Chương 3: Bạn nhỏ dễ thương

Lâm Thanh Thanh dùng thời gian ngắn để thích ứng với cuộc sống năm năm sau, cũng quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh.

Chị nói cho cô biết, trước đây cuộc sống của cô trôi qua rất tệ, cả ngày đần độn u mê. Lâm Thanh Thanh đại khái cũng đoán được, nhưng cô không thể hiểu hết được. Đổi lại, hiện tại cô có thể chấp nhận mọi thứ tồi tệ nhất. Tại sao năm năm trước chính mình gặp phải lại không tiếp nhận được?

Bất quá điều này đã không còn quan trọng, hiện tại điều cô cần làm là nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.

Sau một thời gian ngắn thích ứng, cô bắt tay vào giúp đỡ chị gái công việc trong tiệm cơm. Vì tiệm cơm, chị gái đã bỏ ra rất nhiều. Năm đó lúc mẹ mất, chị cô đang vội vàng tham gia cuộc thi tư pháp. Chị cô là là sinh viên ưu tú ngành luật. Nhưng sau khi mẹ qua đời, chị tiếp nhận tiệm cơm trong nhà. Tiệm cơm do một tay ông ngoại gây dựng lên, đối với gia đình họ có ý nghĩa đặc biệt. Chị cô không muốn tiệm cơm phải đóng cửa nên đã từ bỏ lý tưởng của mình tiếp nhận quản lý.

Chị cô hi sinh nhiều như thế, vậy cô còn có lý do gì đêr tiếp tục đần độn u mê đây?

Mặc kệ trước kia như thế nào, hiện tại cô phải giữ vững tinh thần. Một mặt có thể giúp chị gái một ít, một mặt làm mình tốt lên chị cũng có thể yên tâm.

Tiệm cơm Hòa Bình có vị trí không tệ, có nhiều trường đại học xung quanh. Ngày nay, dịch vụ giao hàng tận nơi phát triển chưa từng có. Người đặt cơm giao đến tận nơi đặc biệt nhiều. Có đôi khi người giao hàng trong tiệm không kịp, Lâm Thanh Thanh sẽ giúp giao hàng.

Cô chủ yếu chịu trách nhiệm giao cơm cho đại học hàng không Bắc thành đối diện tiệm cơm. Mỗi buổi sáng sẽ giúp chị gái dọn dẹp tiệm cơm, sau đó quản lý sổ sách, buổi chiều thì đi giao hàng, cuộc sống sinh hoạt cũng rất phong phú.

Người đặt cơm trong trường đại học đa số là sinh viên, địa điểm giao cơm tại ký túc xá. Vậy nên, buổi chiều cô giao cơm đều đi theo một đường cơn bản.

Đến ký túc xá sẽ đi qua một nhà trẻ. Hôm ấy Lâm Thanh Thanh đi xe đạp điện giao hàng. Lúc đi qua vô tình nhìn thoáng qua nhà trẻ. Cô thấy bên trong song sắt nhà trẻ có một bạn nhỏ ghé vào lan can nhìn chằm chằm cô.

Là bạn nhỏ nam, bé mặc một chiếc áo khoác màu trắng dài gần đến mắt cá chân, bên trong là một chiếc áo len cao cổ. Mặc như vậy nhìn bạn nhỏ trông rất khí chất và đẹp trai. Nhưng vì cái đầu nhỏ, mặc như vậy lại có cảm giác rất dễ thương.

Bạn nhỏ trắng trắng mềm mềm, đôi mắt rất to, mắt to ngập nước nhìn chằm chằm vào cô. Cô có cảm giác giống như bị níu lấy, nhịn không được nhìn thêm một lần nữa.

Vì phân tâm nên cô không chú ý đến cái hố to trên mặt đất, xe điện lắc lư một phát. Cố nhất thời không kịp bình ổn, cả người và xe cùng ngã sấp xuống.

Thật... mất mặt.

