Chương 30: Anh sẽ trở thành cầm thú

Cô muốn nói cho anh biết tâm ý của mình, đã muốn nói cho anh biết từ rất lâu rồi, nhưng lại không có can đảm, không có cách. Chồng của cô thật sự rất có khí chất, khí chất của anh vẫn luôn chế trụ cô, khiến cô không dám dở trò xấu với anh, mặc dù cô thật sự có rất nhiều ý nghĩ xấu xa với anh.

Nhưng bây giờ, có lẽ là do uống rượu đến váng đầu hồ đồ, dường như cũng không tôn kính theo bản năng như ngày thường với anh nữa, nguyện vọng muốn thổ lộ, muốn giở trò xấu với anh càng trở nên mãnh liệt, mặc dù vậy, nhịp tim vẫn đập rất nhanh, nhưng lý trí đã không còn ngăn cô lại nữa.

Cô cúi đầu, dựa trán trên vai anh, si mê cười nói: “Trạch Duyên, anh biết không, em rất thích anh.”

“Ừm?” Anh dùng tay nâng cằm Lâm Thanh Thanh lên, để cô nhìn thẳng mình: “Em nói gì?”

Lâm Thanh Thanh thấy sắc mặt anh còn nghiêm túc hơn so với vừa rồi, ánh mắt cũng sắc bén như nhìn xuyên thấu lòng người, cho dù uống đến mơ mơ màng màng, nhưng cô vẫn bị anh làm chấn động. Lâm Thanh Thanh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nói: “Em nói, em thích anh Trạch Duyên.”

Sao vậy? Cô không thể thích anh sao? Tại sao lại dùng ánh mắt này nhìn cô?

Dịch Trạch Duyên rõ ràng nhận ra ánh mắt cô nhìn mình không bình thường, mắt anh nhìn lướt qua bàn ăn, rượu này có tác dụng lớn vậy sao? Cô cũng uống không ít.

“Em say sao?”

Lâm Thanh Thanh lập tức lắc đầu, làm biểu cảm nghiêm túc hơn một chút, cố gắng để ánh mắt không tan rã. Cô nhìn anh chằm chằm, vô cùng chân thành nói: “Em nói đều là thật.”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Thật, cô nói những lời cô nói đều là thật, cô nói Dịch Trạch Duyên em thích anh.

Dù chỉ là lời của người say… dù chỉ là lời của người say…

Dịch Trạch Duyên cảm thấy tám kỳ quan thế giới đã biến thành chín: Kim tự tháp Ai Cập, vườn treo Babylon, miếu thần Artemis, tượng thần Olympus Zeus, lăng mộ Mausolus, tượng thần Mặt trời, hải đăng Alexander, lăng mộ Tần Thủy Hoàng và các Tượng Binh Mã.

Hiện giờ hẳn là thêm một cái, Lâm Thanh Thanh nói cô thích Dịch Trạch Duyên.

Lòng tràn ngập vui sướиɠ, kích động đến nỗi tay chân run lên, nhưng anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, sau đó cười một tiếng, hời hợt hỏi ngược lại một câu: “Thật sao?”

Lâm Thanh Thanh vô cùng chắc chắn gật đầu.

“Bắt đầu từ lúc nào?”

Dịch Trạch Duyên cố nén cười và kích động. Có trời mới biết, anh phải tốn bao nhiêu sức mới khiến mình bình tĩnh hỏi câu này như vậy, thế nhưng nhịn không triệt để, âm cuối vẫn hơi run lên, nhưng hình như cô không nhận ra, nghiêng đầu chăm chú nghĩ ngợi, không biết nghĩ tới điều gì, cô cười lên khanh khách, nụ cười nhìn có chút xấu xa.

“Lúc ở Kỳ Châu, anh cầm súng bắn bóng, khi đó em cảm thấy anh rất có mị lực, từ lúc đó liền có ý nghĩ muốn tới gần anh.”

Cũng không biết có phải do rượu không, cô không còn cảm thấy xấu hổ khi nói nữa, đúng là cô đã thích anh vào lúc đó, cô muốn nói ra hết, đem tất cả lời muốn nói nói ra với anh.

