Tiểu Ngư thầm nghĩ, phỏng chừng thả cũng cảm thấy hoang phí mới lấy tới đánh xe, chà, con ngựa tốt, đáng tiếc.
Nàng nói không sai, cũng bởi vì hai con ngựa tốt này, cho nên một hồi thì đến trấn Phi Tiên, tốc độ tuyệt không phải xe bò có thể đạt tới.
Mấy người xuống xe ngựa, Chương Trác Dư tiếp nhận đi tới nhà chính.
Vạn Bính Quang hôm nay không ở nhà, mà Vạn thị muốn tu dưỡng cũng không tiện quấy rầy, trên đường gặp phải gã sai vặt, nói khách tới nhà , thái thái dặ dò gọi thiếu gia tiểu thư đi gặp, tình huống như thế Chương Trác Dư đành phải xin lỗi, bảo người dẫn Đỗ Tiểu Ngư và Đỗ Hoàng Hoa ở phòng khách chờ.
” Tỷ, tỷ đừng sợ”. Đỗ Tiểu Ngư lúc này mới chú ý tới Đỗ Hoàng Hoa khẩn trương, nhìn trên mặt nàng chảy mồ hôi, vội móc khăn ra nói: “Vạn phu nhân không ăn thịt người, tỷ chỉ cần phát huy trình độ như ngày thường là được”.
“Tỷ biết rồi.” Đỗ Hoàng Hoa tiếp nhận khăn lau mặt nhưng hiển nhiên giọng nói hơi run.
Cái bộ dạng này không thể được rồi, Đỗ Tiểu Ngư nắm chặt tay Đỗ Hoàng Hoa nói: “Tỷ, cho dù không bái sư được cũng không sao cả, điều đó nói rằng Vạn phu nhân không có mắt nhìn, ta cũng không thèm khát, đúng không?”
Đỗ Hoàng Hoa làm sao mà biết đấy là lời an ủi, thấy muội muội thân thiết đầy mặt thì hít sâu mấy hơi, cảm thấy tâm tĩnh hơn một chút, trở tay vỗ lưng nàng, nghiêm túc nói: “Lúc này tốt rồi, tỷ không sợ.”
Hai người nhìn nhau cười, lúc này có người đi vào trong sảnh, liếc mắt mắt nhìn Đỗ Hoàng Hoa.
“Cô chính là Đỗ Hoàng Hoa?”
Thấy người tới một gương mặt trái xoan, ngũ quan diễm lệ, Đỗ Tiểu Ngư hơi nhíu mày, thầm nghĩ hôm nay là ngày nhận đệ tử, người gọi là Dung tỷ này ở đây cũng là chuyện bình thường, nếu bái sư thành công thì hai người chính là sư tỷ muội, nàng nghĩ thu liễm lại thần sắc chán ghét, tuy nói có liên quan nhưng rõ ràng cô ta không nhận ra hai người bọn họ, trong lúc mấu chốt này nàng nhất định không thể để xảy ra chuyện xấu, nếu trêu chọc Dung tỷ bất mãn, không chừng lại đi châm ngòi với Vạn phu nhân.
Mà bên kia Đỗ Hoàng Hoa gật đầu nói: “Ừ” Nàng cũng nhận ra Dung tỷ, đang hết sức che giấu cảm xúc.
Hai cô gái nông thôn chưa hiểu sự đời, Dung tỷ không đáng có bĩu môi, “Ta là đại đệ tử của sư phụ, sư phụ hiện tại đang nói chuyện với người khác, các ngươi đợi lát nữa.”
Đỗ Hoàng Hoa nói được.
Trong khách sảnh lập tức yên tĩnh lại, rất lâu không có người nói chuyện.
Dung tỷ đợi một chút đã giận tím mặt mày, hai cô gái nông thôn này không chỉ không từng trải việc đời mà còn chưa hiểu nhân tình, nàng là đại đệ tử của Vạn phu nhân, người nào tới nơi này bái sư mà không nịnh bợ, cho dù không bái sư, nha hoàn gã sai vặt quý phủ cũng là trước sau lấy lòng, hai người này tính là thứ gì? Cả nửa ngày mà không nói câu nào cả?
“Cô mang theo hàng thêu gì tới đây?” Khóe miệng cô ta hơi giương hỏi Đỗ Hoàng Hoa.
