Quyển 4 - Chương 23: tử phủ

Mưa bão dần dần tạnh, mọi người cùng nhau lên thuyền quay trở về Thiên Tinh học viện. Mất mấy ngày trên biển, cuối cùng mọi người an toàn về đến nơi, mà lão đầu rất không trách nhiệm bỏ lại một câu: “Ta đi đột phá, các ngươi tự tu luyện”, rồi rời đi. Truyện "Ngự Đạo " Truyện "Ngự Đạo "

———-

Nhoáng cái đã hai năm rưỡi trôi qua, hiện tại Mộc Vĩnh Diệp đã mười ba tuổi.

Mười ba tuổi, Mộc Vĩnh Diệp đã cao một thước sáu, tuy không được tráng kiện như thanh niên trai tráng, nhưng đã thành thục hơn rất nhiều.

Hôm nay, bên ngoài gian phòng nhỏ của Mộc Vĩnh Diệp, chấp niệm khoanh chân ngồi trước cửa, xích đồng bảo kiếm đặt ngang trên đùi, hai mắt khép hờ, như là tu luyện, lại như là tự suy ngẫm, nhưng thời khắc này, chấp niệm không chút để ý đến bên ngoài, chỉ toàn tâm toàn ý ngăn cản những người khác tiến vào phòng.

Mà tiểu tinh linh Địch Nhi bay xung quanh chấp niệm, biểu tình lo lắng, thỉnh thoảng nhìn về phía gian phòng Mộc Vĩnh Diệp, nàng lúc thì đứng trên vai chấp niệm, lúc lại đứng trên kiếm chấp niệm, một bộ đi đi lại lại như phụ thân chờ sinh vậy.

Mặt khác, cửa phòng Mộc Vĩnh Diệp đóng chặt, không ai biết bản tôn làm gì bên trong, cũng không có âm thanh nào phát ra cả.

“Hỏa Tuyên, biểu thúc ngồi bên cửa đã bảy ngày rồi”Thủy Văn kinh ngạc nhìn chấp niệm nói.

“Đúng a, bảy ngày trước, biểu thúc đột nhiên ngồi trước cửa, ai nói cũng không nghe, chỉ nhất quyết canh phòng, mà một thân thể khác của biểu thúc ngồi trong phòng không ra, cũng không biết là làm gì nữa”Hỏa Tuyên kinh ngạc nói.

“Có thể là đột phá đi, một thân thể trông chừng, chúng ta mấy ngày này không nên rời đi, cùng làm hộ pháp cho biểu thúc đi”Thủy Văn nói.

“Được”Hỏa Tuyên nói.

“Ài, khoảng thời gian này, Dạ Anh luôn thần thần bí bí, không biết hắn làm cái gì nữa, đi là đi cả nửa tháng mời về, có cần hỏi hắn không?”Thủy Văn nói.

“Không cần, có hỏi hắn cũng không nói đâu”Hỏa Tuyên nhàn nhạt đáp lại.

“Cạch cạch”Trên quảng trường đột nhiên truyền đến thanh âm bước chân, Hỏa Tuyên cùng Thủy Văn nhanh chóng chuyển ánh mắt.

“Là Dạ Anh”Hỏa Tuyên nói.

“Hắn lại bị thương”Thủy Văn kinh ngạc nói.

Lúc này, ở trên quảng trường là Dạ Anh khoác một hắc bào to lớn phủ kín toàn thân, chéo áo hắc bào đã rách tả tơi, thậm chí còn lưu lại vết máu nữa. Hắn cứng nhắc lê từng bước chân về phòng mình, mỗi bước vô cùng gian nan, y như bị thương rất nặng vậy. Truyện "Ngự Đạo "

Thủy Văn cùng Hỏa Tuyên vội vàng chạy đến bên người Dạ Anh.

“Dạ Anh, ngươi không sao chứ?”Hỏa Tuyên vội vàng hỏi, nhưng là, vừa dứt lời, hắn không khỏi cảm thấy lúng túng, bộ dáng này có thể là không sao à?

Mà Thủy Văn ngay khi đến trước mặt Dạ Anh, hắn lập tức niệm chú ngữ, đại lượng ma pháp nguyên tố thủy hệ tụ tập lại quanh người hắn, hiển nhiên hắn muốn thi triển ma pháp chữa trị cho Dạ Anh.