Dịch Trạch Duyên lại rơi vào trầm tư, thì ra nhìn anh bắn súng liền thích anh sao? Sớm biết vậy, lúc trước đã đứng trước mặt cô bắn vài phát súng (Tác giả: Hả? Sao có cảm giác chỗ nào là lạ?), cũng tính về sau sẽ làm đi làm lại như vậy.

“Vậy còn anh, Trạch Duyên?”

“Ừm?”

Dịch Trạch Duyên còn đang bối rối, hoa mắt choáng váng, nhất thời chưa kịp phản ứng.

“Anh thích em không?”

Cô rất kinh ngạc, không ngờ mình lại hỏi câu này. Mặc dù biết anh đối tốt với cô như vậy, nhất định trong lòng cũng có cô, nhưng cô muốn nghe chính miệng anh nói ra, với lại anh cũng chưa từng nói thích cô, trong lòng hiếu kỳ muốn chết nhưng lại không dám hỏi.

Nhưng mà đã hỏi rồi.

Dịch Trạch Duyên, anh thích em không?

Cho dù đầu óc mơ mơ màng màng, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật, khẩn trương, trái tim đập phanh phanh như sắp nhảy ra khỏi nồng ngực.

Cô nhìn thấy khóe miệng anh hơi cong, nhẹ nhàng cười lên, đáy mắt tràn ngập ôn nhu.

“Anh thích em.” Anh nói.

“…”

“Anh thể hiện rõ như vậy mà em không nhìn ra?”

“Hả?”

Cô cảm giác đầu mình choáng váng rồi, bởi vì câu nói thích kia của anh, cô không biết nên biểu lộ như thế nào, vẻ mặt mông lung nhìn anh, liền thấy Dịch Trạch Duyên cười với cô: “Không phải anh đối với ai cũng tốt như vậy.”

“…” Lâm Thanh Thanh cảm thấy mặt nóng bỏng đến kinh người, không được không được, không thể để anh nhìn thấy. Cô vội vàng dùng tay xoa xoa: “Em nghĩ rằng, bởi vì em là mẹ Tiểu Uyên nên anh mới đối xử tốt với em.”

“Em nghĩ ngược rồi. Không phải vì em là mẹ Tiểu Uyên nên anh mới đối tốt với em, hẳn là vì Tiểu Uyên do em sinh ra nên anh mới yêu thương nó.”

“…”

Có thể coi đây là một câu tỏ tình khác không? Má ơi, thật là… thật là muốn mạng người ta mà.

Lâm Thanh Thanh có cảm giác thân thể mình mềm nhũn, chắc chắn không phải là do uống rượu, tuyệt đối không phải! Cô dứt khoát dựa cả người vào người anh. Cô thích anh, anh cũng thích cô, Lâm Thanh Thanh kích động khó nhịn, nhịn không được lại cười khẽ.

Hai tay cô đặt trên cổ anh. Lâm Thanh Thanh cảm thấy tim mình mê loạn, cơ thể cũng mê loạn. Cô kiễng chân lên hôn cằm anh, hôn một đường đến bên tai, dừng lại ở đó, hỏi anh: “Trạch Duyên, lần đầu tiên của chúng là như thế nào?”

Cả người Dịch Trạch Duyên cứng đờ không còn ra hình thù gì, cũng không dám động đậy, vừa nghe thấy câu hỏi này, anh liền hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy ngọn lửa nơi nào đó bốc cháy.

“Vì sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”

Giọng điệu của anh đã thay đổi, nhưng tất nhiên cô không nghe được, lý trí không biết đã sớm mất đi từ lúc nào, hiện giờ trong đầu cô chỉ còn nóng bừng mơ hồ và khát vọng đến cực hạn, cho nên không biết rằng câu nói này xấu hổ nhường nào.

Cô nói: “Em quên mất, anh nói cho em được không?”

Nói cho cô lần đầu tiên là như thế nào?

