Quyển 4 - Chương 20: linh giác của Địch Nhi

Nhìn thấy thái độ của Mộc Vĩnh Diệp, Dạ Anh khẽ bĩu môi khinh bỉ, nhưng không nói gì thêm, y như thầm cười nhạo bản tôn ngu ngốc vậy, trong tư tưởng của hắn, ma sủng là dùng để tăng thực lực bản thân, nào ai như Mộc Vĩnh Diệp.

“Ngươi vì sao lại chọn ta?”Bản tôn hỏi.

“Bởi vì trên người lão gia có khí tức làm ta rất thoải mái, như là ở bên sinh mệnh chi thụ vậy”Địch Nhi nói.

Bản tôn biết, đó là bởi vì chính mình tu đạo, đạo chú trọng thân cận tự nhiên, cho nên tiểu tinh linh mới cảm thấy thân thiết với khí tức trên người mình.

“Nhưng ngươi cũng không nhất định phải ký kết khế ước mà?”Lão đầu đầy nghi hoặc hỏi.

“Ta không ký kết, nữ hoàng sẽ không cho ta đi, ta không biết ma pháp nên nữ hoàng từng nói không cho ta ra ngoài, hơn nữa ta hấp thu một nửa tinh hoa của sinh mệnh chi thụ, còn uống hết sinh mệnh chi tuyền, mọi người đều dùng ánh mắt trách cứ nhìn ta, ta không chịu được nên nghĩ biện pháp đi ra ngoài, mà ta nghe những tinh linh từ bên ngoài trở về kể ại, bên ngoài có rất nhiều chuyện quái lạ, cho nên ta…”Địch Nhi giải đáp.

“Vậy bình thường ngươi ăn thứ gì?”Mộc Vĩnh Diệp hỏi.

“Ân, trước kia ta ăn linh quả mấy nghìn năm trên đảo, uống sinh mệnh chi tuyền, còn có ma hạch nữa, ở chỗ nữ hoàng không có nhiều ma hạch nên ta chỉ mới được ăn mấy cái thôi”Địch Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.

“Là cái này sao?”Chấp niệm lấy ra một hỏa hệ ma hạch Lạc Kỳ lưu lại đưa cho Địch Nhi.

“A, thứ này ta thích”Địch Nhi ôm chặt lấy viên hỏa hệ ma hạch to hơn chính nàng rất nhiều lần rồi nàng ngồi xuống bả vai của bản tôn, “rắc rắc” cắn miếng ma hạch.

Mà vốn ma hạch cứng rắn vô cùng, như là bỗng chốc rất giòn yếu vậy, dễ dàng bị nàng cắn vỡ làm cho lão đầu nghi hoặc không thôi.

“Đây là bát cấp ma hạch sao?”Lão đầu có chút kinh ngạc nhìn về phía ma hạch trong lòng Địch Nhi

“Ân, có thể là vậy, là ta nhặt được, cũng không biết phẩm cấp”Bản tôn quay đầu cười nói.

“Nhặt được?”Tròng mắt lão đầu hấp háy không thôi, sao ta không nhặt được chứ? Truyện "Ngự Đạo "

Trong chốc lát, một viên ma hạch to gấp mấy lần tiểu tinh linh cứ thế bị tiểu tinh linh ăn sạch, làm cho mọi người ngây ngốc không thôi, bụng tiểu gia hỏa này là cấu tạo như nào thế?

Tiểu tinh linh không chút biến đổi bay đến trên vai bản tôn, vui vẻ nói: “Đa tạ lão gia, ta đi dạo chơi đây”.

“Đi đi”Bản tôn vui vẻ cười nói.

Tiểu tinh linh bay lượn dạo chơi khắp con thuyền. Nhìn thấy nàng bay múa, mọi người cũng bắt đầu tu hành, chiến sĩ luyện kiếm, ma pháp sư bắt đầu minh tưởng, mà lão đầu thì đi tìm một ghế dựa nằm xuống uống mỹ tửu, một bộ vô cùng thư thái, nhưng ở sâu trong thâm tâm ông, liệu có bình tĩnh hay không thì chỉ ông mới rõ được.

Cứ như vậy, trên đường quay về của bọn họ nhiều thêm một tiểu tinh linh.

