🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Nội dung quá nhiều không tóm tắt được!"Bánh cuộn matcha Vu Tiểu Lạc làm cuối cùng được Tô Tần cho vào trong bụng.
Triều Dương không giống Tô Tần, nếu cậu không thích thì sẽ không chấp nhận lợi ích người ta dành cho mình, bởi vì thái độ không rõ ràng rất dễ tạo ảo giác cho đối phương nghĩ rằng mình có hy vọng.
Năm ấy cậu cũng bị Tô Tần lắc trái lắc phải lon ton chạy theo không công suốt mấy năm.
Triều Dương vô ý dùng thủ đoạn ác liệt này trả thù Tô Tần, chỉ muốn nhanh chóng rũ sạch quan hệ của hai người. Cái tin đồn vớ vẩn này mà cứ truyền đi nữa thì thầy Liêu nhà cậu sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa mất thôi!
Bánh mới đưa không lâu, tin nhắn của Vu Tiểu Lạc đã gửi tới: [Thế nào? Người ta nhận không?]
Tô Tần trả lời: [Đưa xong bị trả lại.]
Vu Tiểu Lạc: [Đáng thương. jpg]
Vu Tiểu Lạc: [Haiz, tôi cũng không biết an ủi cậu như nào, chỉ đáng tiếc cái bánh đó tôi làm lâu lắm mới được.]
Tô Tần an ủi ngược lại: [Không sao, tôi ăn rồi, rất ngon.]
Vu Tiểu Lạc: [Thật chứ? Nếu cậu muốn thì sau này tôi làm cho cậu ăn tiếp.]
Tô Tần cũng chẳng còn tâm trạng: [Nói sau đi.]
Vu Tiểu Lạc: [Ừ.]
Gửi xong tin nhắn cuối cùng, Vu Tiểu Lạc cau mày "tsk" một tiếng rồi tắt khung thoại của Tô Tần đi, y nhanh chóng lướt mấy tin tức chưa đọc, một nửa là mắng chửi người này người kia, nội dung cực kỳ dơ bẩn.
Thế mà Vu Tiểu Lạc mắt còn không thèm chớp, y xóa hết đống thô tục đó đi. Xóa xóa một hồi, ngón tay dừng lại đọc khung chat, trên đó viết ——
[Đừng tưởng rằng mày đến Thế Ninh thì tao không tìm được mày, mày chờ đấy.]
Đáy mắt y lóe lên tia bất an, cũng đã sắp đến cửa văn phòng, Vu Tiểu Lạc cất điện thoại vào trong túi, lần nữa khoác lên gương mặt tươi cười rồi bước vào.
"Thầy Vi, thầy tìm em ạ?"
Vi Quốc Học đặt bình giữ nhiệt xuống tiếp đón y: "Hôm qua mới phân lớp nên hơi nhiều việc, chưa thể quan tâm đến em, em đã làm quen với các bạn hết chưa?"
"Có vấn đề gì không?"
Vu Tiểu Lạc: "Quen hết rồi ạ, các bạn học đều đối xử với em rất tốt."
Vi Quốc Học chẳng biết tại sao mình lại "chó ngáp phải ruồi" được đề bạt làm chủ nhiệm lớp thực nghiệm, đối mặt với một đám tổ tông, hơi hơi đau đầu.
"Thích ứng được là tốt, tuần này có đại hội thể thao, em có đăng ký hạng mục nào không?"
Vu Tiểu Lạc: "Lớp trưởng bảo em chạy tiếp sức hỗn hợp."
Vi Quốc Học hết sức hài lòng, gật đầu cười: "Được rồi, không còn chuyện gì quan trọng đâu, em về đi."
Có giáo viên hỏi: "Học sinh mới chuyển tới đó hả?"
Vi Quốc Học: "Ừ, thi ở chỗ khác rồi chuyển tới đây, kết quả học tập tốt lắm."
Giáo viên kia lại hỏi: "Trông có vẻ hướng nội, nói chuyện nhỏ nhẹ thật đấy."
Hồ sơ học sinh trường Thế Ninh được bảo quản trong phòng giáo vụ, trừ học sinh cá biệt thích khoe khoang ra thì hoàn cảnh gia đình của học sinh các thầy cô giáo không biết rõ lắm.
