Gần đây Đỗ Tiểu Ngư bắt đầu cân nhắc chuyện đậu phụ khô, mắt thấy thời tiết đã chuyển lạnh, đậu hủ có thể để được, là thời điểm thí nghiệm một chút.Trong nhà có không ít đậu tương, Triệu thị thường lấy ra xào ăn hoặc là hầm mềm và ướp làm dưa muối, buổi sáng cho thêm vào mỳ sợi, còn có phối hợp ăn cùng cháo loãng cũng rất ngon. Đỗ Tiểu Ngư nhiều lần nói sỗ sàng với Triệu thị, đã ở chợ nhìn thấy người ta bán, Triệu thị mượn cối đá nghiền nát đậu tương, ở nước đậu cho thêm ít nước muối, thực ra cũng làm thành đậu hủ, chẳng qua là cả nhà không thích ăn lắm, chỉ có Đỗ Tiểu Ngư ăn mấy khối, khó trách không thấy đậu hủ trên bàn ăn, thì ra là bọn họ không thích.
Xem ra đành phải một mình nàng vụиɠ ŧяộʍ làm, dù sao đậu tương không đáng giá tiền, chỉ là cối đá nghiền rất nặng, kéo mệt.
Ngày hôm nay nhân dịp Triệu thị đang bận việc, Đỗ Hoàng Hoa đang gội đầu, nàng lấy đậu tương đã ngâm ra chuẩn bị nghiền, ai ngờ vừa mới định nghiền, một tiếng cười sau lưng làm nàng sợ tới mức cả người nhảy dựng lên. Nhìn lại là Đỗ Văn Uyên, không biết đến đây từ lúc nào, hôm nay tư thục nghỉ ngơi một ngày, vốn tưởng rằng hắn đang xem sách chứ.
Đỗ Tiểu Ngư bĩu môi, “Cứ như con mèo ấy, dọa chết người!”
Đỗ Văn Uyên thấy người nàng chỉ cao hơn cái cối đá nghiền một chút, thế nhưng đang kéo cái này bèn cười nói, “Muội sợ cái gì nha? Có tật giật mình hả?”
“Làm, làm trộm đâu mà sợ?”
Đỗ Tiểu Ngư có chút kích động, lại nghĩ bản thân mình là đứa trẻ con, chơi đùa cối đá thì đã làm sao, lập tức đúng lý hợp tình đứng lên, “Muội thấy cái này chơi hay, lần trước nhìn thấy mẹ làm cái này ra được không ít nước đậu trắng tinh đấy, rất thơm nữa, muội cũng muốn thử xem.”
Nói xong phải đi thôi, kết quả cối đá thật sự quá nặng, đẩy hai vòng cánh tay nàng toàn bộ mỏi nhừ.
Đỗ Văn Uyên tựa vào cây cột nhìn nàng, hiện tại muội muội này nói chuyện không tốn tý sức nào, có đôi khi còn đáp lại làm hắn kinh ngạc, nhưng Đỗ Tiểu Ngư lúc này rõ ràng là cái ngay cả hắn nói chuyện nghe cũng không hiểu lắm, mà cái này còn không phải lạ nhất, lạ nhất là hắn dạy nhiều thứ như vậy, nàng cư nhiên học rất nhanh, mà hắn tự xưng là thông minh, nhưng khi ở bảy tuổi không có loại chuyên chú này.
Sự thật chứng minh cả người nàng đều thay đổi, hắn không tự chủ được lại nghĩ tới tình cảnh nàng lén nhìn sách, nàng rõ ràng là nhìn biết, vì sao lại phải giấu diếm chứ?
“Nhị ca, không thấy muội đẩy không được à?”
Đỗ Tiểu Ngư thở gấp ai oán nhìn Đỗ Văn Uyên.
Hắn không nhịn được nở nụ cười, vươn tay giúp đỡ đẩy cối xay
Không đến trong chốc lát, nước đậu chảy ra được một cái chậu nhỏ, Đỗ Tiểu Ngư vội bảo hắn dừng tay, từng này đủ thí nghiệm rồi.
“Là muốn làm đậu hủ?”
