13. Bé heo con Nhạc Nhạc
Sau khi về nhà, Nhạc Bình Phàm ngồi bệt xuống đất như một ông chủ, chờ Hàn Hữu Nguyên bế cậu đi lau chân sạch sẽ.
Nhưng hôm nay Hàn Hữu Nguyên có vẻ khác lạ, anh trực tiếp cởi giày rồi đi vào phòng, để lại Nhạc Bình Phàm đang ngồi ngơ ngác ở cửa.
Có chuyện gì vậy?
Nhạc Bình Phàm nghĩ thầm, lòng người quả thực khó đoán.
May mà cậu là một chú chó có lòng độ lượng, nhẹ nhàng lê bàn chân nhỏ đến phòng tắm, tự mình leo lên thảm và lau chân.
“Hừ.”
Hàn Hữu Nguyên đang tắm vòi sen, thấy cậu không hề nhận ra mình đang giận, hoặc có thể là không bận tâm, anh không nhịn được hừ mạnh một tiếng.
Nhạc Bình Phàm chẳng để ý đến anh, lau sạch chân xong còn liếʍ liếʍ lông mình, rồi quay người định đi ra ngoài.
“Có vẻ như bình thường tao cưng chiều mày quá rồi.” Hàn Hữu Nguyên cố ý nói lạnh lùng.
Anh tắt nước nóng, mở cửa kính, bước vài bước dài với đôi chân còn đẫm nước, nhanh chóng đuổi kịp và ôm cậu vào lòng.
Anh cúi đầu, chóp mũi vùi vào phần lưng của Nhạc Bình Phàm rồi hít một hơi thật sâu, sau đó chê bai: “Ra ngoài dạo một vòng mà người đầy mùi.”
“Gâu gâu gâu!”
… Dám nói cậu có mùi sao.
“Không tắm rửa thì đừng hòng lên giường.”
Hàn Hữu Nguyên đặt cậu vào thau tắm nhỏ riêng của mình, chỉnh lại nhiệt độ nước rồi mới dùng vòi sen xối vào lưng cậu.
“Gâu gâu gâu!”
…Thật sự quá thô bạo!
“Không phục à?”
“Gâu gâu gâu!”
…Thì sao! Anh còn định đánh tôi à?!
“Bị người khác sờ một cái đã vui vẻ đến vậy ư? Giờ lại còn gào thét với tôi?”
Nhạc Bình Phàm ngậm miệng lại.
Lúc này cậu mới chú ý tới cơ thể Hàn Hữu Nguyên đang tắm dở dang, không mặc gì…
Dù cậu đã nhìn quen, thậm chí không còn chút hứng thú gì nữa, đến mức Phật tổ đến cũng phải thán phục rằng cậu quá thanh tâm quả dục.
Dù sao thì giữa bọn họ cũng có rào cản sinh sản mà.
Dù là nam với nam cũng không thể sinh con.
Sống như một chú chó đã lâu, có vẻ như cậu đã quên rằng mình từng là con người.
Nhạc Bình Phàm tiếc thương cho chính mình một giây, rồi lập tức chuyển sự chú ý sang để phê bình Hàn Hữu Nguyên.
Vẫn khó tưởng tượng làm sao mà anh có thể thản nhiên nói ra những lời ghen tuông như vậy.
“Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, ai biết được người khác có phải là kẻ buôn chó không? Nhân lúc tao không chú ý rồi bắt mày đi để làm thịt.” Anh nghiêm túc đe dọa.
Nhạc Bình Phàm: “…”
Không biết vì sao, trong đầu cậu bỗng dưng liên tưởng đến một câu: “Bé yêu, con là một chú heo, những người khác chỉ muốn bắt con về làm heo quay ăn luôn, chỉ có cha là thật lòng yêu con.”
14.
Hàn Nhạc Nhạc - đứa trẻ bị bỏ rơi
Hàn Hữu Nguyên rất cưng chiều Nhạc Bình Phàm, cũng rất phụ thuộc vào cậu, đi đâu cũng muốn mang cậu theo, mọi nơi trong nhà đều mở cửa cho cậu.
Nhiều lần họp trực tuyến, các cấp dưới của anh đều nghe thấy tiếng chó sủa từ phía anh.
Nhưng gần đây anh có một cuộc đàm phán hợp tác quan trọng, cần phải đi công tác ít nhất một tuần, lịch trình kín mít và thời gian rất gấp, hầu như ngày nào anh cũng phải bay trên trời.
Anh vừa muốn mang Nhạc Nhạc theo, nhưng lại sợ cậu không chịu nổi.
Thái độ vô tâm của Nhạc Nhạc khiến anh có chút khó chịu, dù anh biết mình hơi vô lý, nhưng vẫn bắt lấy cậu mà nói: “Ngày mai cha phải đi công tác, mày sắp trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi rồi đấy!”
“Nhạc Nhạc Nhạc, tao xem mày còn vui vẻ nữa không.”
Nhạc Bình Phàm lộ ra vẻ mặt ngơ ngác như bị sét đánh trúng.
Hàn Hữu Nguyên vừa hài lòng lại vừa đau lòng đối với phản ứng của cậu, sau khi dọa cậu ngơ ngác thì lại dịu dàng dỗ dành: “Đừng sợ đừng sợ, tuần sau tao sẽ trở về.”
Nói rồi còn cúi xuống hôn mạnh mấy cái trên trán Nhạc Bình Phàm.
Không ngờ điều khiến Nhạc Bình Phàm sửng sốt lại là vì Hàn Hữu Nguyên tự xưng mình là “cha”.
Mặc dù cậu biết rất nhiều người coi thú cưng như con mình, nhưng nghe Hàn Hữu Nguyên tự nhiên gọi mình là “cha” vẫn làm cậu choáng váng.
Nhưng giây sau cậu lại thản nhiên, còn đưa chân chó ra ấn lên mặt Hàn Hữu Nguyên một cách nghịch ngợm.
Cha của Hàn Nhạc Nhạc thì có liên quan gì đến Nhạc Bình Phàm đâu.