Hai tay Dịch Trạch Duyên nắm chặt, điều chỉnh lại hô hấp, sau đó anh cúi đầu nhìn cô gái đang ôm chặt lấy mình, gương mặt đỏ bừng, hai mắt mê ly, nhưng tất cả dường như lại có tác dụng đặc biệt trên gương mặt tuyệt mỹ này, trang điểm say rượu? Trang điểm hơi say? Trang điểm hoa đào? Anh không biết đồ trang điểm của phụ nữ gọi là gì, tóm lại cô như vậy quyến rũ vô cùng.

Dịch Trạch Duyên có cảm giác hô hấp của mình bắt đầu nặng nề, nhưng tốt xấu gì anh cũng là người có lý trí, anh ngửi được mùi rượu trên người Lâm Thanh Thanh, biết cô khả năng là uống say rồi. Lời cô nói khi đang say, anh không nên so đo, lúc này cần phải giục cô mau chóng đi ngủ.

Nhưng mà tất cả mập mờ trước mắt lại làm cho lòng người trì độn say mê, nói cho cùng, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ chân chính, buộc mình làm Liễu Hạ Huệ còn không phải bởi vì yêu cô sao, mà bây giờ cô lại chủ động như thế…

“Thanh Thanh, em đừng như vậy, nếu không anh sẽ biến thành cầm thú.”

Anh nhỏ giọng nói bên tai cô. Cho dù mơ mơ màng màng, nhưng Lâm Thanh Thanh vẫn nghe được giọng của anh thay đổi, thay đổi ngữ điệu nóng bỏng vô cùng, nóng đến nỗi cả người cô muốn sôi trào.

Giờ phút này, khẩn trương, kích động thậm chí còn hơi sợ hãi, nhưng cô vẫn cười ha ha: “Thì ra Dịch tiên sinh còn có bộ dạng cầm thú, em muốn nhìn thấy!”

“…”

Cô thực sự muốn bức anh điên rồi.

“Vấn đề em vừa hỏi anh, anh còn chưa trả lời em đó!” Giọng nói của cô hơi có vẻ tủi thân.

“Hả?” Anh cố giữ một tia lý trí cuối cùng hỏi cô.

“Lần đầu tiên của chúng ta như thế nào, nói cho em.”

“…” Anh điều chỉnh hô hấp: “Em muốn anh nói cho em như thế nào?”

“Dùng thân thể nói cho em.” Cô cười xấu xa.

“…”

Cái đồ hư hỏng này!

Cô chôn đầu ở cổ anh, ngón tay điểm vào cằm anh, cười khanh khách, giống như một cô gái ngốc nghếch nói với anh: “Thật sự rất muốn…”

Cô nói rất nhỏ, giống như đang nói mớ.

Trán Dịch Trạch Duyên nổi đầy gân xanh, anh hít một hơi thật sâu hỏi cô: “Muốn cái gì…”

Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt mang theo ý cười: “Muốn gì anh cũng cho em sao?”

Anh vô thức nghiêng đầu đi: “Cho.”

Anh nghe thấy tiếng cô bật cười: “Em muốn anh.”

Dịch Trạch Duyên: “!!!”

Mẹ nó!

Dịch Trạch Duyên hơi khuỵu gối xuống ôm cô vào lòng, giống như ôm một đứa trẻ đưa cô ra khỏi suối nước. Cái miệng này của cô quấy nhiễu trái tim anh tê dại, nhất định anh phải dạy cô một bài học.

Cho nên khi anh ôm cô ra khỏi suối nước nóng liền cúi đầu xuống, bắt được miệng của Lâm Thanh Thanh, bắt đầu hôn cô, sau đó một tay nâng mông cô, một tay dùng sức kéo quần áo trên người cô xuống, vốn cũng không nhiều, kéo nhẹ một cái, chiếc áo choàng dài từ trên người cô trượt xuống.

Anh bước nhanh đến phòng, động tác có chút bối rối đặt cô lên giường, bờ môi hôn xuống, mang theo một chút liều lĩnh…

Đêm đã xuống, Dịch Trạch Duyên lại không buồn ngủ chút nào. Anh đặt cái ghế bên giường, rót một chén rượu, lúc này liền ngồi trên ghế từ từ thưởng thức. Trong phòng chỉ bật đèn ngủ trên bàn đầu giường, đèn màu quýt không phải rất sáng, mông lung chiếu vào người con gái đang ngủ.