Cú ngã không nghiêm trọng, cô vội vàng đứng lên nhìn đồ ăn mang theo, thật may mắn, không sao. Cô thở dài nhẹ nhõm. Đang muốn đứng lên liền nghe được âm thanh cạch cạch. Lâm Thanh Thanh vô thức ngẩng đầu nhìn lại, thấy đứa trẻ vừa mới nhìn cô đang chạy đến, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng. Có lẽ vì bị gió lạnh thổi qua, gương mặt bé đỏ ửng, càng lộ ra vẻ đáng yêu.

Bạn nhỏ đứng bên cạnh cô, lại không dám đến quá gần, duy trì khoảng cách nhất định, lông mày nhỏ nhíu lại nhẹ nhàng hỏi:" Dì có sao không ạ?"

Giáo viên nhà trẻ lo lắng đuổi theo bạn nhỏ:" Tiểu Uyên, trước khi ba đón em không được chạy ra ngoài."

Bạn nhỏ tên tiểu Uyên chỉ vào Lâm Thanh Thanh vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất nói:" Dì bị thương."

Giáo viên nhà trẻ đỡ Lâm Thanh Thanh dậy, ân cần hỏi:" Cô không sao chứ?"

Lâm Thanh Thanh cười nói:" Không sao, chỉ bị trầy da thôi."

" Đợi lát nữa dì mua băng dán cá nhân dán lại đi ạ, đừng để miệng vết thương dính vào nước." Bạn nhỏ lại nói một câu.

Không nghĩ tới một đứa trẻ con còn hiểu những chuyện này, Lâm Thanh Thanh vội vàng muốn đi giao đồ, không tiện ở lại lâu, liền nói với bé:" Dì nhớ rồi, cảm ơn cháu." Lâm Thanh Thanh leo lên xe đạp điện nhỏ của mình đi tiếp.

Lâm Thanh Thanh giao cơm xong liền trở về. LÚc đi qua nhà trẻ, nhớ đến bạn học nhỏ vừa mới gặp, cô vô thức nhìn qua. Ngoại dự kiến, bạn học nhỏ vẫn đứng bên trong lan can, mở to đôi mắt- trông mong nhìn cô.

Đã muộn như vậy, người nhà vẫn còn chưa đến đón bé sao?

Cũng không biết có phải vì đôi mắt bạn nhỏ ngập nước không, khi bé nhìn, cô luôn cảm thấy ánh mắt sáng lên một tia chờ mong. Sự chờ mong ấy lại hiện ra vài phần đáng thương.

Lâm Thanh Thanh dừng xe ở ven đường, đi đến trước lan can ngồi xổm xuống. Cô còn chưa kịp nói chuyện, bạn học nhỏ liền mở cặp sách lấy ra một cái băng dán cá nhân đưa cho cô nói:" Dì đưa tay qua đây con dán cho."

Lâm Thanh Thanh:"..."

Lâm Thanh Thanh nhìn thoáng qua vết trầy trên da, sau đó lại nhìn động tác bạn nhỏ dùng bàn tay nhỏ bé non nớt cầm băng cá nhân, cô kinh ngạc nói:" Không phải cháu cố ý cầm băng cá nhân chờ dì chứ?"

Bé gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống, bàn tay béo vươn qua lan can, dán băng cá nhân lên cổ tay cô. Động tác của bé có chút ngốc, dán không được thẳng. Sau đó bàn tay nhỏ bé lại vuốt các nếp nhăn nhe nhàng vài cái, tựa hồ làm như vậy có thể làm thẳng các nếp nhăn.

Tay của bé vừa ấm vừa mềm, hơn nữa bạn nhỏ lại rất quan tâm cô, còn cầm băng dán cá nhân ở đây chờ.

Con cái nhà ai mà được giáo dục tốt như vậy a. Lâm Thanh Thanh hai tay ôm đầu gối, cằm đặt trên cánh tay. Cô nghiêng đầu cười nhìn bé, dùng giọng dỗ trẻ con, âm thanh ôn nhu hỏi:" Con tên Tiểu Uyên?" Lúc nãy nghe giáo viên nhà trẻ gọi như vậy.