“Không cần, vết thương của ta ma pháp không thể chữa trị được, nghỉ một thời gian là sẽ tốt thôi, không nên quấy rầy ta”Dạ Anh vừa nói vừa tiếp tục gian nan lê về phòng nhỏ của mình, sau đó chầm chậm đóng cửa phòng lại.

Chỉ lưu lại Thủy Văn đang lúng túng niệm chú ngữ cùng Hỏa Tuyên không biết nên làm gì cho phải.

Trong phòng nhỏ của Mộc Vĩnh Diệp, lúc này bản tôn ngồi trong phòng luyện công, trên nền đất trải kín ngọc thạch, vốn số ngọc thạch trước kia thu được đã dùng hết, những ngọc thạch này đều là bản tôn tốn không ít kim tệ mua về. Trên mặt ngọc thạch khắc vô số phù văn giúp bản tôn tu luyện ở nơi này tốt hơn nhiều tu luyện ở những chỗ bình thường, ít nhất có thêm hai trận pháp là tụ linh trận và tĩnh tâm trận.

Lúc này, bản tôn ngồi trong trận, toàn bộ tinh thần chìm đắm trong thân thể. Trước đó không bao lâu, bản tôn đột nhiên cảm giác được chân khí trong thân thể có cảm giác nặng nề, như là tràn đầy chân khí vậy, không thể tiếp tục hấp thu linh khí thiên địa, hơn nữa, đan điền không thể chứa quá nhiều, đã đến giới hạn rồi.

Mộc Vĩnh Diệp biết, đây là lúc đột phá, thế là, hắn nhanh chóng nhờ chấp niệm hộ pháp, bản tôn vội vàng tiến vào trận pháp, toàn lực huy động trận pháp, không ngừng hấp thu linh khí thiên địa để tiến hành đột phá.

Bản tôn biết, đây là dấu hiệu chân khí chuyển hóa thành chân nguyên, tâm thần hắn nhanh chóng tiến vào thân thể, lợi dụng nội thị cẩn thận quan sát dòng chuyển động của chân khí trong thân thể.

Khi chân khí đã chuyển hóa thành chân nguyên, đan điền không thể chứa được chân nguyên, đơn giản vì đan điền chỉ có thể chứa được chân khí, nếu dùng để chứa chân nguyên nhất định sẽ bị căng vỡ đan điền, lúc này cần một nơi để chứa chân nguyên. Đó chính là phải mở tử phủ, hình thành tử phủ không gian.

Huyệt tử phủ nằm bên cạnh đàn trung, lại không phải đàn trung, là một địa phương vô cùng thần bí trong thân thể người, nơi này là trung tâm của năng lượng mà lại không phải, chính xác hơn phải là trung tâm của hồn phách cùng năng lượng, nơi này không có điểm gì đặc biệt, dù cho có thể nội thị cũng không thể phát hiện ra chỗ bất đồng của nó.

Rất nhiều tu chân giả bị chặn ở một cửa tìm kiếm tử phủ này, đến nỗi một đời không thể tiến vào tầng tiếp theo tu luyện được.

Mà trong trí nhớ của Mộc Vĩnh Diệp, hắn thu được khá nhiều ký ức của tu chân giả, bởi thế có thể nói là có kinh nghiệm phong phú trong tìm kiếm tử phủ, người khác phải mất một năm, thậm chí mấy năm mới có thể tìm được tử phủ, mà bản tôn chỉ cần dùng bảy ngày, trong bảy ngày này, bản tôn bình tâm tĩnh khí, tự cảm thụ bản thân.

Cuối cùng, trong lòng khẽ động, lập tức cảm thụ được tử phủ, bản tôn nhanh chóng huy động chân khí mãnh kích về phía tử phủ.

Quả nhiên, đây chính là tử phủ, chân khí vừa va chạm đến liền gặp cản trở, tuy phi thường nhỏ, đến nỗi dưới tình huống bình thường căn bản không thể phát hiện được. Giây phút này, chân khí như vô số nước biển quét qua một cục đá nhỏ, mà cục đá này chính là tử phủ.