Trường học làm như vậy cũng là vì muốn giáo viên có thể đối xử công bằng với từng học sinh, chỉ nhìn kết quả học tập chứ không để tâm cái khác.
Bên cạnh văn phòng có cầu thang lên tầng bảy, Vu Tiểu Lạc cố tình đi đường vòng xa hơn vì muốn lượn qua lớp 11.
Lúc ấy đang là thời gian nghỉ giữa giờ, trên hành lang toàn là người với người, đám học sinh tựa lên lan can hít thở với uống nước. Vu Tiểu Lạc liếc mắt đã thấy được Tô Tần cao nhất trong đám.
Y chủ động đi qua chào hỏi: "Hi."
Tô Tần mới bị Triều Dương cho ăn bơ, tâm tình khó chịu nên không muốn để tâm đến người khác. Huống chi gã với Vu Tiểu Lạc quen nhau chưa tới một ngày.
Vu Tiểu Lạc làm như không thấy ánh mắt lạnh tanh từ gã, tiếp tục tìm đề tài: "Cậu có đăng ký hạng mục nào trong đại hội thể thao không?"
Tô Tần hừ hừ hai tiếng: "Có mấy mục."
Vu Tiểu Lạc: "Vậy thì tôi đến cổ vũ cậu cố lên nhé?"
Tô Tần cảm thấy người này quá nhiệt tình, hơn nữa loại thân thiện này khiến hắn không được dễ chịu như Triều Dương, trái lại còn thấy hơi ép buộc.
Gã không nhịn nữa, nói thẳng: "Tôi với cậu không chung lớp."
Vu Tiểu Lạc cúi đầu: "Nhưng ở lớp tôi không có bạn bè mấy, chỉ quen mỗi cậu thôi."
Tô Tần trời sinh đã chịu thua với mấy người nho nhã như này, hơn nữa ban nãy ăn bánh của người ta nên giờ cũng có phần chột dạ, cuối cùng gã vẫn đồng ý.
"Thế tùy cậu."
Đại hội thể thao sắp tới, việc học phụ đạo của Triều Dương không được hẳn hoi như trước, cậu mới viết được một nửa mà tâm tư đã bay nhảy tung tăng: "Giải nhất chạy cự ly dài hai nghìn mét thì được cái gì?"
Đề tài này đã kết thúc từ một tiếng trước, Liêu Tinh Thần bất đắc dĩ đặt sách xuống dùng bút nhẹ nhàng gõ lên đầu cậu: "Vé vào suối nước nóng Vân Thành cốc, hai cái."
Liêu Tinh Thần nhìn hai mắt sáng rực của cậu, lại hỏi: "Cậu muốn đi à?"
Triều Dương gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Suối nước nóng Vân Thành cốc cách Thạch Giang hai giờ đi xe, là làng du lịch cao cấp những năm bấy giờ, Triều Dương trước đó mới chỉ đi tới đây một lần, sau đó suối nước nóng vì kinh doanh không ổn nên đã bỏ.
Nhưng sau đó cậu nghĩ lại, chạy cự ly dài hai nghìn mét có nhồi cho cậu thêm mấy trái tim thì cũng chịu, chớ nói là top 1.
Triều Dương thở dài: "Thôi để bao giờ tớ ăn vạ với bố mẹ đòi đi vậy."
Liêu Tinh Thần vốn dĩ không có ý định lấy cái danh top 1, nhưng khi nhìn Triều Dương như này hắn lại nghĩ đến lần đầu gặp gỡ ấy, hành quân lặng lẽ nhiều năm thắng bại không mong cầu lần này tiếp tục bị kích động.
Buổi chiều thứ sáu, học sinh lớp thực nghiệm được sắp xếp đến bệnh viện Tân Giang quan sát và học hỏi.
Liêu Tinh Thần không biết bao giờ mới về, Triều Dương cơm nước xong ở nhà phát ngốc, xuống lầu dưới học tập đã thành thói quen của cậu, ở trong phòng mình làm cậu không có hứng thú mở sách ra.
Dương Lân Han hiếm khi rảnh rỗi, biết cả nhà viện trưởng hôm nay bận bịu nên đã nấu thêm vài món ăn rồi bỏ vào hộp giữ ấm, sau đó đưa cho Triều Dương.