Đỗ Văn Uyên hỏi.
Đỗ Tiểu Ngư không biết nên trả lời như thế nào, nhức đầu giả ngây ngốc, chờ Đỗ Văn Uyên đi.
Ai ngờ lúc này lại có người đến, thanh âm Ngô Đại Nương ở cửa viện vang lên, “Triệu muội tử có ở nhà không? Có khách quý đến đây!”
Khách quý?
Đỗ Tiểu Ngư tò mò lật đật chạy tới, vừa nhìn thấy thì cả người sửng sốt, sau lưng Ngô Đại Nương dẫn hai người, trong đó một người đúng là Chu thị lần trước gặp được ở chợ, một nam nhân khác nàng không cần đoán cũng biết đó là ai, diện mạo kia có tới tám phần giống Chu thị, biểu tình thực bất đắc dĩ, trong tay cầm theo hai gói gì đó.
Khẳng định là Lưu phu tử!
Bọn họ làm sao có thể đến đây? Đỗ Tiểu Ngư gắt gao nhăn mặt mày, trong lòng có cảm giác rất không tốt.
Cổ đại tôn sư trọng đạo, tình hình chung phu tử sẽ không chủ động tới nhà đệ tử, trừ phi là đệ tử mời, nhưng Lưu phu tử còn mang theo lễ vật tới cửa! Như vậy rơi chậm lại thân phận không phải rất kỳ quái sao?
“Tiểu Ngư, mẹ cháu đâu?”
Ngô Đại Nương ngoắc nàng cười hỏi.
Đỗ Văn Uyên cũng lại đây, thấy Lưu phu tử tới cũng thực kinh ngạc, vội khom người làm lễ, nghênh đón bọn họ vào nhà, sai Đỗ Tiểu Ngư ở một bên đi nói cho Triệu thị.
Triệu thị thiếu chút nữa tay hất đi thùng nước, miệng nói lẩm bẩm, Lưu phu tử sao lại đến đây, nhớ rõ bốn năm trước ngày đầu tiên Đỗ Văn Uyên đi tư thục từng mời Lưu phu tử đến nhà ăn bữa cơm, sau này có mời nhưng không thấy tới, không ngờ hôm nay chủ động tới cửa, bà vội vàng lau khô tay tìm lá trà pha đổ ra ba bát trà, sai Đỗ Tiểu Ngư đi gọi Đỗ Hoàng Hoa làm nhiều điểm tâm chiêu đãi khách, còn nói chuẩn bị đồ ăn, giữ người ở lại ăn cơm chiều, nói xong bưng trà đi ra ngoài.
Rất nhanh nghe thấy tiếng bà nhiệt tình tiếp đón, “Ôi, hôm nay trong nhà thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này……”
Đỗ Tiểu Ngư rút khóe miệng, lắc đầu nhanh chân đi tìm Đại tỷ.
Chu thị bảo Lưu phu tử đặt thứ kia lên trên bàn, cười nói, “Lần trước có gặp Hoàng Hoa và Tiểu Ngư nhà ngươi, không ngờ đã cao lớn vậy rồi, Hoàng Hoa cũng là xinh đẹp,” Bà ta dừng một chút, “Nghĩ đã nhiều năm không gặp, Văn Uyên nhà các ngươi lại học bài ở nhà chúng ta, Ngô Đại Nương cũng thường nhắc tới với ta, vẫn nên qua lại một chút mới tốt.”
Triệu thị nhìn xem hai gói này nọ, xua tay nói, “Điều này sao được, Lưu phu tử đã giảm miễn một nửa học phí cho Văn Uyên, chúng ta cảm kích nhiều, nếu nhận thứ này da mặt chúng ta không có rồi!”
Chu thị ha ha cười nói, “Ta lớn tuổi hơn ngươi, gọi ta một tiếng Đại tỷ là được, chúng ta không phải là xa lạ, thứ này không phải là đưa cho ngươi, ta coi đứa nhỏ Hoàng Hoa này thuận mắt, gặp được cũng là có duyên phận, có thể không đưa chút này nọ sao? Không phải là ta này làm trưởng bối không đúng à? Ngươi không cần đẩy đến đẩy đi, mau nhận lấy, về sau hai nhà chúng ta không chừng sẽ thân cận đấy.”
