Chương 6 + 7

6. Nhạc Nhạc làm nũng

Hàn Hữu Nguyên giật mình, anh đã từng nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất, có thể sẽ nhìn thấy xác của con vật nhỏ trong phòng, thấy nó với thân hình yếu ớt nằm hấp hối ở một góc nào đó.

Hoặc thông minh hơn, tự mình thoát khỏi phòng.

Thức ăn cho chó ở ngay phòng khách, nó có thể tự cung tự cấp.

Sau đó khi nhìn thấy người chủ vô trách nhiệm và lạnh lùng như anh, nó sẽ đầy căm phẫn, sủa ầm lên và thậm chí còn cắn anh một phát.

Nhưng tuyệt đối không phải là thế này - nằm ngu ngơ ở hiên nhà, như thể đang chờ anh về.

Đôi mắt nó đen láy, sáng rõ và tinh khôi, giờ đây nhìn anh một cách ngơ ngác, như thể đây là lần đầu tiên gặp anh.

“Không lẽ quên mất tôi rồi à?” Hàn Hữu Nguyên ngạc nhiên hỏi.

Đương nhiên là nhớ chứ!

Nhạc Bình Phàm nhìn khuôn mặt quen thuộc này, sốc đến mức quên cả lo lắng, lẽo đẽo theo sau anh.

Trong nhà sạch sẽ hơn so với tưởng tượng rất nhiều, ngoài mấy hạt thức ăn cho chó rơi rải rác bên cạnh bát inox trong phòng khách, hầu như không khác gì lúc anh rời đi.

Lần này, anh thật sự có chút bất ngờ.

Hàn Hữu Nguyên đi tới giữa ghế sofa ngồi xuống, tay chạm phải chiếc điều khiển màu đen bên cạnh.

Anh không để ý lắm, chỉ quay đầu nhìn chú chó nhỏ dưới chân, trông như đang muốn lấy lòng anh nhưng vì sợ hãi mà giữ một chút khoảng cách.

Nhạc Bình Phàm thấy anh nhìn mình với khuôn mặt không có biểu cảm gì, bàn tay anh chống lên ghế sofa, ngón tay nhịp nhàng gõ nhẹ lên tấm đệm da, dáng vẻ suy tư, bỗng nhiên có chút lo lắng.

Không lẽ bị phát hiện ra sự thông minh khác thường của mình rồi sao?!

Chỉ thấy anh bất ngờ giơ tay lên…

Nhạc Bình Phàm sợ tới mức kêu to một tiếng, thành thạo nhảy lên ghế sofa, cúi đầu dụi dụi vào lòng bàn tay chưa kịp nâng lên của anh như đang lấy lòng, động tác liền mạch hoàn hảo.

7. Đổi sang họ chồng: Hàn Nhạc Nhạc

Cảm giác ấm áp và mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, một cảm giác rất lạ.

Hàn Hữu Nguyên khựng lại, nuốt lời định nói, một cách tự nhiên vuốt nhẹ đầu nó.

Một lúc lâu sau, anh mới hỏi: “Đã ăn chưa? Ăn rồi thì sủa một tiếng, chưa ăn thì sủa hai tiếng.”

Nhạc Bình Phàm ngước khuôn mặt chó con nhỏ xíu không bằng bàn tay của mình lên, vô thức kêu một tiếng, rồi nhanh chóng kêu thêm ba tiếng nữa.

Cậu mở to đôi mắt tròn xoe, cố gắng thể hiện vẻ ngây thơ và bối rối.

Hàn Hữu Nguyên không nói gì, trên khuôn mặt không thể hiện cảm xúc nào rõ rệt, nhưng bàn tay vẫn vuốt ve không ngừng.

Nhạc Bình Phàm đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy anh nói gì, cậu bèn ngoan ngoãn nằm xuống, để mặc anh vuốt ve đầu mình.

“Nhớ ra là chưa đặt tên cho mày.” Hàn Hữu Nguyên đổi tư thế, gãi gãi cằm cậu.

Nhạc Bình Phàm ngước mí mắt lên nhìn anh.

“Hàn Tĩnh Lặng? Hàn Xoăn Xoăn? Hàn Nho Nhỏ? Hàn An An? Hàn Dương Dương?”

“Hàn Pudding? Hàn Sữa Bò? Hàn Điểm Điểm? Hàn Vượng Tài?”

Sao đều mang họ Hàn?

Hàn Vượng Tài là cái gì nữa?

Nhạc Bình Phàm không hứng thú, cậu gục cằm xuống, cuộn mình trong lòng bàn tay anh.

“Hàn Nhạc Nhạc?”

Nghe được cái tên quen thuộc, cơ thể Nhạc Bình Phàm vô thức run lập cập.

“Xem mày thích cái tên này hơn.” Hàn Hữu Nguyên hài lòng nói.

Không hề.