"Con mang cho Tinh Tinh này."
Triều Dương không vui, lắc đầu từ chối: "Không đi."
Triều Dương từ nhỏ đã sợ bác sĩ ở bệnh viện đa khoa, trong ấn tượng của cậu thì bác sĩ luôn luôn móc nối với hai chữ "lạnh lẽo", ánh sáng nhợt nhạt của đèn mổ, của dụng cụ chữa bệnh bằng inox, ngay cả giường bệnh cũng có cảm giác lành lạnh không có tình người.
Vì thế chỉ cần thấy người nào mặc áo blouse, đeo khẩu trang chỉ để lộ con mắt cũng đủ làm cậu hoảng sợ.
Mỗi lần xem bệnh, bác sĩ sẽ đặt ống nghe vào da thịt, vị trí ngực trái nơi trái tim đang đập bị cái lạnh của nó chạm vào khiến cậu run rẩy tứ chi.
Triều Dương không hề thích cảm giác này.
Câu chuyện cũng vì thế mà hôm sốt 39 độ hôn mê bất tỉnh, Triều Dương vẫn cố gắng bỏ ra ba phần lý trí lăn lộn từ chối nhất quyết không chịu đi bệnh viện.
Bây giờ để cậu tự mình đi vào cửa lớn ngay cạnh viện cũng là khiêu chiến độ chịu đựng của cậu lắm rồi.
Dương Hân Lan cảm giác mình nuôi một đứa nhỏ không có lương tâm.
"Ngày nào con cũng xuống nhà Tinh Tinh ăn trực uống trực, bảo con đưa người ta cơm có một lần mà con còn ra sức từ chối, con có biết thế nào là báo ơn không?"
"Hơn nữa bây giờ nhà người ta không có gì để ăn, con để nhà người ta nhịn đói luôn hả? Mất công Tinh Tinh còn giúp con học phụ đạo."
"Nếu mẹ mà là chủ nhiệm Trần thì mẹ sẽ chẳng muốn gặp con nữa."
Triều Dương: "....................."
Hiện tại đã là thời gian tan làm, phòng khám bệnh lớn rất ít người, chỉ có vài bác sĩ trực ban ở lại.
Triều Dương ngửi không quen mùi thuốc sát trùng, cậu bịt mũi đi nhanh qua đại sảng phòng khám, lao thẳng về sân bộ phía sau.
Phòng khám yên tĩnh bao nhiêu thì khu nội trú lại náo nhiệt bấy nhiêu, bây giờ cũng là thời gian người nhà đến thăm bệnh nhân, lối ra vào không thiếu người đi kẻ lại, không phải bệnh nhân thì là người nhà bệnh nhân.
Triều Dương lấy thẻ người nhà rồi đi vào trong thang máy nhân viên lên thẳng đến khoa phẫu thuật thần kinh, cậu nhìn bảng hướng dẫn tìm tới văn phòng của Trần Hoa: "Dì Hoa, mẹ cháu bảo cháu mang cơm tới ạ."
Trần Hoa thấy cậu cầm ba hộp cơm thì nhận lấy hai cái: "Của chú Liêu thì cứ để dì cầm, chú ấy còn đang làm phẫu thuật dưới tầng, cái kia của Tinh Tinh hả?"
Triều Dương gật đầu.
Triều Dương khen cậu ngoan: "Lớp bọn nhỏ chắc đang ở phòng thí nghiệm tầng cao nhất, con đi đến cuối đường rồi vào thang máy sẽ thấy."
Phòng thí nghiệm thuộc khu vực quan trọng của bệnh viện Tân Giang, người bình thường không được tùy ý ra vào, Triều Dương mới đi đến cửa đã bị bảo vệ ngăn lại: "Học sinh? Cháu có việc gì à?"
Triều Dương giơ bảng tên cho ông xem, "Cháu tới đưa cơm."
Bảo vệ mở cửa cho cậu vào: "Đưa cơm cho người nhà hả? Cháu chỉ được ngồi trong phòng nghỉ chờ thôi, đừng đi lại lung tung."
Triều Dương muốn giải thích không phải người nhà nhưng cậu cảm thấy không cần phải làm vậy.