Buổi nói chuyện nói làm cho Triệu thị tim đập như trống, thứ này là đưa cho Hoàng Hoa? Liền quay sang nhìn mắt Ngô Đại Nương.
Ngô Đại nương nháy mắt với bà, “Chu Đại tỷ trước kia tới nhà ta cũng mang theo này nọ cho hai đứa nhỏ, bà chính là người hào phóng, một mảnh tâm ý ngươi nhận lấy cũng không sao.”
Chu thị nghe xong nhăn mày, có chút không hờn giận nhưng không lập tức nói chuyện.
Lưu phu tử ở đây thấy loại không khí càng thêm xấu hổ, hắn bị mẹ hắn ép buộc đến, lại là nhà đệ tử mình, lấy cớ nói chuyện với Đỗ Văn Uyên, bảo hắn dẫn đi ra ngoài.
Mà lúc này Đỗ Tiểu Ngư đang cầm khăn mặt lau tóc cho Đỗ Hoàng Hoa, nàng vừa gội đầu xong, đang còn ướt sũng không thể để như vậy đi ra ngoài gặp khách.
“Lưu phu tử làm sao có thể đến?”
Đỗ Hoàng Hoa cũng có nghi vấn này.
Đỗ Tiểu Ngư nhớ tới Chu thị hành động, đột nhiên nói, “Tỷ trong chốc lát đừng đi, về điểm tâm này muội đến làm.”
Không phải là làm cái bánh trứng gà thôi sao, nàng nhìn nhiều cũng học được rồi.
Đỗ Hoàng Hoa liếc xéo một cái, không cao hơn cái lò đất bao nhiêu có thể làm bánh nướng áp chảo sao? Không nhịn được xì cười nói, “Vậy chờ muội vài năm, hơn nữa, ta là Đại tỷ có thể không đi ra ngoài sao, lại nói kia là lão sư của Nhị ca muội đấy, chúng ta phải chiêu đãi thật tốt. Trong chốc lát ta còn phải đi chuẩn bị cơm, ai, trong nhà không có thịt, không biết nhà Bàng Đại thúc có muối thịt khô hay không nữa.”
Đỗ Tiểu Ngư không có cách nào khác, biết không có khả năng ngăn lại nàng, liền yên lặng thở dài.
Xoắn tóc buộc về phía sau, Đỗ Hoàng Hoa cảm thấy không thể thất lễ với người, tính thay bộ quần áo sạch sẽ, ra phòng nhỏ đi tới sân lấy quần áo đang phơi, kết quả gặp Đỗ Văn Uyên đang mang theo Lưu phu tử lại đây.
Bốn người gặp nhau, Đỗ Tiểu Ngư nhìn thấy ánh mắt Lưu phu tử lập tức tròn lên, vội liếc mắt xem Đỗ Hoàng Hoa một cái.
Nàng lúc này tóc dài thả sau người, cổ áo ẩm ướt, bị mở ra hơn một nửa lộ ra cổ trắng nõn, nhưng bên trong là có áo ngực, không tính là cái gì, nhưng hơi thở thanh xuân bức người khó có thể che lấp, giống như hoa lê trắng noãn đầu cành, hơn nữa hai má nổi lên rặng mây đỏ, hấp dẫn người không tả nổi.
Đỗ Tiểu Ngư vội muốn chết, sải từng bước đi che trước người Đỗ Hoàng Hoa, kêu lên, “Phi lễ chớ nhìn, Lưu phu tử ngươi còn không xoay người sang chỗ khác!”
Lưu phu tử mặt đỏ bừng, rút lui hai bước cúi đầu nói, “Mạo phạm, mạo phạm.”
Đỗ Hoàng Hoa vội bôn trở về phòng.
“Tiểu Ngư, là ta mời Lưu phu tử tới.”
Đỗ Văn Uyên biết không thể trách Lưu phu tử, hắn cũng không nghĩ tới Đại tỷ sẽ quang cảnh vậy đi ra.
