[Yunjae] Ngủ Đông

5/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Đam mỹ, ngọt ngào, HE Editor: Tukimi (từ chap 1 ~ 58) + Kayallove (Còn lại) Độ dài: 86 chương + 2 phiên ngoại Một câu chuyện tình yêu ngọt ngào và cuộc sống của các chàng trai. Mời các bạn đ …
Xem Thêm

Chương 31: Vua
Đấu trường quyền anh không hề lộn xộn, những tốp năm tốp ba người tụ tập luyện đấm bốc trước kia ngày hôm nay đặc biệt trật tự, võ sĩ quyền anh hay những thực tập sinh dường như đều không ai bảo ai mà dừng tập luyện lại, nhìn hai người đang cùng luyện tập cùng loại bài tập quyền anh ở chỗ trống trung tâm.

Đúng vậy, họ gọi đó là bài tập quyền anh, bởi lẽ ở chính giữa sàn đấm bốc, người ăn mặc quần áo tập boxing chuyên nghiệp là võ sĩ quyền anh Rennes – thuộc hạ của Deman, đối thủ của hắn, một tay đeo găng tay đấm bốc, đang chống đỡ đủ loại tấn công từ Rennes.

Anh là người xa lạ vừa mới đến đây, ngay cả quần áo luyện tập dường như cũng là mới thay, chưa từng có chút bẩn hay nhuộm vết máu nào, gương mặt khí khái hào hùng với đường nét sắc cạnh rõ ràng mãnh liệt tỏa ra hormone nam tính, để lộ một loại mị lực phi thường khác, ngày hôm qua anh vẫn còn nho nhã lịch sự xuất hiện tại tiệc rượu của Deman làm khách của hắn, ngày hôm nay dường như anh đang ép buộc chính bản thân mình từ một người khách hoàn toàn chuyển đổi thành một người luyện tập đấm bốc, rõ ràng anh không hoàn toàn thích ứng nhưng tia sáng trong ánh mắt anh ánh lên giống như của chim đại bàng, khiến cho người ta phải kinh hoàng và cẩn trọng.

Trên người Rennes tồn tại thái độ thù địch của một võ sĩ quyền anh cùng với sự tàn nhẫn, ánh mắt hắn có chút nghiền ngẫm nhìn người thực tập sinh không rõ ràng lắm này. Hắn đánh với anh gần bốn mươi phút nhưng anh chưa hề ngã xuống, thậm chí không hề bị thương, những thực tập sinh trước đây, cho dù chỉ dùng găng tay đấm bốc tiếp nhận nắm đấm và cú đá cạnh sườn của hắn, trong vòng hai mươi phút cũng sẽ mệt đến mức thở hồng hộc, thậm chí chịu chút thương tổn. Nhìn ánh mắt không kiêu ngạo không nhún nhường của người đàn ông trước mắt, Rennes im lặng cười khẩy trong lòng.

Sự xuất hiện của Deman khiến đấu trường nổi lên sự yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó mọi người chậm rãi tản ra, về các vị trí bắt đầu luyện tập. Người bình thường thờ ơ hờ hững như Deman, dường như ánh mắt cũng luôn chú ý đến tiến triển của bên này. Có phần hiểu tính tình của Rennes, bắt đầu có thể đoán được, thực tập sinh kiên cường mới đến này đã dần dần dấy lên lửa giận của Rennes.

“Woah! Anh YunHo giỏi quá không ngờ anh còn có thể đấm bốc!”

Yamasan Sano mở to con mắt ngây thơ trong sáng mỉm cười nhìn YunHo. YunHo chậm rãi điều chỉnh hô hấp của mình, người to con như Rennes tấn công không gián đoạn trong phòng bốn

mươi phút khiến thể lực của anh tiêu hao không ít, mặc dù lợi dụng thân hình tương đối linh hoạt cùng kỹ thuật làm tan rã một phần thô bạo của đối phương nhưng đối phương là cao thủ quyền anh nên tự mình ứng phó cũng không dễ dàng. Nghe được giọng nói của Yamasan Sano, anh xoay người lại nhìn cậu ta một cái

“Chẳng lẽ cậu mong tôi ngã xuống? Thế chẳng phải là phá hủy hứng thú xem kịch của cậu sao?”

Những âm tiết về phía sau nhẹ dần đi, bởi vì anh thấy ngoài Deman và Yamasan Sano còn có Kim JaeJoong.