Phòng nghỉ có một cái cửa thủy tinh rất lớn, vừa vặn hướng thẳng vào phòng nuôi cấy, mới vừa bước vào đã thấy một đám học sinh Thế Ninh mặc áo blouse đang đứng bên trong cúi đầu mân mê dụng cụ thí nghiệm.
Nói cũng lạ, rõ ràng nhìn mấy người đeo khẩu trang Triều Dương không biết ai với ai, cho dù kiểu tóc có khác nhau thì cậu cũng rất khó để phân biệt người này người kia.
Nhưng giờ phút này, cậu liếc mắt đã tìm được Liêu Tinh Thần.
Người nọ cũng khoác trên mình áo blouse như bao người khác, nghiêm túc im lặng, đèn dùng cho giải phẫu lành lạnh chiếu vào người còn tăng thêm phần lãnh đạm xa cách người bên ngoài.
Thế mà Triều Dương vẫn cứ cảm thấy hắn với đám người kia không giống nhau.
Trên bàn thí nghiệm toàn là dụng cụ thủy tinh, Liêu Tinh Thần một mình đứng bên rìa đám người, chuyên tâm loay hoay với đống thuốc thử và pipet nhỏ giọt [1], trong mắt hiện ra tia chăm chú hiếm gặp.
[1] Thuốc thử: là các chất hóa học tinh khiết vô cơ hoặc hữu cơ dùng để gây phản ứng với một chất cần thử nghiệm trong các phòng thí nghiệm hóa học hoặc cơ sở có liên quan đến hoá học (nông nghiệp, y học...). Pipet nhỏ giọt: là một dụng cụ phòng thí nghiệm thông dụng dùng để hút và phân phối một lượng chất lỏng từ nơi này sang nơi khác. (Bên dưới là hình minh hoạ pipet nhỏ giọt nhựa 3ml có vạch chia.)Khẩu trang che nửa khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra đuôi lông mày nội liễm không hề phô trương, con ngươi đen nhánh tựa như có ngàn vì sao bên trong.
Triều Dương nhìn đến xuất thần, ánh mắt lát sau mới thu lại, cuối cùng dừng ở đôi tay cầm ống nghiệm của Liêu Tinh Thần, cậu bỗng dưng muốn biết nếu như lòng bàn tay mình nắm chặt những ngón tay ấy sẽ có nhiệt độ ra sao?
Lạnh lẽo hay là nóng bỏng?
Khi sờ lên người thì sẽ cảm nhận được xúc giác thế nào?
Tâm tư ngày càng kỳ quái, Triều Dương nhanh chóng phanh xe hoàn hồn, mặt bắt đầu nóng lên đỏ rực.
Cậu cảm thấy khoảng thời gian này mình cứ là lạ kiểu gì, đầu óc toàn là mấy thứ không đâu! Chẳng bình thường chút nào!
Mãi mới chờ được đến lúc thí nghiệm kết thúc, Liêu Tinh Thần xoa vai đi ra cửa liếc mắt đã nhìn thấy Triều Dương trong phòng nghỉ, tay cậu cầm theo hộp cơm, trông như bé ngoan ngồi yên trên ghế - ngốc nghếch.
"Nghĩ gì thế?"
Liêu Tinh Thần đi tới cạnh cậu vỗ tay cái bộp, mùi nước khử trùng trên tay vẫn chưa hết.
Triều Dương giật mình một cái, không biết là mình bị mùi hương kia hay âm thanh của Liêu Tinh Thần dọa sợ, cậu đẩy hộp cơm qua: "Mẹ tớ bảo tớ mang cơm cho cậu."
Liêu Tinh Thần dịu dàng xoa xoa đầu cậu, cười nói: "Cảm ơn."
Hai người sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm, bảo vệ nhận ra Liêu Tinh Thần còn thấy trong tay hắn cầm hộp cơm, hiếm lạ nói: "Cháu có cả em trai à?"
Liêu Tinh Thần không hiểu gì: "Hả?"
Bảo an nhìn về phía Triều Dương: "Cậu học sinh này nói là đưa cơm cho người nhà, chú còn tưởng là cho vị chủ nhiệm khoa nào chứ."
Người này sao có thể nói bậy như vậy, Triều Dương ngẩng đầu trừng chú, hai tai đỏ ửng: "Cháu nói là đưa cho người nhà lúc nào!"