Khắp nơi trong phòng đều là hương vị mập mờ, ga giường đã thay mới, nhét vào bên giường, phía trên một mảnh hỗn độn, anh không còn mặt mũi đi nhìn.

Cô vô cùng mệt mỏi nên đã thϊếp đi, nhưng anh lại không thể ngủ được.

Ánh mắt của anh híp lại, chăm chú nhìn người con gái, dáng vẻ lười biếng dựa vào ghế, không hề thưởng thức rượu trong ly.

Không thể ngủ được, trong đầu anh đều tràn ngập hình ảnh vừa nãy, từng biểu cảm của cô, thân thể mềm mại của cô, tất cả đều xinh đẹp mê người như thế, anh thực sự không nỡ ngủ.

Anh giống như một con dã thú ẩn nấp trong bóng đêm, giấu mình ở nơi ánh sáng không chiếu tới, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào con mồi, tham lam, thậm chí còn có chút biếи ŧɦái, sợ không để ý cô sẽ biến mất trước mắt mình không tìm thấy nữa.

Dịch Trạch Duyên mím môi cười, uống cạn rượu còn lại trong ly. Anh đi tới bên cô nằm xuống, khẽ vươn tay ra kéo cô vào trong ngực, ngón tay dịu dàng giúp cô vén tóc, cúi đầu lưu lại một nụ hôn trên trán Lâm Thanh Thanh.

Thật ra vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn làm thêm, nhưng cô liên tục trách móc anh, nói mình mệt mỏi không chịu nổi. Cô chẳng qua chỉ mới ba lần thôi, mà anh mới một lần cô liền thì thầm, anh còn có thể cho cô nhiều hơn.

Dịch Trạch Duyên nhìn cô gái trong ngực anh đột nhiên lại cười, sau đó nói gì đó, anh xích lại gần nghe thì nghe thấy cô đang gọi anh.

“Trạch Duyên, Trạch Duyên…”

Từng tiếng, giống như vuốt mèo bắt lấy trái tim anh.

“Trạch Duyên… Nhẹ một chút Trạch Duyên…”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Cô mơ giấc mơ lộn xộn gì vậy?

Ý cười lại không nhịn được nở rộ nơi khóe miệng, xem ra ở trong mơ, anh vẫn chưa tha cho cô.

Dịch Trạch Duyên nhìn điện thoại, đã rất muộn rồi, xem ra tối nay không trở về được, anh không yên lòng để Tiểu Uyên ở nhà một mình, liền gọi điện cho Lâm Trân Trân, để cô ấy đón Tiểu Uyên sang ở một đêm, nhưng không có mặt mũi nói cho Lâm Trân Trân lý do là anh và Lâm Thanh Thanh mặc kệ con trai, chỉ nói gần đây công ty hai người bận rộn nhiều việc.

Lâm Trân Trân cũng không hỏi nhiều, cúp điện thoại liền trực tiếp lái xe đi đón Tiểu Uyên. Tiểu Uyên nghe ba mẹ không về, đầu tiên bé nghĩ đến chuyện ba khẳng định sẽ cố gắng sinh cho bé một đứa em gái, cho nên bạn nhỏ không những không tức giận mà còn hơi kích động…

Lâm Trân Trân còn đang cho là bạn nhỏ sẽ trách móc ba mẹ bận quá bỏ mặc bé, nhưng lại không ngờ tiểu Uyên vẫn rất vui vẻ, vì thế cô cảm thấy hơi khó hiểu.

Lâm Trân Trân đưa bạn nhỏ vào nhà. Tiểu Uyên vừa vào nhà liền nhìn thấy trong nhà dì lớn có thêm một người đàn ông, ánh mắt bé sững sờ nhìn người đàn ông, người đàn ông cũng hoài nghi nhìn chằm chằm bạn nhỏ, một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm vào nhau.

Ngô Khởi còn đang ăn, rượu trên bàn đã vơi đi một nửa, đồ nhắm đã lạnh, nhân viên phục vụ giúp anh hâm nóng lên lần nữa. Lâm Trân Trân cũng không biết vì sao anh ăn một bữa cơm mà lâu đến vậy, nhưng cô cũng không tiện đuổi khách, dù gì người ta cũng vừa mới cứu cô. Nhưng mà trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông còn có vết sẹo, nhìn qua hơi đáng sợ, cô sợ dọa đến bạn nhỏ, đang muốn giới thiệu với bé, không ngờ tiểu Uyên lại cười với anh, lễ phép chào: “Chào dượng ạ.”