Kim JaeJoong cảm thấy trái tim mình nảy lên như đánh trống từ giây phút cậu nhìn thấy Jung YunHo.

Sau khi giao anh ra vào đêm đó, cậu lại thấy được anh. Cậu từng thử tưởng tượng YunHo đã bị thương ở chỗ của Yamasan Sano, tưởng tượng nếu hôm nay có thể nhìn thấy thì tình trạng đối phương sẽ ra sao, nhưng trong tưởng tượng của cậu, tình cảnh như thế thật sự quá khủng khϊếp và đau đớn.

Đây không phải là một trò đùa, bây giờ Jung YunHo đang đứng ở trên sàn đấm bốc, anh là bia ngắm để người khác đấm đá, anh là vật thí nghiệm để Yamasan Sano kiểm chứng cậu có thật tâm hợp tác với cậu ta hay không, anh là người trong cuộc để Deman tĩnh lặng quan sát tình thế phát triển.

Jung YunHo – người đã vuốt nhè nhẹ khuôn mặt cậu, nói cậu nghĩ gì, anh đều hiểu; Jung YunHo – người đã nhàn nhạt hôn cậu, nói rằng tương lai của cậu sẽ không vắng mặt anh, cứ như thế, bị chính cậu giao nộp, trên đài đấm bốc của người khác, chạy quanh co trong sự nguy hiểm trí mạng. Kim JaeJoong cảm thấy cậu tàn nhẫn trước giờ chưa từng có, máu sôi trào từng chút một, cháy bỏng khiến cậu cực kỳ khó chịu, nhưng cậu không thể trút hết ra, cậu không thể cử động, không thể bật thành tiếng, không thể ngăn cản, cậu không thể làm gì được, cậu phải đeo chiếc mặt nạ Đức ngài Kim của Hội Con Bọ Cạp Vàng, lãnh đạm dửng dưng nhìn Jung YunHo ở trước mắt.

Deman chậm rãi mỉm cười

“Cậu Jung thật sự khiến tôi bất ngờ, tôi rất hiếm thấy thực tập sinh dưới nắm đấm công kích của Rennes có thể kiên cường không ngã.”

Trong lòng JaeJoong kinh hoàng, phát hiện vùng xung quanh lông mày của YunHo trước giờ không đổi nhíu một chút, quả nhiên, bởi vì một câu không nặng không nhẹ của Deman, lửa giận của Rennes kiêu ngạo hoàn toàn bị đốt lên. Hắn liếc mắt nhìn Deman, sau đó quay đầu có chút hung ác độc địa nhìn chằm chằm YunHo

“Này, thằng mới tới! Ông chủ không có hứng thú với loại luyện tập xã giao này, mày vứt cái đệm lót đi, đánh với tao một ván!”

Hắn vừa nói ra, một số võ sĩ quyền anh đang luyện tập ở xung quanh đều trì hoãn tốc độ luyện tập, nhìn về phía bên này, họ thật sự tò mò thực tập sinh mới thoạt nhìn có tài nghệ không tồi này đến tột cùng có lai lịch như thế nào, ngay ngày đầu tiên đến đã có thể khiến ông chủ dẫn theo khách đến tham quan. Yamasan Sano hơi cong khóe miệng lên, sau đó liếc mắt nhìn JaeJoong, tốt, đúng lúc mình cần cơ hội để xác định sự thành tâm hợp tác của anh JaeJoong. Deman cũng không ngăn cản, ngay từ đầu hắn đã biết Jung YunHo là người của Kim JaeJoong, nhưng tại thời điểm này lại bị Yamasan Sano tặng mình để huấn luyện, hắn biết Yamasan Sano và Kim JaeJoong nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hắn cần lặng lẽ lợi dụng Jung YunHo cùng một ít thời gian để đọc và đánh giá.

“Thực tập sinh cũng cần luyện tập đánh nhau?”

“Đừng nhiều lời vô ích!”

Vừa dứt lời, nắm tay liền giáng xuống má trái của YunHo. YunHo bị đánh bất ngờ, khóe miệng rất nhanh chảy máu, sưng lên. Rennes cũng không cho anh cơ hội thở dốc, ra nắm đấm vừa nhanh lại vừa hung ác, hầu như mỗi một nắm đấm đều nhắm vào chỗ hiểm trên mặt của YunHo, trước đó luyện tập đã khiến hắn cảm thấy oai phong của mình bị giảm dần, lúc này càng muốn thể hiện tốt trước mặt Deman, nhanh chóng hạ knock-out người trước mắt là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn.

