“Cho con sao?”Địch Nhi cầm lấy bình nhỏ trong tay tinh linh nữ hoàng rồi bay trở về bả vai của bản tôn. Vừa mở bình nhỏ ra, nàng không khỏi ngây dại, không thể tin tưởng nổi nhìn về phía tinh linh nữ hoàng: “Nữ hoàng, đây là cho con sao?”. Truyện "Ngự Đạo "
“Quên đi, chính là cho con, tiết kiệm chút, đừng có uống một hơi hết sạch, rời khỏi Tinh Linh đảo rồi, con sẽ không còn nữa đâu”Trong nháy mắt, ánh mắt tinh linh nữ hoàng như vô hạn hiền từ.
“Vâng”Ngữ khí tiểu tinh linh vô cùng kiên định nói, từ đôi mắt của nàng có thể thấy được hiện tại nàng rất cảm động xen lẫn chút hối hận.
“Được rồi, các ngươi đi thôi”Tinh linh nữ hoàng biểu tình nghiêm nghị nói với lão đầu.
“Ân, điều này…”Lão đầu hiển nhiên là còn muốn vào Tinh Linh đảo xem sự tình.
“Đi đi, từ hôm nay trở đi, Tinh Linh đảo phong bế trăm năm, kẻ nào dám vào, gϊếŧ không tha”Tinh linh nữ hoàng đột nhiên nói, sau đó nàng dẫn theo những tinh linh con dân của mình bay trở về trong rừng rậm.
Chỉ còn lại lão đầu với câu nói dang dở chưa xong, sau cả nửa ngày, lão chỉ đành lắc lắc đầu nói: “Đi, quay về thôi”.
Đối với ý kiến của lão đầu, mọi người không ai phản đối cả, dù sao, nhìn nét mặt của nữ hoàng, xem ra nàng còn đang tức giận, hiện tại tiến vào bị gϊếŧ chết thì thật oan uổng quá.
Thu neo, mọi người mới lên đảo còn chưa được một giờ đã lại phải quay về. Ngồi trên boong tàu, bản tôn nhìn về phía tiểu tinh linh trên vai, tâm lý phi thường cổ quái, cứ như vậy cùng nàng lập khế ước? Nhớ đến năm xưa, khi cậu nói chuyện ký kết khế ước cùng thiên mã, biểu tình cậu vô cùng tự hào, giờ mình nói ra mình ký kết khế ước cùng tinh linh, không biết cậu sẽ có cảm tưởng gì đây.
“Ngươi gọi là Địch Nhi?”Bản tôn hỏi tiểu tinh linh.
“Ân đúng a, ta gọi là Địch Nhi, mà ta nên gọi người như nào đây, chủ nhân à?”Tiểu tinh linh bay múa xung quanh Mộc Vĩnh Diệp nói.
“Không nên gọi là chủ nhân, ta đã là gia chủ Mộc gia, vậy sau này ngươi gọi ta là lão gia đi”Bản tôn nhàn nhạt cười nói.
“Phốc”Lão đầu không chút hình tượng nào phun ra cả một ngụm rượu trong miệng, tròng mắt trừng to hết cỡ, bất khả tư nghị nhìn bản tôn, tiểu thí hài bằng cái nắm đấm này cũng bảo người khác gọi mình là lão gia ư? Hôm nay quái sự thật nhiều mà, tiểu tinh linh không ngờ lại chọn tiểu hài nhỏ tuổi nhất, hiện tại, một tiểu hài còn bảo nàng gọi mình là thiếu gia? Là thế giới này trở nên điên cuồng hay chính mình không theo kịp thời đại? Truyện "Ngự Đạo "
“Lão gia, nhưng là lão gia có nghĩa gì vậy?”Địch Nhi vô cùng kỳ quái hỏi.
Giờ phút này, tất cả ánh mắt đều tập trung vào phía Mộc Vĩnh Diệp, chờ xem câu trả lời của hắn là như nào, kể cả lão đầu cũng buông bình rượu trong tay xuống.
“Lão gia nghĩa là lớn nhất, ngươi tuyển chủ nhân tất nhiên phải là lớn nhất”Bản tôn đành đưa bừa ra một lý do.
Nhưng là vào tai tiểu tinh linh liền phi thường êm tai, nàng lập tức kêu lên: “Đúng đúng, Địch Nhi chọn chủ nhân đương nhiên phải lớn nhất, lão gia, lão gia a”.
Nghe được hai chủ bộc đối thoại, tất cả mọi người trên thuyền như có cảm giác nuốt phải ruồi nhặng, tư duy của đôi chủ bộc này quá vĩ đại, bản thân mình không thể lý giải nổi.