Sáng sớm này thứ hai, khi bản tôn đang đánh đàn, Địch Nhi ngồi bên cạnh, hai mắt say mê nhìn bản tôn đánh đàn. Mà khúc đàn vừa hết, Địch Nhi lập tức bay lên bả vai của bản tôn.

“Lão gia, người đàn thật hay a, kể cả Cầm Nhi tỷ tỷ trên đảo cũng không bằng người, nhất là người lúc người đánh đàn, khí tức bốn phía làm ta”Địch Nhi vui vẻ nói.

“A, là sao vậy Địch Nhi?”Bản tôn kỳ quái hỏi.

“Lão gia, không tốt rồi, sắp có biển gầm, chúng ta mau đi tìm chỗ trú”Tiểu tinh linh đột nhiên nói.

“Biển gầm”Bản tôn nghi hoặc nhìn lên bầu trời trong xanh không chút gợn mây trên đầu hỏi lại.

“Đúng a, cảm giác của Địch Nhi chưa từng sai bao giờ, biển gầm sắp đến rồi”Tiểu tinh linh lập tức nôn nóng đáp.

Tuy bầu trời trong xanh nhưng từ ánh mắt của Địch Nhi có thể thấy được, khong phải nàng nói láo, trong nháy mắt, mi mày của bản tôn cũng nhíu lại. Hắn lập tức đi tìm Thủy Văn đang điều khiển tàu: “Tìm hải đảo, trú lại tránh mưa đi”.

“Hử? Tránh mưa? Biểu thúc, khí trời rất tốt mà, sao có thể có mưa chứ?”Thủy Văn nghi hoặc hỏi.

“Bảo ngươi tìm thì ngươi cứ tìm đi, ta là biểu thúc hay ngươi là biểu thúc?”Bản tôn chỉ đành lôi ra uy nghiêm của trưởng giả.

“Rồi, tìm ngay đây biểu thúc”Thủy Văn đành phải làm theo lệnh.

Thuyền đột nhiên lệch khỏi quỹ tích làm cho mọi người nghi hoặc chạy đến không thuyền xem là chuyện gì xảy ra.

“Sắp có biển gầm, mọi người chuẩn bị tốt đi”Bản tôn chỉ lưu lại một câu rồi rời đi, mọi người nhìn hắn kinh ngạc không thôi, nhưng không ai dám đối mặt cùng biển gầm, dù cho không ai tin tưởng thì đề phòng vẫn hơn, hơn nữa mọi người cũng không vội trở về, nên mặc cho Mộc Vĩnh Diệp chỉ huy.

Rất nhanh, thuyền đã tiếp cận một hải đảo, chỉ một lúc sau khi thuyền thả neo, trời đột nhiên tối sầm, mây đen, mưa rào, sấm sét, gió lớn đột nhiên xuất hiện, từng cơn sóng to đánh khắp bờ biển làm cho mọi người kinh hãi không thôi. Toàn bộ đều thầm may mắn, may mà trốn lên đảo kịp, nếu giờ vẫn ở trên biển có lẽ đã bị sóng nhấn chìm rồi. Truyện "Ngự Đạo "

Đoàn người vội vàng cột chặt thuyền, rồi lập tức mang theo trướng bồng, vật dụng cần thiết chạy vào trong rừng trên đảo.

“Tiểu tử, làm sao ngươi biết sắp có biển gầm?”Lão đầu hỏi Mộc Vĩnh Diệp.

Mà tiểu tinh linh đang chuẩn bị khoe khoang một phen thì bản tôn lập tức bảo nàng không nói gì, dù sao, hắn không muốn người khác biết năng lực của Địch Nhi.

“Ta đoán được, không ngờ lại chuẩn như thế”Hắn rất vô lại đáp lời lão đầu.

“Đoán được?”Cả đám đều kỳ quái nhìn hắn, có thể tin câu trả lời này sao?

Nhưng là, Mộc Vĩnh Diệp không định nói, đoàn người cũng không tiếp tục hỏi, tất cả sa vào trầm mặc, mà đôi mắt Dạ Anh nhìn về phía Mộc Vĩnh Diệp càng thêm tà dị, khéo miệng khẽ cười tà, như đang nghĩ đến quả lời gì đó