Một cú đá mạnh mẽ vào cạnh sườn khiến thân hình của YunHo – người vẫn luôn chăm chú phòng thủ – loạng choạng, chống đỡ một quả đấm, anh ngã xuống, cổ họng có chút tanh ngọt, xem ra chọc giận tên to con này, thật sự gay go.

“A, thằng nhãi, nếu chỉ phòng thủ, mày sẽ chết rất thảm!”

YunHo ổn định thân thể, đứng lên, nhổ nước bọt lẫn một ít máu ra ngoài, tay phải sờ khóe môi đã sưng phù của mình

“Làm thực tập sinh, không phải chỉ cần đến trình độ này là được sao?”

Rennes nheo mắt lại

“Mày không hiểu tao nói gì có phải không? Ra đòn đi!”

“Tao không phải là người trong nghề.”

Nét mặt hung ác độc địa của Rennes bởi vì sự bình tĩnh cùng ung dung của YunHo mà chậm rãi phóng đại, hắn vọt đến trước mặt YunHo, một tay tóm lấy cổ áo anh, mặt gần kề mặt của anh

“Ngày hôm qua lúc tao thấy mày, mày còn giống như khách quý của ông chủ, ngày hôm nay cũng lưu lạc đến làm bao cát để tao đánh qua đánh lại, mày còn kiêu ngạo gì hả?! Có phải không bò lên được giường của đàn ông, ngay cả nắm tay của mày cũng mềm nhũn cả rồi?!”

Một tiếng bốp vang lên, Rennes giật mình sờ má trái của mình, công kích của YunHo đến rất bất thình lình, hắn lùi về phía sau mấy bước trong sự khϊếp sợ cùng đau đớn. Nét mặt của YunHo vẫn rất bình tĩnh, chỉ có điều ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo hơn, anh chậm rãi mỉm cười, lạnh nhạt nhìn

“To con, đã có người nào nói cho mày biết chưa, nắm tay mày không chỉ mềm nhũn, hơn nữa dựa vào mày, ngay cả có muốn bò lên giường của phụ nữ cũng không bò được.”

Rennes giống như một dã thú phẫn nộ rất nhanh hướng đến YunHo gào thét tấn công, nhưng lần này YunHo bắt đầu động thủ đánh trả.

JaeJoong thở ra một hơi dài không thể nghe thấy được, YunHo… YunHo YunHo YunHo, anh có thể chịu đựng quyền cước của đối thủ, nhưng sự kiêu ngạo khắc trong xương cốt không thể bị người khác đánh nát, lời nói của Rennes, sỉ nhục YunHo đồng thời cũng xúc phạm Kim JaeJoong bên cạnh YunHo. JaeJoong cụp mắt xuống, YunHo, nắm tay của anh cũng cứng rắn như xương cốt nhưng kiêu ngạo của anh lại càng rắn chắc hơn.

Con mắt Deman chậm rãi sáng hoắc lên, Jung Yunho khiến cho hắn bất ngờ về rất nhiều điều, ví dụ như vào thời khắc này, cậu ta đánh nhau với Rennes. Không chỉ là phòng thủ mà còn là đánh nhau chân chính. Sức lực của Rennes rất lớn, lực của nắm tay có thể đánh nát cọc gỗ, lực của bàn chân kém lực của nắm tay một chút, tuy nhiên, xương chân cứng rắn cùng với cơ bắp cũng có tác dụng rất lớn, hắn biết, người bình thường căn bản là khó có thể chống đỡ quyền cước của Rennes, nhưng người đàn ông tên Jung YunHo này, dường như trong thời gian tập luyện bốn mươi phút trước cùng với thời gian phòng thủ lúc sau, rất nhanh đã nắm vững ưu nhược điểm của Rennes. Nắm đấm và cú đá cạnh sườn của YunHo, mặc dù rất nhanh nhưng do chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, độ mạnh yếu của hai kỹ thuật này có chỗ thua kém Rennes, thế nhưng tốc độ của anh xuất sắc hiếm thấy, thậm chí so với những võ sĩ quyền anh trên sàn đấu chuyên nghiệp, Jung YunHo không giống như người mới vào nghề.

Thời gian dài nuôi dưỡng các võ sĩ quyền anh nói cho Deman biết, Jung YunHo tuyệt đối đã tiếp xúc với quyền anh hoặc đã từng vật lộn, tuy rằng không huấn luyện chuyên sâu nhưng tốc độ cùng sức phán đoán của người này, đã đủ để anh thừa sống dưới nắm tay của Rennes.

