Edit: Kidoisme Ba năm nhà trẻ lướt qua nhanh chóng, ba đứa trẻ dần dần trưởng thành.
Lâm Mộc Ti càng ngày càng tự luyến, là cái đồ không biết xấu hổ.
Trình Dư Dữ càng ngày càng nóng tính, kiêu ngạo không cho ai gọi nhóc là Trình Ngọc Ngọc.
Trần Phong.... càng ngày càng bình tĩnh, càng ngày càng giỏi giang. Tất cả là nhờ phúc đức của hai người bên trên.
Lên tiểu học, Trần Phong luyện ra được sức mạnh hồng hoang từ thời nhà trẻ, thành công giật được chức lớp trưởng, mang vinh quang về cho gia đình dòng họ.
Trong lớp có tổng cộng 30 học sinh, mười bốn nữ mười sáu nam. Cô giáo quyết định xếp chỗ nam ngồi với nam, nữ ngồi với nữ nhưng không đủ sĩ số, cần phải có hai bạn học nam lẻ ra ngồi cạnh nhau.
Không có học sinh nam nào từ chối cơ hội ngồi cùng học sinh nữ.
Trừ Trần Phong.
Năm đó Trần Phong mới làm lớp trưởng, muốn làm gương tốt cho mọi người, thế là xung phong lựa chọn ngồi cạnh bạn học nam.
Kéo luôn Trình Dư Dữ đang cười ngây ngô về ổ.
Tuy Trình Dư Dữ rất thích ngồi cạnh Trần Phong, cậu là fans ruột của hắn, là cái đuôi nhỏ lúc nào cũng vung vẩy đi theo sau hắn nhưng nhìn bạn nam nào cũng ngồi cạnh con gái, chỉ có mình cậu lẻ ra ngoài, Trình Dư Dữ không vui, cụp đuôi nằm ườn ra bàn.
Trần Phong cảm thấy lý do chính khiến Trần Dư Dữ buồn đại loại là bởi vì cậu không muốn học toán cho nên hắn rất có trách nhiệm đi mua cho cậu cây kẹo mυ"ŧ loại ngon nhất.
Năm lớp hai, Trình Dư Dữ trộm nói với Trần Phong: "Tớ cảm thấy lớp phó học tập Hiểu Hiểu trước mặt là bạn gái xinh nhất trong lớp!"
Trần Phong nghe xong gật đầu, giờ ra chơi hắn nói thẳng cho giáo viên và phụ huynh, tất cả những hành vi yêu sớm đều phải bị ngăn chặn, Trần Phong vui vẻ nghĩ.
Tuy nhiên Trình Dư Dữ rất khó chịu! Không một điều gì có thể ngăn được sức mạnh của tình yêu. Cậu đứng dậy gào lên: "Trình Ngọc Ngọc và Hiểu Hiểu, nghe tên đã biết trời sinh một đôi!"
Trần Phong trầm mặc, rầu rĩ nói: "Tớ sẽ đổi tên."
Trình Dư Dữ: "?"
Trần Phong: "Đổi thành Trần Phong Phong."
Trình Dư Dữ nghiến răng nghiến lợi bùng nổ: "Cậu không được tranh Hiểu Hiểu với tớ!!!"
Trần Phong: ".................."
Mặc kệ ra sao, nhờ sự quản thúc của má già Trần Phong, sáu năm tiểu học Trình Dư Dữ chưa từng ngồi cạnh các bạn nữ lần nào, thậm chí tình yêu mới nhú của cậu đều bị hắn vặt hết.
Lên cấp hai, tuy Trần Phong vẫn làm lớp trưởng nhưng hắn không quản được Trình Dư Dữ!
Mười hai năm cuộc đời của công chúa nhỏ lần đầu thoát khỏi ma trảo của Trần Phong, thành công được ngồi cạnh một bạn nữ xinh xắn. Con Trần Phong, haha, hắn vẫn phải ngồi cạnh học sinh nam.
Tục ngữ có câu 'không yêu sớm với bạn cùng bàn thì không phải bạn cùng bàn tốt'.
Trình Dư Dữ không chờ được, tưởng tượng ra cảnh mình và bạn cùng bàn yêu sớm.