Đỗ Hoàng Hoa vội vàng gật đầu, “Mang theo bức gối hoa.” Nàng cũng có chuẩn bị.
“Cho ta xem một chút.” Dung tỷ đưa tay.
Đỗ Hoàng Hoa đưa lên.
Dung tỷ liếc nhìn xì một tiếng, “Cô không thấy xấu hổ hay sao mà cầm bức này cho sư phụ nhìn? Nhìn đường chỉ này không ngay thẳng, nhan sắc cũng loạn lung tung, nhìn trước mắt con ngươi đều không thoải mái, ta thấy hay là trở về lại thêu một bức tới đi, ánh mắt sư phụ rất cao.” Nói rồi ném gối hoa một cái, vừa vặn vứt lên tách trà bên cạnh, lập tức ướt một bãi.
Rõ ràng là đập phá, Đỗ Tiểu Ngư không bình tĩnh, “Nếu thủ công của tỷ ta không tốt, Vạn phu nhân sẽ không gọi tới, cô bây giờ là hoài nghi ánh mắt của sư phụ cô sao?”
Dung tỷ bị nàng nói xong nghẹn, bình thường người bị trào phúng như vậy đã sớm không có đất dung thân, sẽ xấu hổ đỏ cả mặt, ngược lại tiểu nha đầu này miệng rất nhanh, cô ta cười gằn vài tiếng, “Thật sự coi trọng tay nghề của tỷ cô ư, chẳng qua là bám vào quan hệ biểu thiếu gia sư phụ ta mới nhìn, thật đúng đề cao bản thân, đừng tưởng rằng ngồi cùng Biểu thiếu gia một chiếc xe ngựa là có thể thành công”.
“Cô nói cái gì?” Lại còn dám nhục người khác , Đỗ Tiểu Ngư tức giận đến muốn tát cô ta mấy cái.
Mà Đỗ Hoàng Hoa sớm ngồi không vững đứng lên muốn đi.
Trong này quả thật có nguyên nhân Chương Trác Dư, Vạn phu nhân mới nhìn khăn, Đỗ Hoàng Hoa da mặt mỏng, bị người ta tóm lấy một tia quan hệ này phóng đại vô hạn, thì chút không tự tin của nàng vùng lên.
Đỗ Tiểu Ngư giữ chặt nàng, “Tỷ đừng đi, thật sự tin cô ta nói bậy ư? Chẳng qua là ngại chúng ta không nịnh nọt cô ta, phi, ỷ vào cái danh phận đại đệ tử, thật xem như chính mình tài nghệ vô song à? Muội thấy cô ta còn không sánh bằng những tú công Bách Tú Phòng đâu” Lần trước ở Hồng Tụ Phường thấy cô ta khinh bỉ Bách Tú Phòng, nàng xưa nay đều giỏi về đả kích người khác.
Dung tỷ quả nhiên tức giận đến giơ chân, cô ta từ trước đến giờ chướng mắt Bách Tú Phòng, bây giờ còn bị người nói thành không sánh được tú công nơi đó, đấy là vũ nhục cực lớn, Dung tỷ cầm cái bát trà lên ném vào người nàng mắng, “Ngươi tiện nha đầu, ngươi dám nói thêm câu nữa đi”.
“Cô còn muốn nghe à?” Đỗ Tiểu Ngư nhẹ nhàng tránh thoát, cười nhạo nói: “Cô muốn nghe vậy thì ta nói, thêu nghệ của ngươi không sánh được với tú công Bách Tú Phòng đấy, không, không sánh nổi với các đại thẩm đại nương trong thôn chúng ta”.
Dung tỷ nghe hét lên một tiếng muốn đuổi theo nàng, lúc này Chương Trác Dư ở ngoài cửa quát lên: “Cô làm gì thế?”
“Biểu, Biểu thiếu gia.” Dung tỷ lập tức đứng lại, giơ một tay vén tóc tán loạn trên trán.
Đỗ Tiểu Ngư vẫn cứ cười hì hì, “Dung tỷ thấy chúng ta đợi đến nhàm chán đang nghĩ cách đùa chúng ta chơi đấy”.