Nhanh nhẹn tránh được một cú đánh mạnh mẽ của Rennes, anh quả quyết ra quyền, đánh thẳng vào mặt Rennes. Rennes vô thức lách mình sang phải, lúc thân thể trở về vị trí ban đầu, YunHo tung ra một cú đá cạnh sườn dữ dội khiến sắc mặt hắn trở nên xấu xí.

Tần suất hô hấp bắt đầu tăng nhanh, YunHo biết, mặc dù thỉnh thoảng anh vẫn đi tập quyền anh nhưng từ rất lâu cơ thể không được chịu sự huấn luyện vật lộn của cha, có thể khi ở nước Mỹ cùng bạn bè tham gia câu lạc bộ quyền anh thoải mái mà hưởng thụ. Có vẻ như ngồi văn phòng lâu ngày cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Con mắt của Rennes đã đỏ rực, hắn không ngờ Jung YunHo có thể giằng co với hắn lâu đến vậy, hắn sửa đổi chấn chỉnh mình một chút, sau đó lần thứ hai khởi xướng công kích sắc bén khiến Jung YunHo cũng cảm thấy có chút hoảng sợ. Không phải là cuộc vật lộn đơn thuần, mỗi một bước tấn công của Rennes, YunHo đều cảm nhận được nguy hiểm, anh biết, người trước mắt này muốn lấy mạng mình.

Không ai ngăn cản, Deman không lên tiếng, tất cả mọi người ở đây đều ôm thái độ trông ngóng chờ đợi, ngoại trừ một người tên Kim JaeJoong. YunHo ở phía sau không dám nhìn JaeJoong, càng không dám suy nghĩ về cậu, anh không biết người đó sẽ đem đến cho anh tâm trạng gì.

Bụng bị một cú đấm cường liệt, YunHo khụy gối xuống, cổ họng tuôn ra vị máu tanh ngọt mà anh không thể nhịn xuống, máu đỏ tươi nhuộm đỏ cổ tay áo, mồ hôi trượt xuống theo đường nét của khuôn mặt hòa tan với màu máu. YunHo miễn cưỡng đứng lên, Rennes giống như không cho anh cơ hội thở dốc, tiếp tục tấn công. Đột nhiên một cú đấm ác liệt tung ra, Rennes bất ngờ bị đánh vào bên trái.

Đấu trường có tiếng kinh ngạc nho nhỏ, bởi lẽ cú đấm vừa rồi của YunHo là dùng tay trái.

Vịn vào bao cát ở bên cạnh, YunHo đứng vững cơ thể dù đau đớn nhức buốt ở bụng khuếch tán, dưới ý thức bảo vệ của mình, anh căn bản bất chấp mà che dấu lực của nắm tay trái, đúng vậy, lực nắm tay trái của anh còn mạnh hơn tay phải.

Deman rõ ràng hơi nở nụ cười, đây mới là kho báu của cậu, phải không.

JaeJoong cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo, YunHo, đã bị buộc đến tình trạng đó sao? Cả người đều kêu gào vọt đến bên cạnh anh, kết thúc trận đấu đã phân thắng bại này, đúng vậy, thắng bại đã phân, cho dù YunHo có tốc độ và kỹ thuật khiến người khác ca ngợi, cho dù anh che dấu lực nắm tay của mình, cho dù anh có sự chịu đựng vượt trội, cho dù… Không có cho dù, đối mặt với võ sĩ quyền anh Rennes chuyên nghiệp sắc bén – thuộc hạ của Deman, Jung YunHo có thể kiên trì chống chọi đến bây giờ, có thể làm cho Rennes bị thương hẳn đã là một kỳ tích.

Cậu biết, nếu như Jung YunHo chịu thua vào lúc này, tổn thương có lẽ sẽ chấm dứt, nhưng cậu cũng biết, cậu vô cùng hiểu, Jung YunHo sẽ không chịu thua, tuyệt đối không. Anh không phải

là người như thế, biết đâu để cho người ta khiêng anh ra khỏi sàn đấm bốc so với việc để anh tự mình đi xuống, đối với sự kiêu ngạo của Jung YunHo càng hợp hơn.

