- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài
- Chương 13.2: Thích anh???
Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài
Chương 13.2: Thích anh???
Tập đoàn Dịch Thành rất dễ tìm, Lâm Thanh Thanh nghĩ lần mò theo trí nhớ là được.
Tuy nhiên trên đường có đoạn bị tắc, làm hai mẹ con không thể đi theo đường Dịch Trạch Duyên từng đi. Lâm Thanh Thanh lớn lên ở Bắc Thành, nên cũng coi như quen thuộc. Cô nhớ rõ gần đây có một con đường nhỏ có thể tránh khỏi đoạn đường ùn tắc.
Đường này hơi nhỏ, hai bên đều là nhà ở và cửa hàng. Lâm Thanh Thanh lái rất cẩn thận, nhưng vẫn không thể tránh hết được, làm một bên kính chiếu hậu bị xước.
Lâm Thanh Thanh xuống xe kiểm tra, dấu vết rất rõ ràng, cô hơi hoảng loạn: “Làm sao bây giờ?” Hiện giờ muốn đi sơn lại cũng không còn kịp nữa, không biết Dịch Trạch Duyên nhìn thấy xe của mình bị cô lái thành như vậy có tức giận không nữa.
“Chiếc xe này chắc không đắt tiền lắm nhỉ?”
“AAAAAAA…”
Lâm Thanh Thanh thấy bạn nhỏ muốn nói lại thôi, không khỏi lo lắng hỏi: “Rất đắt sao?”
“Con không biết đắt hay không đắt, nhưng mà hình như ba rất thích chiếc xe này, Lần trước chú Lý lái nó, không chú ý làm cần gạt nước bị hỏng một chút, ba ba liền đánh chú ấy một trận.”
“…” Lâm Thanh Thanh nuốt nước bọt, lại hỏi thêm một câu: “Chú Lý là ai?”
“Là chiến hữu của ba, trước khi học đại học ba từng đi lính. Ba ba bắn súng rất lợi hại, sau này con sẽ bảo ba biểu diễn cho mẹ xem.”
Chiến hữu mà còn bị đánh sao? Lâm Thanh Thanh nhìn vết trầy kia, có chút đau đầu.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Bạn nhỏ nhướng mày nghĩ cách giúp mẹ, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên mắt bé sáng lên, nói: “Mẹ đừng lo, con có thể giúp mẹ.”
“Thật sao?”
Lâm Thanh Thanh chuyển từ buồn sang vui, thấy bạn nhỏ cởi balo nhỏ xuống, mở túi lấy ra một hộp màu nước, sau đó dùng bút màu tô lên những vết xước trên mặt sau của kính chiếu hậu.
Bút nước màu đen, tô xong đúng là nhìn không ra.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Vẻ mặt Tiểu Uyên như muốn nhận được sự khích lệ: “Mẹ thấy thế nào?”
Chủ ý này cũng không tốt lắm, nhưng hẳn có thể che mắt tạm thời. Lâm Thanh Thanh không đành lòng đả kích, giơ ngón tay cái lên với bé: “Con trai của mẹ rất tuyệt.”
“Hì hì, mẹ cũng rất tuyệt.” Bạn nhỏ nhận được khích lệ như ý muốn liền vui vẻ.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Tập đoàn Dịch Thành cũng ở khu mới xây, cách “studio của Thanh Thanh” cũng không xa lắm. Mặc dù biết kết cấu của tập đoàn Dịch Thành không tầm thường, nhưng cô không ngờ lại “hùng vĩ” như vậy, nguyên một tòa nhà đều là văn phòng làm việc của tập đoàn, ở Bắc Thành này, thật sự vô cùng hào nhoáng.
Lâm Thanh Thanh biết Dịch Trạch Duyên đang bận nên không quấy rầy, trực tiếp liên hệ với trợ lý của anh. Trợ lý của anh tên là Hoắc Nhất, đồng thời cũng kiêm luôn chức lái xe của Dịch Trạch Duyên, Lâm Thanh Thanh cũng đã từng gặp.
“Phu nhân, Tiểu Uyên, mời hai người đi theo tôi, hiện giờ tổng giám đốc đang họp, trước hết tôi đưa hai người đến văn phòng tổng giám đốc chờ ngài ấy.”
Muốn đến văn phòng tổng giám đốc thì phải đi qua phòng họp. Không ngờ cửa phòng họp không đóng, Lâm Thanh Thanh xanh mắt nhìn thấy người ngồi ở vị trí đầu tiên – Dịch Trạch Duyên.