"Cháu là hàng xóm lầu trên của cậu ấy, hàng xóm với nhau không thể yêu mến nhau sao?"
Bảo vệ vội vàng xin lỗi.
Liêu Tinh Thần đẩy cậu bạn hàng xóm lầu trên của mình vào thang máy, trong lòng lén lút nghĩ một ngày nào đó biến người này thành người nhà của mình.
Danh chính ngôn thuận, không ai có thể cướp đi của hắn.
...............
Thời tiết Thạch Giang mấy ngày trong xanh, hôm tổ chức hội thao mặt trời chói chang chiếu thẳng xuống mặt đất, còn chưa tới tám giờ còi trong sân thể chất đã inh ỏi hơn nửa tiếng.
Thời gian vận động viên chính thức ra trận là chín rưỡi, loa phát âm nhạc uỳnh uỳnh, chẳng biết là thành viên nào bật radio gan lớn dám nhét bài
vào trong list nhạc.
Tuy rằng đại hội thao thể thao cấp hai với cấp ba không cùng một ngày nhưng khán đài thiếu chỗ ngồi trầm trọng, có học sinh còn lấy ghế từ trong lớp ra sân ngồi, Triều Dương đi theo nhóm người cảm giác như mình quay lại hồi nhỏ, lúc bê ghế ra cửa thôn xem xuân vãn.
Thế Ninh có một sân bóng lá rất lớn, nơi đó chủ yếu để tiến hành hạng mục điền kinh, sau khi ngày hội thể thao kết thúc thì sẽ tổ chức thêm một trận bóng rổ, không chia lớp.
Các ngày hội thể thao trước đây Tô Tần đều ra quán net ngồi, vì lẽ đó mà hôm nay cũng là lần đầu tiên Triều Dương tham gia, cậu đăng ký hai hạng mục, một là tiếp sức hỗn hợp 4x200 và chạy 400 mét.
Sức chịu đựng của cậu không tốt nhưng sức bật khá mạnh, chỉ thích hợp tham gia mấy hạng mục chạy nước rút kiểu này.
Những hạng mục thi đấu tiết tấu nhanh được xếp dồn trong buổi sáng, Triều Dương vận động làm nóng người xong thì đi tìm nơi ký tên sau đó ngồi bên cạnh chờ điểm danh.
Phía sau chỗ điểm danh là một lán che nắng tạm thời, có đủ thứ từ đồ ăn nhẹ, đồ ăn nhanh đến trà và đồ uống, Triều Dương thậm chí còn thấy được cả biển hiệu Starbucks và McDonald"s
Một số giáo viên ngồi trong lán điểm danh nói chuyện phiếm.
"Hội học sinh năm nay giỏi thật, kéo được bao nhiêu nhà tài trợ."
"Hội trưởng là Liêu Tinh Thần lớp 11 phải không? Nghe nói là em ấy đi đàm phán hết."
"Còn nhỏ mà giỏi ghê, tuổi trẻ tài cao có khác."
Triều Dương không hiểu kéo tài trợ là gì nhưng cậu thấy có người khen gợi Liêu Tinh Thần thì rất hài lòng, bỗng nhiên thấy nhớ người ta.
Để tổ chức hoạt động tập thể lớn như này thì hội học sinh phải làm việc rất vất vả, vừa phải phân công người nào tình nguyện duy trì trật tự trường học, còn phải thương lượng hẳn hoi với thương gia tới chơi.
Vì thế Liêu Tinh Thần từ sớm đã tới trường, Triều Dương đi muộn hơn một tiếng đành phải ngồi xe bus.
Đại khái là ngày ngày đi ké xe Liêu Tinh Thần đã thành thói, Triều Dương ngồi một mình trên xe bus mà tâm trạng lơ lãng, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Vòng chạy 400m sắp bắt đầu, Triều Dương liên tục gửi mấy tin nhắn nói mình sắp thi đấu rồi mà đối phương cũng không về.
Biết rõ hội trưởng hội học sinh bấy giờ không thể phân thân ra làm việc nên cậu cũng không mong chờ Liêu Tinh Thần nhất định phải tới xem mình thi đấu.
Nhưng Triều Dương vẫn cảm thấy hơi hụt hẫng.