Chương Trác Dư vừa rồi kỳ thực đã nghe được một số, thầm nghĩ cũng Đỗ Tiểu Ngư rất đặc biệt, người nào tới xin nhờ mợ mà không nịnh bợ Dung tỷ, chỉ có nàng còn dám kí©h thí©ɧ người thế này, nhưng hắn luôn luôn nhìn không quen tác phong của Dung tỷ, ỷ vào đại đệ tử của mợ thường ức hϊếp hạ nhân, lúc này cũng cảm thấy rất hả giận nói: “Thì ra như vậy, thật vất vả cho Dung tỷ rồi.”
Dung tỷ biết địa vị Chương Trác Dư trong phủ đương nhiên không dám nói gì, chỉ hung ác trợn mắt nhìn mắt Đỗ Tiểu Ngư.
“Tiểu Ngư, Hoàng Hoa tỷ, mợ đang ở nhà chính chờ đấy, đi theo ta.” Chương Trác Dư lại nói.
Đỗ Tiểu Ngư kéo Đỗ Hoàng Hoa đi theo hắn.
Vạn phu nhân đang đứng ở cửa sổ ngắm hoa, đấy là một chậu phong lan, nhìn cực kỳ thanh nhã động lòng người.
“Vạn phu nhân.” Hai người đứng hành lễ ở phía sau.
Vạn phu nhân xoay người lại cười nói về hướng Đỗ Hoàng Hoa: “Thì ra là cháu à ~ , lần trước Trác Dư không nói một tiếng, đứa nhỏ này giấu giếm kĩ quá”.
“Khi đó nói tỷ cháu chắc chắn rất hồi hộp, không chừng cầm kim không vững còn đâm vào tay đấy.” Đỗ Tiểu Ngư chào hỏi trước.
“Có cái gì phải sợ, thật sự có công phu lên núi đánh hổ”. Vạn phu nhân trêu ghẹo nói: “Ta đã xem khăn của cháu rồi, thêu rất tốt, tuy nói bản vẽ nhỏ nhưng ra được ý cảnh. Gấm Tô Châu chúng ta phải chú ý cái này, chỉ cần thêu tốt nhìn cái gì khác cũng không quan trọng, cũng như vẽ tranh, ngươi vẽ ra rồi, những người khác vẽ tiếp nhưng không có loại tình thú này, tức là thành côn lớn rồi.”
Nói thật hay, Đỗ Tiểu Ngư âm thầm vỗ tay, nhìn ra được Vạn phu nhân là người không dựa vào một khuôn mẫu, không phải loại cứng nhắc, kỳ thực thế này càng có lợi cho người sáng tạo.
Đỗ Hoàng Hoa gật đầu biểu thị học được không ít.
“Như vậy đi, cháu thêu bồn hoa này cho ta đi.” Vạn phu nhân chỉ trước mặt.
Chính là bồn phong lan vừa rồi bà ngắm, Đỗ Tiểu Ngư không khỏi hít vào một hơi, đề thi này không hề đơn giản, hoàn toàn chính là vẽ tranh, may là nàng đã từng thấy tài nghệ Đỗ Hoàng Hoa, nếu không đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng dù như vậy vẫn rất lo lắng.
Ngón tay Đỗ Hoàng Hoa hơi run, cái này xác thực rất khó với nàng.
“Sao vậy? Không thêu được sao?” Vạn phu nhân nhìn nàng không phản ứng.
Đỗ Hoàng Hoa lúc này liếc nhìn Đỗ Tiểu Ngư, người sau làm cái thủ thế khích lệ, nàng mới hít sâu một hơi nói, “Cháu có thể thêu.”
Vạn phu nhân gọi nha hoàn cầm cái khung thêu hoa đến, châm tuyến đầy đủ mọi thứ.
“Các cháu ra bên ngoài đợi.” Cuối cùng bảo Đỗ Tiểu Ngư và Chương Trác Dư đi ra.
Thêu hoa cần phải kiên nhẫn và chuyên tâm, Đỗ Tiểu Ngư cũng biết, âm thầm cầu nguyện một phen, trên mặt tránh không được vẻ lo âu.
“Tỷ ngươi chắc chắn sẽ được.” Chương Trác Dư nói: “Mợ ta rất ít khi ra đề khó như vậy cho người ta, nếu như không coi trọng tỷ ấy sẽ không làm như vậy.”
” Thì ra như vậy”. Đỗ Tiểu Ngư mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người đã đi đến phía vườn.