Nhưng chưa đợi cậu kịp làm gì, chủ nhiệm lớp đã đổi chỗ ngồi. Quy tắc đổi chỗ là vị trí số một từ trên đếm xuống và vị trí số một từ dưới đếm lên ngồi cùng nhau. Suy ra Trần Phong lần nữa ngồi cạnh Trình Dư Dữ.
Sau ba năm cấp hai, mặc cho chỗ ngồi của mọi người có thay đổi ra làm sao, Trình Dư Dữ và Trần Phong mãi là bạn cùng bàn.
Ba năm liền Trần Phong đều xếp số 1 từ trên xuống.
Ba năm liền Trình Dư Dữ đều xếp số 1 từ dưới lên.
Lên cấp ba, Trình Dư Dữ biết mấy môn văn hóa của cậu không có cách nào thi đại học. Thế là cậu quyết định từ bỏ, chuyển hướng sang học mỹ thuật.
Trình Dư Dữ ngồi cạnh Trần Phong mười mấy năm, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi hắn — Trình Dư Dữ học khoa nghệ thuật, Trần Phong học khoa tự nhiên.
Thế nên dù có muốn bọn họ cũng không thể nào ngồi cùng bàn.
Khoa văn nghệ có nhiều con gái, một lớp ba mươi lăm người thì hai mươi người là nữ. Trình Dư Dữ ngồi cạnh một bạn gái, cậu rất vui vẻ.
Đang lúc Trình Dư Dữ tưởng cậu có thể bắt đầu được đoạn tình yêu oanh liệt thì không biết từ đâu truyền ra tin Trình Dư Dữ mới mười bốn tuổi.
Nữ sinh cấp ba rất chuộng loại nam sinh vừa lịch sự vừa dịu dàng lại đáng tin cậy như Trần Phong. Trình Dư Dữ học dốt, cho nên khi tuổi thật của cậu lộ ra đã hoàn toàn bị loại khỏi thị trường yêu sớm, không có ai ngó ngàng tới.
Anh em tốt của cậu đều coi cậu thành bạn nhỏ.
Chị em tốt của cậu đều thích Trần Phong.
Tuyệt vọng hơn, bạn nữ ngồi cùng bạn cậu cũng yêu thầm hắn.
Trình Dư Dữ đã chết.
Ba năm cấp ba, Trình Dư Dữ nhẫn nhục sống dưới bóng ma của Trần Phong, lấy hận thù làm sức mạnh cuối cùng cũng thi đỗ khoa mỹ thuật của trường đại học lớn nhất tỉnh.
Lâm Mộc Ti và Trần Phong cũng đỗ trường này.
Trần Phong học y, Lâm Mộc Ti học luật.
Cuộc đời mười bảy năm của cậu không biết từ giây phút nào đột nhiên rất ghét Trần Phong.
Khi còn nhỏ Trình Ngọc Ngọc đã từng đánh nhau gãy cả răng để bảo vệ Trần Phong Phong, lúc lớn lên Trình Dư Dữ chán quá không có gì làm sẽ đi cà khịa hắn.
Nói thật, bản thân Trình Dư Dữ cũng không biết tại sao cậu lại ghét hắn.
Chắc là ghét hắn thanh cao, ghét hắn tài giỏi, ghét hắn kiêu ngạo...
Hoặc đơn giản ghét hắn giả vờ dịu dàng, giả vờ đứng đắn, giả vờ lịch thiệp.
Nói chung không quan trọng.
"Quan trọng là Trình Dư Dữ tôi thề không đội trời chung với con chó Trần Phong Phong!"
Trình Dư Dữ ngồi trong quán ăn sáng, căm phẫn kể lể với Tiền Nhất Bảo tình huống đáng thương của mình.
Tiền Nhất Bảo là bạn cùng phòng (cũ) của cậu, thanh niên này lớn lên vừa trắng vừa mập nhìn vô cùng thoải mái.
Tiền Nhất Bảo ngồi đối diện Trình Dư Dữ gặm hamburger, thỉnh thoảng gật đầu vài cái tỏ vẻ mình có nghe.
Trình Dư Dữ mắng lên mắng xuống, mắng đến khi Tiết Nhất bảo ăn hết một cái hamburger mới thấy hơi khát nước, vội vàng uống ngụm sữa đậu nành cho thông cổ họng.