“Đúng rồi, vì sao ngươi lại chạy gấp từ trên đảo ra vậy?”Bản tôn đầy kỳ quái hỏi.
“Bởi vì ta uống hết sinh mệnh chi tuyền từ sinh mệnh chi thụ sinh ra trong tháng này, uống hết sạch”Địch Nhi có chút không muốn trả lời đáp.
“Cái gì? Ngươi uống hết sạch?”Lão đầu đứng thẳng dậy, trong mắt đầy không thể tin nỗi nhìn Địch Nhi.
“Đúng a, chỉ có một vò nhỏ, còn không bằng tháng trước ta uống, lần đó uống hết cả sinh mệnh chi tuyền trên đảo, lúc đó mới thật thoải mái”Tiểu tinh linh nói.
“Lần trước? Lần trước ngươi uống bao nhiêu vậy?”Âm thanh lão đầu có chút run rẩy vang lên.
“Thể tích ước chừng không kém cái bàn này là bao đây, đầy cả một đầm, ta uống thật lâu mới hết a”Địch Nhi lập tức nói.
“Một đầm sinh mệnh chi tuyền, ngươi uống hết một đầm sao?”Lão đầu nói chậm rãi từng câu từng chữ, thần tình vô cùng đau đớn, tuy sinh mệnh chi tuyền không phải của hắn, nhưng nhìn bộ dáng đau đớn xót xa của lão, có thể thấy được ham muốn của lão với sinh mệnh chi tuyền lớn đến nhường nào.
“Đúng a, nếu không phải ta mới sinh thì đã uống từ trước rồi, ở bên trong ta tùy thời có thể tiến vào, không ai quản ta”Địch Nhi nói.
“Tùy thời tiến vào?”Lão đầu có chút không biết phải nói gì cho phải, đấy là đối với tinh linh các ngươi mà thôi, người khác sao có thể tùy thời tiến vào chứ? Quên đi, còn không nghe tốt hơn, nghe rồi lại càng thương tâm.
“Ngươi mới sinh sao?”Bản tôn kỳ quái hỏi.
“Đúng a, tháng trước mới sinh ra, nghe nữ hoàng nói, khi ta sinh ra không giống với những tinh linh khác”Địch Nhi nói.
“Khác ư, khác như nào thế vậy?”Bản tôn hiếu kỳ hỏi.
“Những tinh linh khác là chầm chậm sinh ra từ đóa hoa của sinh mệnh chi thụ, sau khi sinh ra, đóa hoa chỉ héo tàn đi mà thôi, mà ta cũng sinh ra từ một đóa hoa, nhưng nữ hoàng nói, sinh ra ta rồi, sinh mệnh chi thụ mất gần nửa tinh hoa, làm cho nó héo rũ đi”Địch Nhi một bộ ta vô tội nói.
Nghe thấy lời này của Địch Nhi, miệng lão đầu càng thêm mở rộng, nhưng cả nửa ngày không nói lời nào, Thủy Vũ, Hỏa Tuyên cũng kinh ngạc nhìn Địch Nhi mà Dạ Anh càng thêm cổ quái nhìn nàng.
“Vậy ngươi nhất định rất lợi hại đi?”Bản tôn cười hỏi.
“Không phải a, thân thể ta không biết vì sao mà không thể dùng ma pháp, căn bản không thể thi triển, cũng không biết vì sao, thân thể ta như một động không đáy, vô số linh quả trên đảo đều bị ta ăn mà không chút hiệu quả gì, như đá bỏ biển vậy, uống hết cả một đàm sinh mệnh chi tuyền cũng không có phản ứng gì, cũng không biết vì sao nữa”Địch Nhi có chút u ám trả lời.
“Cái gì, ngươi là một tinh linh mà không biết dùng ma pháp sao?”Lão đầu cả kinh thốt lên.
“Đúng a”Địch Nhi có chút sờ sợ nhìn về phía bản tôn, hy vọng chủ nhân không để ý đến điều này.
Nhìn về phía đôi mắt sờ sợ của nàng, bản tôn mỉm cười nói: “Không biết ma pháp thì không biết, có sao đâu, ngươi còn biết bay, chúng ta có biết bay đâu”.
“Thật sao? Lão gia không ngại chứ?”Tròng mắt Địch Nhi đột nhiên sáng ngời.
Mà bản tôn khẳng định gật gật đầu đáp lại.
“Quá tốt mà, ta biết lão gia là người tốt nhất trên đời mà”Tiểu tinh linh bay múa trên đầu bản tôn rồi chốc lát lại bay đến trên đầu chấp niệm.