Đỗ Tiểu Ngư phiên cái xem thường hắn rồi xoay người đi.
Lưu phu tử thấy thế xoa xoa tay, “Này, này……”
Đỗ Văn Uyên nói xin lỗi, “Tiểu muội nhà ta không hiểu lễ phép, còn thỉnh phu tử đừng đặt ở trong lòng.”
Buổi tối ăn cơm, Đỗ Hoàng Hoa không có gì cả, rất là hào phóng, ngược lại Lưu phu tử xoay nhăn nhó niết, nói mấy câu đứt quãng, ánh mắt còn thường thường phiêu vài cái trên người Đỗ Hoàng Hoa, càng làm cho Đỗ Tiểu Ngư không nói gì là cư nhiên còn đỏ mặt!Chu thị thấy tình hình như vậy thì mở cờ trong lòng, càng không ngừng khoa trương Đỗ Hoàng Hoa, hận không thể nói rõ ràng.
Vẫn là Ngô Đại Nương nhìn cục diện, hợp thời ngăn đón vài câu, lúc này mới không tạo thành xấu hổ.
Lúc đưa tiễn, Chu thị còn nói chuyện hai nhà lui tới, Triệu thị không minh xác tỏ thái độ, bà vốn tôn kính một nhà Lưu phu tử, nhưng liên lụy đến trên người Đỗ Hoàng Hoa, vậy thì khác rồi, thái độ trở nên có vẻ ba phải cái nào cũng được.
Sự tình đến nước này, Đỗ Hoàng Hoa lại sao lại không thấy, trên mặt giống như phủ một tầng sương.
Triệu thị trở lại trong phòng đóng cửa lại, ngồi vào bên người Đỗ Hiển nói, “Ông xem Chu thị này rõ ràng là muốn lấy Hoàng Hoa nhà chúng ta làm vợ đấy!”
Đỗ Hiển hậu tri hậu giác nghe xong kinh hãi, “Không phải đâu?”
“Chỗ nào không phải? Ai, Ông cái đầu gỗ này!”
Triệu thị một tay gõ đầu ông một cái, “Ta nói sao đương yên đương lành lại đến nhà chúng ta, còn mang theo này nọ đến, Lưu phu tử này là lão sư Văn Uyên, sao có thể khách khí như vậy! Phía trước không phải ông nghe được tin tức nói Chu thị buộc Lưu phu tử tìm vợ sao, không ngờ ở chợ lại nhìn trúng Hoàng Hoa.”
Đỗ Hiển theo bản năng phe phẩy đầu, “Cái này không được, Lưu phu tử sắp ba mươi, gần gấp đôi tuổi của Hoàng Hoa rồi!”
“Ta cũng cảm thấy lớn quá, bộ dáng cũng không xứng Hoàng Hoa nhà chúng ta.”
Triệu thị thở dài.
Đỗ Hiển cau mày chép chép miệng, “Nhưng nếu nói thẳng là không được, chỉ sợ sẽ đắc tội mẹ Lưu phu tử, bọn họ cho thật lớn mặt mũi tự mình tới cửa…… Văn Uyên lại học bài ở chỗ Lưu phu tử, thôn Bắc Đổng chúng ta không có lão sư tốt hơn Lưu phu tử!”
Triệu thị gật gật đầu, “Đúng vậy, vẫn nên tìm Ngô Đại Nương nói,Chu thị và bà coi như rất quen thuộc, hôm nay nếu không phải bà xen vào vài câu, không phải là làm cho chúng ta tỏ thái độ trước mặt mọi người? Chu thị này tính tình nóng vội, chung thân đại sự nữ nhân cần phải cẩn thận suy nghĩ, ta xem bà ta là ỷ vào thân phận Lưu phu tử lại đây.”
“Ừm, bà ngày mai nói với Ngô Đại nương, chuyện này không thể để lâu.”
Hai người nói đến quá nửa đêm mới ngủ, mà Đỗ Tiểu Ngư cũng không ngủ được, vì Đỗ Hoàng Hoa lật tới lật lui làm cho lòng nàng càng phiền.