Trong công ty rất ấm, anh mặc áo sơ mi cùng quần tây, áo sơ mi gấp lên đến khuỷu tay, hai tay anh chống xuống mép bàn, lộ ra cánh tay rắn chắc lực lưỡng.
Anh cúi đầu nhìn xuống mọi người bên dưới, dường như trên mặt hàm chứa ý cười, nhưng khí chất uy nghiêm trên người anh lại vô cùng mãnh liệt, khiến bầu không khí trong phòng họp khá nặng nề, nhiều người ngồi bên dưới không dám nói chuyện.
Anh ném một tập văn kiện lên bàn, chậm rãi nói: “Đây chính là báo cáo điều chỉnh thị trường các người cho tôi?” Cũng không có bất kỳ ý trách cứ nào, giống như chỉ hỏi thăm đơn giản, nhưng từng chữ từng chữ lại lộ ra cảm giác nặng nề, đập vào người ngồi dưới.
Người ngồi bên dưới ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Dù chỉ đứng xem, Lâm Thanh Thanh cũng bị khí chất mạnh mẽ của anh làm chấn động sắp không thở được.
Sắc mặt Hoắc Nhất vẫn như bình thường, nói với cô: “Phu nhân, mời đi bên này.”
Bên trong văn phòng tổng giám đốc rất lớn, còn có một tấm kính thủy tinh, cho nên ánh sáng rất vừa vặn, trang trí đơn giản, nhưng cũng rất hiện đại. Trong văn phòng, có rất nhiều đồ dùng tân tiến, như là điều hòa không khí, giúp không khí bớt khô, kể cả rèm cửa cũng thế.
Sau khi đi vào phòng và ngồi xuống, Lâm Thanh Thanh hơi thấp thỏm. Có thể nhìn ra được tâm trạng của Dịch Trạch Duyên hôm nay không tốt lắm, nếu để anh biết xe của mình bị cô tạo ra đầy vết tích, không biết có gϊếŧ chết cô hay không.
Họp xong, Dịch Trạch Duyên cũng không vội đi ra. Anh ngồi ở vị trí đầu tiên, dùng tay xoa bóp huyệt Thái Dương. Hoắc Nhất cẩn thận rụt rè đi về phía anh, nói: “Tổng giám đốc, phu nhân và Tiểu Uyên đến đây.”
“Ừm?” Dường như Dịch Trạch Duyên còn chưa lấy lại tinh thần: “Cậu vừa mới nói ai tới?”
“Phu nhân và Tiểu Uyên, nói là tới đón ngài tan tầm…”
Dịch Trạch Duyên không chờ cậu ta nói xong đã vọt ra ngoài. Anh đẩy cửa hành lang ra, quả nhiên thấy hai mẹ con ở bên trong đang chơi cờ. Không gian trống trải quạnh quẽ bởi vì hai người đến mà được lấp đầy, giống như còn tản ra một loại hương vị ấm áp.
Hai mẹ con nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Lâm Thanh Thanh nhìn thấy Dịch Trạch Duyên đứng ở cửa, cười với bọn cô, hơi thở trên người cũng không hung dữ mạnh mẽ giống như trong cuộc họp.
“Anh tan làm chưa?” Lâm Thanh Thanh hỏi anh.
Lúc này, anh mới khôi phục tinh thần, tay nắm hờ đưa lên môi ho nhẹ một tiếng: “Tan làm.”
“Tan làm rồi thì đi thôi.”
Dịch Trạch Duyên hơi bất ngờ: “Em đến đón anh sao?”
Lâm Thanh Thanh gật đầu. Bởi vì làm hỏng xe của anh, lúc này đối diện với Dịch Trạch Duyên, cô không khỏi thấp thỏm, cũng không dám nhìn biểu cảm trên mặt anh, nên tất nhiên không chú ý đến đôi mắt kia lóe lên “thụ sủng nhược kinh”.
Lâm Thanh Thanh và Tiểu Uyên cất bàn cờ đi, cùng Dịch Trạch Duyên đi xuống nhà để xe. Trên đường đi, Lâm Thanh Thanh hơi mất tập trung, cho đến khi đứng cạnh xe, cô mới lấy hết dũng khí nói với anh: “Chuyện là… Vừa rồi đi xe, em không chú ý nên làm kính chiếu hậu bị quẹt, xước phần đầu trên. Tiểu Uyên sợ anh tức giận nên đã giúp em tô màu lên trên.” Cô đi tới xóa màu nước đi, lộ ra mấy vết xước: “Em xin lỗi.”