Tiền Nhất Bảo lau miệng nói: "Để tôi tóm tắt lại cho dễ hiểu nhé, tức là hôm qua cậu uống nhiều quá, Trần Phong đưa cậu về nhà còn giúp cậu giặt quần áo sạch sẽ. Cậu thì khác, sáng sớm tinh mơ đã đá hắn xuống giường, hận không thể đào cho hắn cái hố rồi lấp lại có đúng không?"
Trình Dư Dữ cảm thấy cậu ta nói như đấm vào tai, tuy nhiên không sai chỗ nào vậy nên đành phải gật đầu.
Tiền Nhất Bảo đứng trên lập trường Trình Dư Dữ là thằng thần kinh, còn Trần Phong là thanh niên tốt đẹp thời đại mới tiếp tục phân tích: "Sau đó Trần Phong bảo cậu hôm qua cậu uống say phè phỡn rồi sàm sỡ hắn, bắt cậu phụ trách?
Trình Dư Dữ bị đấm vào tai lần thứ hai, muốn cãi cũng không cãi được, tiếp tục gật đầu đồng ý.
Lông mày Tiền Nhất Bảo giật giật, cậu ta hoàn toàn không tưởng tượng được đây lại là lời vàng lời ngọc Trần Phong nói ra, kết luận: "Cậu chỉ vì một lần say rượu mà bán mình đi?"
Trình Dư Dữ đen mặt gật đầu.
Đúng vậy, cậu đã bán mình, uống hai chai rượu, tỉnh lại thành bạn trai Trần Phong.
"Trình Dư Dữ." Tiền Nhất Bảo híp mắt ngó thằng ngu trước mặt, nghiêm túc nói: "Đi bệnh viện kiểm tra não đi, khuyên thật."
Trình Dư Dữ không lùng tung lên đánh Tiền Nhất Bảo là bởi vì cậu muốn giữ lại bộ mặt xanh – sạch – đẹp cho thành phố chứ không phải cậu ta béo!
—-Chuyện này phải kể lại từ sáng nay. Trình Dư Dữ nghe được mấy câu chó điên của Trần Phong dám để lại cho cậu mỗi cái qυầи ɭóŧ thì rất giận, đang chuẩn bị đại chiến 3000 hiệp với hắn thì đột nhiên Trần Phong sủa: "Cậu tưởng tôi là thằng lưu manh lột quần cậu, ném cậu lên giường còn giành chăn với cậu?"
"Không phải à?" Trình Dư Dữ hùng dũng oai vệ gân cổ lên cãi, khí phách hiên ngang như con chim nhỏ, cái quần xì líp nổi bật trong gió.
Trần Phong cười cười thong thả bảo: "Không đâu, tôi đang giữ mặt mũi cho cậu mà thôi."
"Đêm qua, cậu -Trình Dư Dữ uống hai chai rượu xong điên lên chả khác gì con chó nhỏ."
"Cậu nói thì nói, cà khịa con chó làm gì, nó có lỗi với cậu chắc!"
Chỉ cần có thể đốp chát Trần Phong, Trình Dư Dữ không quan tâm mình và chó địa vị bên nào cao hơn!
Trần Phong bị nghẹn, cười lạnh: "Được, tôi xin lỗi. Đêm qua ngài đây uống say, về nhà một cái là lì lợm, la liếʍ ôm tôi mãi không chịu buông. Ngài nhớ ra chưa?"
Trình Dư Dữ rít gào: "Nói năng như đấm vào tai tôi ấy!"
"Không những thế, ngài còn tự cởϊ qυầи áo mình mời tôi ngủ, xin hỏi ngài có mất trí không?"
Trình Dư Dữ hùng hùng hổ hổ: "Tôi thèm vào!"
"Tôi không muốn cùng ngài ngủ, ngài ôm tôi khóc lóc, mắng tôi là giai đểu, kí ức của ngài ổn chứ?"
Trình Dư Dữ: "Cậu vốn là thằng giai đều!"
"Ngài còn âm mưu hôn tôi, vấy bẩn sự trong sạch của tôi."