Không biết tại sao, hình như bạn nhỏ có chút sững sờ nhìn cô cười, bộ dạng ngơ ngác này quả thực đáng yêu mười phần. Lâm Thanh Thanh nhịn xuống xúc động muốn nhéo mặt bé, lại nói:" Dì hỏi cháu mà, cháu là tiểu Uyên đúng không?"

Lúc này bạn nhỏ mới phục hồi tình thần, dùng bàn tay béo nhỏ gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn, gật gật đầu. Âm thanh non nớt nho nhỏ nói:" Con tên là Dịch Bắc Uyên, dì có thể gọi con là tiểu Uyên."

Dịch Bắc Uyên? Cái tên nghe thật êm tai.

"Dì tên là Lâm Thanh Thanh, con có thể gọi là dì Thanh Thanh".

"Dì Thanh Thanh." Bạn nhỏ gọi một tiếng ngọt ngào.

Giọng của bé thật dễ thương, nghe được trong lòng như mềm nhũn.

" Đã muộn như vậy mà ba mẹ còn chưa đến đón con sao?" Lâm Thanh Thanh lại hỏi.

" Ba phải họp."

" Còn mẹ con đâu?"

Nét mặt của bạn nhỏ trầm xuống, cúi đầu xuống, âm thanh nhỏ lại, có cảm giác như sắp khóc:" Mẹ ở rất xa."

Lâm Thanh Thanh"..."

Lâm Thanh Thanh nhớ tới khi ông ngoại mất năm cô mười tuổi, cô hỏi mẹ ông ngoại đi đâu, mẹ cũng nói cho cô biết ông ở một nơi rất xa.

Chỗ rất xa là một nơi mờ mịt, dùng để dỗ dành, an ủi trẻ con.

Bạn nhỏ nói mẹ ở rất xa, tức là mẹ bé không còn trên đời nữa rồi.

Thật là một đứa trẻ đáng thương, bạn học nhỏ mớí khoảng 4 tuổi, nhỏ như vậy mà không có mẹ...

Lâm Thanh Thanh không dám hỏi nhiều hơn nữa, sợ bé sẽ thương tâm. Cô nhìn quán ăn vặt phía bên đường:" Cháu có đói không? Nhìn bánh bao bên kia thật ngon, cô mua cho cháu một cái được không?"

Bạn nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt to nhìn qua phía đối diện, sau đó lại nhìn cô. Bé không nghĩ quá lâu liền gật đầu nói:" Vầng ạ."

Lâm Thanh Thanh liền đi mua bánh bao đưa cho bé. Bạn nhỏ nhận bánh bao, vểnh miệng nhỏ lên thổi nhè nhẹ rồi cắn một miếng.

Cứ ăn như vậy mà không đề phòng sao? Cho dù mẹ mất, ba cũng không dạy dỗ bạn nhỏ đối với người lạ nên phòng bị sao?

" Về sau khi người lạ cho đồ, cháu không được ăn tùy tiện hiểu không?

Cậu bé khẽ cau mày, vểnh miệng nhỏ lên, cẩn thận cắn từng li từng tí sợ bị bỏng. Khi cô nói bé đang cắn bánh bao, nghe vậy gật đầu ngây thơ:" Vầng ạ." Sau đó nghĩ đến cái gì đó lại nói:" Dì là người tốt, dì cho có thể ăn."

Hả?

Thật lo lắng tiểu gia hỏa này tương lai sẽ bị lừa gạt. Ngây thơ dễ dụ như vậy, nếu gặp phải người xấu thì làm sao?

"Dì mau về nhà ăn cơm đi ạ."

Lâm Thanh Thanh cười nói:" Không sao, dì ở đây đợi ba với con."

Tiểu gia hỏa lắc lắc đầu:" Con đợi một mình được rồi, ở đây lạnh quá, con gái không được để gió lạnh thổi."

Oa!!

Ôn nhu chăm sóc như vậy sao? Quả thực là một bạn học nhỏ ấm áp. Gái già 25 tuổi lại bị một bạn nhỏ trêu trọc thì làm sao bây giờ?

Về sau, với sự kiên trì của tiểu bằng hữu, Lâm Thanh Thanh cuối cùng vẫn bị đuổi đi.