Lâm Trân Trân: “…”

Ngô Khởi: “…”

Tay cầm đũa của Ngô Khởi run lên. Lâm Trân Trân bối rối mất mấy giây, sau đó xấu hổ sửa lại: “Con gọi lung tung gì vậy? Cái gì mà dượng, đây là chú Ngô!”

Bạn học nhỏ sờ đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Dì lớn hiếm khi đưa đàn ông về nhà, con còn tưởng là bạn trai dì, cho nên liền gọi dượng.”

Mặt Lâm Trân Trân đỏ bừng, cô vô cùng xấu hổ, hận không tìm được một cái lỗ nào đó để chui xuống, liền trách mắng: “Không được nói lung tung.” Nói xong lại nói với Ngô Khởi: “Đồng ngôn vô kỵ, anh đừng để trong lòng.”

Người đàn ông không trả lời, bỏ củ lạc vào trong miệng, uống hết rượu còn lại trong chén, sau đó đứng lên nói: “Không còn sớm nữa, tôi đi về đây.”

Lâm Trân Trân nhất thời không biết nên nói gì, thấy anh đi đến cửa mới bật ra một câu: “Anh đi thong thả.”

Người đàn ông dừng lại, ánh mắt nhìn tới, thân thể Lâm Trân Trân cứng đờ, sau đó cô thấy ánh mắt của anh rơi xuống cục bột nhỏ bên cạnh cô.

“Thích ăn kẹo không?”

Bạn nhỏ gật đầu.

“Lần sau chú mua cho cháu.” Anh nói xong liền quay người rời đi.

Lâm Trân Trân và Tiểu Uyên đứng hóng gió chốc lát, Lâm Trân Trân lấy lại tinh thần nắm tay bạn nhỏ nói: “Đi thôi, chúng ta đi đánh răng rửa mặt.”

**

Khi Lâm Thanh Thanh tỉnh lại chỉ thấy trên giường còn một mình cô, trên người cô không mặc quần áo. Mặc dù tối hôm qua uống hơi nhiều, nhưng chuyện xảy ra cô đều nhớ kỹ.

Cô và Dịch Trạch Duyên ngâm mình trong suối nước nóng, cô quấn lấy anh thổ lộ, về sau còn nói một câu chấn động lòng người, sau đó anh ôm cô, một bên hôn cô, một bên cởϊ qυầи áo của cô, lại về sau, về sau, chính là một số chuyện xấu hổ khó nói.

Lâm Thanh Thanh nghe thấy tiếng cửa mở liền giật nảy mình, vội vàng rúc vào chăn, liền thấy Dịch Trạch Duyên cầm mấy cái túi đi đến nói với cô: “Tỉnh rồi thì dậy ăn sáng.”

Anh đặt bữa sáng lên bàn, cầm đồng hồ đeo vào tay. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Người anh mặc đồ màu trắng rất hợp, đẹp trai anh tuấn, vô cùng kinh diễm khó tả, phía dưới là một chiếc quần tây màu đen rất vừa vặn, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, xuống chút nữa là đôi giày da.

Trang phục thương nhân rất thành thục, khắp người đều tản ra khí chất thông minh của người thành công.

Người đàn ông này tối hôm qua vừa mới ngủ cùng cô.

Một cảm giác ngọt ngào cùng tự hào nảy sinh. Cô nhớ tới từng hình ảnh ngày hôm qua, Lâm Thanh Thanh cảm thấy mặt lại bắt đầu nóng lên. Cô kéo chăn lên che mặt, cười khẽ.

Không ngờ lại bị anh nghe được. Anh quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Thân thể không thoải mái sao?”

Mặt cô càng đỏ hơn: “Vẫn tốt.”