Trình Dư Dữ: "Nói nhăng nói cuội!"
"Thậm chí ngài gân cổ tỏ tình với tôi, mồm không ngừng lải nhải yêu tôi."
Trình Dư Dữ: "Thích đcm cậu."
Tuy công chúa nhỏ vẫn phản bác nhưng khí thế hoàn toàn biến mất.
"Tôi muốn cậu phụ trách." Trần Phong bình tĩnh nhả một câu, Trình Dư Dữ ngu ngốc đứng tại chỗ.
Cậu vẫn cảm thấy mình như con chim nhỏ giận dữ, bên ngoài là chim nhỏ, bên trong là nội tạng heo.
Trình Dư Dữ trầm mặc tự hỏi chính chính xác trong lời nói của hắn.
Mấy câu Trần Phong nói cậu không nhớ được việc nào hết.
Nhưng chó má là dù hắn có nói hươu nói vượn Trình Dư Dữ cũng không phát hiện ra, bởi lẽ khi cậu uống say rồi làm ra chuyện điên khùng, Trình Dư Dữ không biết!
Cực kỳ có lý!
Huống hồ, ngoài miệng Trình Dư Dữ hay chửi Trần Phong là cái thằng xấu người xấu cả giấc mơ, nhưng tận trong tim cậu vẫn luôn cảm thấy hắn ta thực sự rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp hơn cả con chim công Lâm Mộc Ti kia nhiều lần.
Uống say rồi ham mê sắc đẹp.... thực sự là chuyện Trình Dư Dữ có thể làm!
Còn nữa, người trước mặt cậu họ Trần tên Phong, bình thường luôn nghiêm trang lịch sự, tuy chỉ là chó mặt người nhưng không đến mức đem trinh tiết ra đùa giỡn...
Trình Dư Dữ càng nghĩ càng sợ, đôi mắt to tròn không ngừng chuyển động, hiển nhiên đã tin cái cớ trăm nghìn sơ hở của Trần Phong.
Ba mươi sáu kế, kế thứ ba mươi bảy: ném nồi.
Tuy nhiên Trần Phong là ai? Mười tám năm làm bạn, mười hai năm ngồi cùng bàn, lúc bé hôm nào cũng phải thay tã cho công chúa nhỏ, hắn dùng đầu gối cũng biết thằng ranh con này đang nghĩ gì.
Nhanh miệng đánh đòn phủ đầu: "Cậu định sủi hả đồ giai đểu?"
"Cậu mới là giai đểu, cả nhà cậu là giai đểu!" Trình Dư Dữ tức giận gào lên.
Ha ha, biết ngay.
Trần Phong cười thanh lịch: "Thế cậu muốn phụ trách với tôi thế nào?"
"Tôi sống không thẹn với đời mười chín năm đột nhiên bị cậu đạp hỏng, cậu lên kế hoạch nhanh lên rồi kể cho tôi nghe."
"Không thẹn thì chưa chắc đâu..." Trình Dư Dữ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nói không chừng mặt người dạ thú, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn."
"À, thế à." Trần Phong tức cười: "Giai đểu."
"Cậu mới là giai đểu!" Trình Dư Dữ không nhịn được châm ngòi: "Phụ trách thì phụ trách tôi sợ cậu chắc, nào nói đi, muốn tôi cho cậu đánh một trận không?"
"Trình Dư Dữ." Trần Phong tốt tính đến đâu thì cũng phải nổi giận: "Cậu là trẻ con mẫu giáo đấy à, hôm qua mười tám tuổi rồi, lớn rồi thì nên hành xử như người lớn, cậu biết người lớn chịu trách nhiệm như thế nào không?"
Trình Dư Dữ nghĩ thầm: Tôi không biết.
Tôi mới thành niên hôm qua.
So ra vẫn kém thằng trời đánh trước mặt.
"Như vậy đi." Trần Phong nghĩ nghĩ rồi làm như cố nén nước mắt vào trong chịu thiệt: "Cho cậu một cơ hội làm bạn trai tôi."
Tác giả có điều muốn nói: Mọi người đừng học tập Trần chó nhé, hắn là chó!
Đáng thương Trình Dư Dữ của chúng ta, khờ quá con ơi.
Hết chương 3