Cô cúi đầu thấp không dám nhìn anh, cũng không biết anh có biểu cảm gì. Cô không muốn con trai cảm thấy mẹ mình là một người dối trá, cho nên quyết định nói rõ sự thật với anh.
Nhưng cô chỉ nghe thấy Dịch Trạch Duyên nói: “Anh biết rồi, lên xe đi.”
Giọng anh rất tự nhiên, Lâm Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, thấy biểu cảm của anh cũng rất tự nhiên, giống như điều nghe được chỉ là chuyện nhỏ.
Dịch Trạch Duyên kéo cửa xe phía trước cho cô, Lâm Thanh Thanh mơ màng ngồi vào xe.
“Anh… không giận sao?”
Dịch Trạch Duyên nói: “Tại sao anh phải tức giận? Một chiếc xe thôi mà, không thể so với hai mẹ con em được.” Anh nói rất hời hợt, giống như thật sự không để trong lòng.
Lâm Thanh Thanh: “…”
Nhưng không phải lần trước, chiến hữu của anh làm hỏng cần gạt nước, anh còn đánh anh ấy một trận sao?
Lâm Thanh Thanh cảm thấy lòng mình đột nhiên bị nhét đầy cảm giác được sủng ái.
Cô nhìn người đàn ông, vội vàng lắc đầu, cảm thấy mình thật sự bị lầm tưởng.
Về nhà, cơm nước xong xuôi, Tiểu Uyên muốn xem phim hoạt hình, Lâm Thanh Thanh liền đề nghị xem cùng với bé. Hôm nay Dịch Trạch Duyên vẫn không về thư phòng của anh, công việc đã làm xong. Khi nhìn hai mẹ con đang xem phim hoạt hình, anh cầm một quyển sách lên xem, toàn là tiếng anh, trên bìa sách viết <>
Đến mười giờ, Dịch Trạch Duyên nhắc nhở: “Đến giờ đi ngủ rồi.”
Lâm Thanh Thanh biết thời gian nghỉ ngơi và chơi của bạn nhỏ rất có quy luật, cũng nói: “Không xem nữa, mai chúng ta xem tiếp được không?”
Có lẽ bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên vẫn chưa thỏa mãn, nhướng mày lên suy nghĩ, sau đó hai mắt sáng lên nói: “Nếu không mẹ với con đi đến phòng ba xem đi, trong phòng ba có TV, con ngồi trên giường xem một lát là có thể ngủ, dù sao bây giờ con cũng phải nằm trên giường một lát mới ngủ được.”
Đến… đến phòng của Dịch Trạch Duyên?
Dịch Bắc Uyên thấy nửa ngày mà mẹ vẫn im lặng, liền quay đầu nói với ba: “Ba ba, con với mẹ cùng ngủ trong phòng ba, có được không? Chỉ một lúc là được.”
Ba bé cũng không ngẩng đầu, nhưng rất hào phóng đồng ý: “Ừm, đi thôi.”
Dịch Bắc Uyên rất vui, vẻ mặt háo hức nói với Lâm Thanh Thanh: “Mẹ, ba đồng ý rồi, mẹ đi với con có được không?”
Lâm Thanh Thanh không lập tức đồng ý, cô suy nghĩ một chút, hình như đến phòng Dịch Trạch Duyên xem phim cũng không có gì.
Thế nhưng bạn nhỏ Dịch Bắc Uyên lại lo mẹ không đồng ý, thấy Lâm Thanh Thanh do dự, bé lại nói thêm: “Không phải hôm qua mẹ còn nói sẽ thích ba sao? Mẹ đi với con đến phòng ba được không?”
Dịch Trạch Duyên nghe thế, dường như thân thể cứng nhắc lại một chút. Đột nhiên anh nhìn cô, hai mắt chăm chú giam trên người Lâm Thanh Thanh, khóe miệng từ từ cong lên, nhẹ nhàng hỏi: “Thích anh?”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Tác giả có điều muốn nói:
Chương trước Dịch tiên sinh không biết thì chương này biết.
Tiểu Đoàn Tử: Hãy gọi con là thần trợ giúp, ai da!
Editor: Một chương gần 5000 chữ, chắc chết.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng Tài
- Chương 13.2: Thích anh???