Buổi chiều ngày hôm sau, Lâm Thanh Thanh vẫn đến đưa cơm tại đại học Hàng Không. Cô không quên bạn nhỏ gặp hôm qua, lúc đi ngang qua nhà trẻ liền nhìn sang song sắt, không ngờ vẫn thấy bé. Bạn nhỏ vẫn đứng ở đó, đôi mắt to nhìn cô, thấy cô đi qua nhếch miệng cười rạng rỡ.

Môi hồng răng trắng, tuyết ngọc đáng yêu, kí©h thí©ɧ nội tâm của cô gái hai mươi lăm tuổi. Lâm Thanh Thanh dừng xe tiến đến:" Dì đi đưa cơm trước, đưa xong lại chơi với con được không?"

Bạn nhỏ gật đầu liên tục, đôi mắt sáng lên không tưởng.

Cũng không biết có phải do nghĩ đến tiểu gia hỏa đang chờ không, hôm nay Lâm Thanh Thanh giao cơm rất nhanh. Lúc quay lại nhà trẻ bạn học nhỏ vẫn đứng đó, từ xa nhìn thấy cô đã cười rộ lên.

Lâm Thanh Thanh ngồi xuống trước song sắt:" Ba của con hôm nay lại họp sao?"

"Vầng." Tiếng nói thanh thúy vang lên, sau đó ánh mắt của bạn nhỏ nhìn chăm chú vào hai tay cô, lại hỏi:" Dì có thể đem tay cho con xem được không?"

Không biết có phải do ảo giác hay không, cô cảm thấy giọng điệu của bạn nhỏ lộ ra một chút cẩn thận từng li từng tí.

Lâm Thanh Thanh cũng không nghĩ quá nhiều, thoải mái đưa tay ra.

Cô thấy hai mắt cậu bé sáng lên một chút, giống như là mừng rỡ, sau đó bạn nhỏ duỗi đôi bàn tay mập mạp của mình ra giữ hai tay cô, cúi đầu thổi:" Tay dì thật lạnh, con sẽ sưởi ấm cho dì."

Má ơi, cái vật nhỏ này muốn mạng của cô sao?

Bạn nhỏ ngốc nghếch dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa khắp tay của cô. Hình như cảm thấy còn chưa đủ, bạn nhỏ kéo tay cô dán vào mặt mình. Da của bé rất non, vừa mịn vừa ấm. Lòng bàn tay dán lên, cô cảm giác như có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng.

Muốn chết a, muốn chết a, quả thực muốn chết quá rồi.

Nhưng Lâm Thanh Thanh cũng sợ mình thất thố sẽ khiến tiểu bằng hữu cười, cô liền giữ vững tinh thần nói:" Sao con lại biết quan tâm như vậy? Mẹ con có đứa con như vậy chắc chắn nằm mơ cũng cười."

Nghe cô nói lời này, tiểu bằng hữu có chút thất thần cúi đầu, vẻ mặt xị xuống, khịt mũi nói:" Mẹ không thích con, mẹ chưa bao giờ để con lại gần."

" À?!"

Lâm Thanh Thanh kinh ngạc, quả thực cô không có cách nào lý giải:" Sao có thể như vậy được? Con nghe lời như vậy tại sao mẹ con lại không thích con chứ?"

Lập tức bạn nhỏ ngẩng đầu lên, ảm đạm trong mắt mờ đi. Bé hỏi cẩn thận, giọng nho nhỏ mang theo mong chờ:" Dì cảm thấy con rất nghe lời sao?"

Nghe lời, quả thực rất nghe lời. Cô không cần nghĩ ngợi liền gật đầu, lại không nhịn được vuốt vuốt cái đầu nhỏ nói thêm:" Đương nhiên! Tiểu Uyên rất ngoan."

Bạn nhỏ hình như có chút thỏa mãn thầm cười, vô thứ xoa xoa lòng bàn tay cô.

Thật dễ thương, Lâm Thanh Thanh lại không nhịn được mà xoa thêm vài cái.

Tiểu gia hỏa cười khanh khách mấy tiếng, đột nhiên mắt nhìn về phía sau cô nói: "Ba ba đến rồi".