Liêu Tinh Thần hôm nay hiếm khi mới mặc lên mình bộ đồ thể thao màu đen, vì màu sắc đối nghịch nên làn da hắn trông trắng hơn nhiều, mái tóc hơi dài được hắn tùy ý buộc lên thành đuôi ngựa, trên mặt đeo thêm gọng kính màu đen lộ ra vẻ văn nhã pha chút dã tính ngang ngược.
Vài thành viên trong hội học sinh lần đầu thấy hắn mặc bộ đồ này, mấy cô gái mê tít mắt, trong đầu không hẹn mà tự nảy ra mấy chữ: văn nhã bại hoại [2].
[2] Gốc: tư văn bại loại – là ngôn ngữ mạng, mô tả những người nhìn vẻ ngoài thông thái hiền lành nhưng thực chất lại cực kỳ hư hỏng. Trong mắt fans thì từ này có thể hiểu là "bề ngoài hiền lành nhưng bên trong đen tối" đặc biệt là mấy anh đeo kính cảm giác như thuốc mê hình người.)
Liêu Tinh Thần giơ đồng hồ lên nhìn, hắn bàn giao xong chuyện quan trọng cuối cùng cho người khác rồi chạy đi.
Triều Dương bật chế độ im lặng trên điện thoại rồi đưa cho Từ Lỗi cầm, sau đó mới đứng lên đường chạy.
Không hổ danh là học sinh có nhân duyên tốt nhất Thế Ninh, trừ mấy bạn học chung lớp ra thì còn có mấy người từ lớp khác dũng cảm tới cổ vũ Triều Dương. Lớp thực nghiệm tới gần như đủ cả, nhìn đi nhìn lại toàn mấy gương mặt quen thuộc.
Nhưng trong biển người mênh mông ấy lại không có Liêu Tinh Thần. Khoảng không cô độc trong lòng ngày một lớn.
Từ Lỗi đứng trước đoàn người gào to: "Dương Dương giỏi nhất, Dương Dương siêu phàm, Dương Dương cố lên! Xông lên!"
Cảm xúc mất mát lập tức bị mấy câu nói cố lên này xua tan, Triều Dương rùng mình, trên người nổi toàn da gà, tức giận giơ ngón giữa dùng vẻ mặt mắng người: câm miệng.
Tiếng còi sẵn sàng vang lên, Triều Dương ngồi xổm xuống làm ra tư thế chuẩn bị chạy, tiếng súng đoàng một tiếng cậu đã lao về phía trước.
Tiếng gió cùng với tiếng reo hò phóng qua bên tai, thiếu niên nghiến chặt hàm răng chạy trên đường băng trông như kỵ mã tuyệt trần.
400m không dài, chạy hơn một phút từ lúc xuất phát bấy giờ đã thấy đích, Triều Dương điều chỉnh hô hấp định bước lên phía trước, cậu thoáng nhìn được hình bóng quen thuộc bên ngoài vạch đỏ.
Adrenalin trong cơ thể lập tức vọt đến mức cao nhất, gió vù vù bên tai cũng nóng dần lên, Triều Dương bị ánh mặt trời chói chang chiếu tới độ phải nheo mắt lại.
Thậm chí cậu còn sinh ra ảo giác, phần cuối của đường băng này không phải là vạch đích mà là người nào đó.
Lúc Liêu Tinh Thần chạy tới sân thể dục thì xung quanh được chạy đã bị mấy tầng học sinh vây kín, chỉ có vị trí đích là trống không.
Tay hắn cầm theo chai nước tăng lực, đứng ở bên ngoài đám người.
Mới đầu, Liêu Tinh Thần cho rằng đây không phải vị trí tốt nhất để quan sát thế nên mới không có ai chiếm.
Nhưng sau khi thấy Triều Dương chiếm thế thượng phong, trên mặt mang theo nụ cười lóa mắt chạy tới phía mình Liêu Tinh Thần mới phát hiện nơi này là vị trí đặc biệt của riêng hắn.
Triều Dương là người đầu tiên lướt qua vạch đích, cậu điên cuồng chạy tới trước mặt Liêu Tinh Thần xong mới dừng lại, hai gò má ửng hồng.