Lâm Thanh Thanh để lộ đôi mắt ra nhìn anh, thật sự không ngờ người đàn ông nghiêm chỉnh như Dịch tiên sinh ở trên giường lại cầm thú như vậy, mà eo của anh cũng quá tốt rồi.

Nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua, Lâm Thanh Thanh vẫn còn cảm giác hãi hùng khϊếp vía.

Dịch Trạch Duyên bị cô nhìn hơi mất tự nhiên, nhưng ánh mắt của anh vẫn ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía trước, hỏi cô: “Sao nhìn anh như vậy?”

Lâm Thanh Thanh chống cằm nói: “Em đang nghĩ anh không giống Dịch tiên sinh.”

“Hả?” Anh nhíu mày: “Không giống chỗ nào?”

“Em vốn cho rằng Dịch tiên sinh chính là một chính nhân quân tử, không ngờ lại là sắc – quỷ.”

Tay Dịch Trạch Duyên run lên, thiếu chút nữa giật đứt cúc áo sơ mi. Anh ho nhẹ một tiếng, giọng nói không khỏi nhiễm thêm một chút cẩn thận: “Cho nên, nhìn thấy anh thì ra không phải người chính nhân quân tử như bề ngoài, làm em thất vọng rồi?”

Lâm Thanh Thanh lắc đầu, dù sao hiện giờ cũng đã làm rồi, cô dứt khoát tỏ ra thản nhiên một chút, nói rõ cho anh biết: “Không thất vọng, em thích anh “sắc” như vậy với em.”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Đợi Dịch Trạch Duyên lấy lại tinh thần thì cô đã chốn lại vào trong chăn, dùng chăn che kín đầu.

Em thích anh sắc với em.

Lời này là cô nói ra, thì ra cô cũng có lúc hư hỏng như vậy, khiến anh phải lau mắt mà nhìn.

Dịch Trạch Duyên nhìn đồng hồ trên tay, đã không còn sớm, anh liền nói với cô: “Đến giờ ăn sáng rồi, nếu thân thể em không thoải mái thì hôm nay không cần đi làm, ở lại đây nghỉ ngơi, lúc nữa anh sẽ bảo người tới đón em.”

Anh nói xong liền đi ra phía cửa. Lâm Thanh Thanh thấy vậy liền đạp tung chăn, cô không kịp nghĩ nhiều nhảy xuống giường, chạy mấy bước đến ôm chặt anh.

Dịch Trạch Duyên: “???”

Làm gì vậy? Sao dính người vậy chứ?

Anh quay đầu lại nhìn, ánh mắt mang theo hỏi thăm, thấy cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh nước, gương mặt cũng đỏ rực, thấy anh nhìn mình, cô cắn môi, kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn, giọng nói không hề che giấu sự vui vẻ: “Hôn tạm biệt.”

Dịch Trạch Duyên: “…”

Dịch Trạch Duyên nhắm mắt lại, Lâm Thanh Thanh thấy vậy không khỏi giật nảy mình. Cô bĩu môi, vẻ mặt tủi thân mong đợi: “Hôn tạm biệt cũng không được sao? Hôm qua còn nói thích em, bây giờ ngay cả hôn tạm biệt cũng không đồng ý, Dịch tiên sinh, sao anh lại vô tình như vậy chứ?”

Vô tình ư? Cô lại nói hươu nói vượn gì vậy?

Dịch Trạch Duyên thở dài, thôi thôi, đến muộn thì đến muộn đi!

Lâm Thanh Thanh đợi một lúc lâu không thấy anh tỏ thái độ, sau đó cô thấy anh bắt đầu cởϊ qυầи áo. Anh cởϊ áσ khoác ra ném sang một bên, sau đó lại bắt đầu cởϊ qυầи áo trong, quần áo trong cũng bị anh cởi ra rất nhanh.

Sao không nói câu nào mà đã bắt đầu cởϊ qυầи áo rồi?”

Lâm Thanh Thanh hơi buồn bực: “Anh… làm gì?”

Dịch Trạch Duyên trực tiếp ôm ngang hông cô lên, bước nhanh đến bên giường, cầm hai tay Lâm Thanh Thanh nâng lên trên đỉnh đầu cô, thân thể giam cầm cô lại, bờ môi dán bên tai cô, giọng nói mang theo ý cười, nhưng lại là điệu cười xấu xa: “Anh không đi nổi.”