Nhưng… Cảm giác đau nhức tưới lên trái tim thấm ướt JaeJoong. Jung YunHo, Jung YunHo của cậu, vua của các vị vua, cho dù bị Rennes phá vỡ công kích của nắm tay trái, lần thứ hai ngã xuống đất, anh cũng không liếc mắt nhìn cậu, dù chỉ là một cái lướt qua nhẹ nhàng, không có, không có gì hết.

Anh không cầu cứu, anh không chịu thua, anh thanh nhã ngã vào vũng máu, nhưng cũng không cúi chiếc đầu cao quý của mình.

YunHo… Jung YunHo…

Hiển nhiên Rennes cũng đã đạt đến giới hạn, cho dù hiện tại một tay hắn chống đất quỵ gối, thở dốc kịch liệt nhìn Jung YunHo ngã xuống trước mặt mình, hắn muốn cho đối phương một đòn trí mạng, tuy nhiên, thậm chí hắn cần thời gian để lấy lại sức lực.

Cổ họng có chút khô khốc, Yamasan Sano cảm thấy môi cậu muốn cử động, nhưng không phát ra âm thanh, cậu đã thừa nhận rồi, cậu biết rõ nếu như không phải màn trình diễn của Kim JaeJoong quá hoàn hảo thì chính là Kim JaeJoong lạnh lùng đến mức quá tàn nhẫn, cậu muốn lên tiếng kết thúc cuộc thi đấu này, cậu phải thừa nhận phản kích và kiên cường của Jung YunHo khiến cậu hơi xúc động. Cậu thậm chí bắt đầu nghĩ rằng, nếu như không để YunHo cho Deman làm thực tập sinh đấm bốc, có phải cậu có thể giữ lại người này giúp đỡ cậu ở Tổ chức Chim Ưng Núi không.

Những cảm xúc trong lòng còn chưa chỉnh lý tốt, mọi người đều kinh ngạc nhìn Jung YunHo chợt giật giật cơ thể, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất. Rennes vô cùng kinh hoàng nhìn người trước mắt, sau khi sự ngạc nhiên qua đi, hắn hung hăng nuốt nước bọt, sau đó dùng toàn sức lực đứng lên, từng bước một đi đến Jung YunHo lúc này đã cử động nửa người trên.

Đúng vậy, bây giờ chỉ cần hắn đánh một nắm tay vào huyệt thái dương của Jung YunHo, anh nhất định sẽ mất mạng. Rennes cảm thấy hắn còn mất sức hơn so với việc đánh một trận quyền anh ở chợ đen, hắn đi đến trước người YunHo, tóm lấy cổ áo của anh. Rennes cảm thấy đầu óc ong ong lên, hắn thậm chí cảm thấy đối thủ còn đang cười, sau đó hắn dùng tất cả sức lực giơ nắm tay lên, muốn kết thúc mọi chuyện…

Deman không có chỉ thị, cũng không hành động, Yamasan Sano thậm chí kinh ngạc đến mức không thể phản ứng.

JaeJoong… Kim JaeJoong…

Nắm tay của Rennes mang theo lực rất lớn, những khớp xương trắng nhô lên, thậm chí có những vết máu loang lổ, sau đó lúc nắm tay gần chạm đến huyệt thái dương của YunHo thì có một bàn tay mạnh mẽ bọc lấy nắm tay của Rennes.

Rennes ngước mắt nhìn người nọ, lúc còn chưa kịp phản ứng thì bị một cú đấm dữ dội ném thẳng xuống đất.

Rennes thậm chí cũng không kịp giãy dụa quá nhiều đã ngã xuống sàn, không thể đứng dậy.

Thân thể của YunHo có chút chênh vênh, được một tay người nọ đỡ lấy vai

“Anh có ổn không?”

Máu trên trán chảy xuống, YunHo nhắm mắt lại, nụ cười có chút đau đớn

“Nếu muốn ngất cũng xem như là ổn…”

Người nọ cười cười, sau đó đứng lên nói với Rennes vừa ngã xuống

“Đầu tiên là tiêu hao thể lực của đối phương, sau đó bất chấp thời cơ, sử dụng ý đồ gϊếŧ người ở trên sàn đấm bốc, Rennes, mày đã sỉ nhục quyền anh, sỉ nhục vật lộn, mày không có tư cách tiếp tục xuất hiện ở chỗ này.”

Deman chậm rãi nở nụ cười, cười càng thêm phần dịu dàng với người vừa cứu YunHo kia

“Cậu nói rất đúng, Rees.”

Thêm Bình Luận