Vẻ mặt với giọng điệu giống như đang tranh công: "Sao sao, tớ giỏi không?"
Liêu Tinh Thần đưa nước tăng lực cho cậu, âm thanh nuông chiều: "Giỏi lắm."
Triều Dương nhận lấy uống một hơi hết nửa bình, dòng nước lạnh lẽo thấm vào trong tim gan, nhiệt độ ban nãy chạy bộ đã tiêu tan không ít.
Khi ngẩng đầu lên cậu mới để ý người trước mặt đang mặc đồ thể thao.
Đồng phục Thế Ninh là tay áo lỡ, Liêu Tinh Thần thân là hội trưởng hội học sinh, lên trường bảy hôm thì cả bảy hôm hắn phải mặc đồng phục, quần áo bình thường ở nhà cũng là kiểu rộng thùng thình.
Đây là lần đầu Triều Dương thấy hắn mặc đồ lộ khuỷu tay.
Ống tay áo kiểu thể thao ngắn hơn nhiều so với đồng phục học sinh, bắp thịt trên cánh tay Liêu Tinh Thần lộ hết ra, từng đường cong như đang muốn nói rằng hắn rất mạnh mẽ, không hề yếu ớt.
Triều Dương dời ánh mắt, uống nốt số nước còn lại, hỏi: "Các cậu hôm nay không cần mặc đồng phục hả?"
Liêu Tinh Thần lúc này mới nói cho cậu biết: "Hôm nay tôi cũng thi đấu."
Triều Dương không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ của vị cán bộ kì cựu này trên sân bóng: "Nhảy xa à?"
Liêu Tinh Thần nói ra tên ba hạng mục.
Triều Dương nghe xong suýt sặc: "Lớp các cậu hết người rồi chắc? Điên rồi mới cho cậu tham gia chạy hai nghìn mét???"
Còn có cái gì nữa? Chạy vượt rào? Nhảy cao?
Trời ơi, đây khác gì dồn cán bộ kỳ cựu vào đường chết?
Triều Dương tức giận tuốt ống tay áo: "Người phụ trách thể dục lớp cậu là ai? Là Lão Tống hay Phương Chân? Đi đi đi, tớ đến mắng cho trận."
Liêu Tinh Thần thở dài không biết nên khóc hay cười, hắn chỉ có thể tự trách mình từ trước giới giờ giấu quá kỹ: "Là tôi chủ động đăng ký."
Triều Dương nuốt xuống câu chửi người: "Kể cả là hy sinh cho lớp cũng không nên như thế, thôi đi, quan trọng là có tham gia chứ giải thưởng thì không cần để tâm. Cậu đừng để bị thương nhé."
Chưa nói được hai câu thì người bên hội học sinh đã vội vàng tìm tới nói người phụ trách bên kia không thấy hòm vật liệu.
Liêu Tinh Thần gật đầu tỏ vẻ đã biết, trước khi rời đi nói nốt với Triều Dương: "Lát nữa nhớ tới xem tôi thi đấu."
Triều Dương thầm nhủ, phí lời, cậu không những muốn đi xem người này thi đấu mà còn muốn tới để bảo vệ, miễn để vị hàng xóm dưới lầu này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau hạng mục chạy cự ly ngắn thì đến chạy nam nữ tiếp sức hỗn hợp.
Từng chủ nhiệm lớp gân cổ họng cổ vũ tinh thần cho nhóm dũng sĩ đi thi đấu: "Lát nữa dùng toàn lực chạy, hiểu không?!"
Chỉ có Vi Quốc Học tâm lặng như nước: "Tham gia là được rồi, chạy cuối cũng chẳng sao.... Tâm trạng ổn định là trên hết."
Một cô gái rất nôn nóng: "Thầy ơi chạy xong em về lớp được không, em còn rất nhiều bài tập."
Vi Quốc Học: "Được được."
Chu Khải đi tới vỗ vai ông: "Dẫn dắt lớp thực nghiệm áp lực lớn lắm nhỉ?"
Vi Quốc Học lau mồ hôi, thừa nhận: "Lớn."
[27/09/2022]
Editor có lời muốn nói:
Bản raw chương này tận 9k chữ, vậy nên nhóm mình sẽ tách ra làm 2 chương để tiện cho việc beta nhé!