Lâm Thanh Thanh: “Ôi???”

Một tiếng đồng hồ sau, hai chân Lâm Thanh Thanh run lẩy bẩy ngồi trên xe. Ngồi trên xe một lúc lâu rồi, thế nhưng cơ thể cô vẫn còn mềm nhũn không nghe sai khiến, vậy mà tên cầm thú Dịch Trạch Duyên này tinh thần vẫn rất thoải mái ngồi bên cạnh.

“Khốn nạn.” Lâm Thanh Thanh oán hận thầm mắng một câu.

Sau khi lên xe, cô không nói chuyện, mặt vẫn còn đỏ bừng, có lẽ là do chuyện xấu hổ vừa nãy. Dường như Dịch Trạch Duyên cũng cảm thấy mình hơi quá mức, vừa rồi đúng là anh không khống chế được nên dùng lực hơi mạnh một chút.

Vốn dĩ anh còn tưởng rằng tối hôm qua bởi vì cô uống rượu, nên say rượu làm loạn. Sáng nay, anh còn đang suy nghĩ phải nói thế nào với cô, sợ cô nghĩ anh là một kẻ lợi dụng lúc người ta khó khăn mà làm loạn, lại không ngờ rằng cô dường như còn rất vui vẻ, nói thích anh sắc với mình.

Nhưng những lời hôm qua cô nói thì sao? Là thật hay chỉ là lời nói khi say?

Anh cảm thấy mình phải rộng lượng, không nên đi so đo nhiều như vậy. Nhưng anh không biết tại sao, đối mặt với Lâm Thanh Thanh, nhất là đối mặt với chuyện tình cảm của cô dành cho mình, anh càng trở nên tính toán chi li hơn.

Anh muốn biết.

Hai chân anh giao nhau, thần sắc lười biếng, một tay tùy ý khoác lên đầu gối, tư thế tùy tiện này khiến anh như đang nói chuyện phiếm.

“Hôm qua uống nhiều rượu như vậy, em có nhớ rõ đã nói gì không?”

Tuy anh nói bình tĩnh như vậy, nhưng trong lòng Lâm Thanh Thanh lại chấn động mạnh. Anh muốn biết cô có nhớ rõ chuyện hôm qua đã nói không? Đều đã làm chuyện này rồi mà anh còn muốn hỏi, thì ra anh để ý như vậy sao?

Lâm Thanh Thanh nhớ tới người đàn ông này hơi quá phận, liền cố ý muốn đùa anh một chút, chống tay vào cằm nói với anh: “Nhớ rõ nha!”

Cô nhìn thấy anh hơi cúi đầu ho nhẹ một tiếng, sau đó làm như thuận miệng hỏi một chút: “Nhớ rõ cái gì?”

Lâm Thanh Thanh liền xích lại gần. Không biết có phải vì tối qua làm càn không, bây giờ tới gần anh, cô không còn khϊếp sợ như lúc trước nữa. Không chỉ vậy, ánh mắt cô còn nhìn chăm chú vào đôi mắt của anh, sau đó cười tủm tỉm nói với anh: “Em nói em thích anh, em rất thích anh, em rất thích Dịch Trạch Duyên.”

Hơi thở ấm áp quét lên mặt anh, âm thanh mềm mại, tựa như móng vuốt mềm mại của mèo con cào vào lòng anh.

Cảm giác mặt bắt đầu nóng lên, nhưng từ nhỏ đã rèn luyện trước mặt người khác, da mặt của anh đã tu luyện dày dặn rồi, đỏ mặt gì đó chắc chắn không hợp với thân phận Dịch Trạch Duyên. Lúc này, mặt anh đã nóng bừng đến dọa người, nhưng lại không đỏ rõ ràng lắm, chỉ cần anh bình tĩnh một chút, người khác sẽ không nhận ra.

Cho nên, Dịch Trạch Duyên cũng cười nhìn cô, nhưng anh không biết rằng đôi tai đỏ bừng và sự ngạc nhiên trong đôi mắt mà anh thậm chí không nhận ra ấy đã phản bội lại anh.